Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ngày hôm sau.
Một chiếc xe ngựa từ phủ Thần Vương xuất phát, được chuẩn bị đơn giản, nhẹ nhàng hướng ra ngoại ô.
Trong hoàng cung.
Đế Cực ngồi bên giường êm cạnh cửa sổ ở Dưỡng Tâm Điện nhìn ra ngoài, nơi có một cây nghênh xuân mà vào tiết trời này sớm đã rụng hết cánh hoa.
Cảnh Như Nguyệt đang cung kính quỳ bên cạnh.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn và mệt mỏi vang lên: “Hắn… đã trở về rồi?”
“Vâng, phụ hoàng, hôm qua đã về rồi ạ.” - Cảnh Như Nguyệt cúi đầu đáp.
Đế Cực im lặng, hồi lâu sau lại hỏi: “Ngươi nói xem, hắn… rốt cuộc có phải là con của trẫm hay không?”
Hàng mi cụp xuống của Cảnh Như Nguyệt khẽ động, rồi đáp: “Nhi thần… không biết.”
Đế Cực như cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Lúc này, Lý Đức Hải bước vào liếc nhìn Cảnh Như Nguyệt, rồi đi tới bên Đế Cực, cúi giọng nói: “Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương đang chờ ngoài điện, xin cầu kiến.”
Một thoáng mệt mỏi thoáng qua trên mặt Đế Cực, ông lập tức lấy lại vẻ tỉnh táo như không có chuyện gì đưa bát thuốc vẫn chưa uống trên tay cho Lý Đức Hải.
Lý Đức Hải thuận tay đổ thuốc vào bình hoa bên cạnh, rồi đặt lại như cũ.
Làm xong, để cho hương thuốc phảng phất tản ra trong điện, sau đó hướng ra ngoài nói lớn: “Tuyên Hoàng Hậu nương nương vào điện.”
Phương Sở Vinh bước vào, vừa ngửi thấy hương thuốc nhè nhẹ, lại nhìn thấy sắc mặt Đế Cực vẫn có vẻ khoẻ mạnh, trong đáy mắt thoáng qua một tia hài lòng.
Bà mỉm cười tiến lên hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Đồng thời khoé mắt cũng quét nhìn sang Cảnh Như Nguyệt.
__
Ngoại ô Long Đô, dưới chân núi Hắc Vân Sơn – nơi quanh năm đỉnh núi được bao phủ bởi làn sương trắng như biển mây cuộn quanh, nhìn từ xa bị tán cây che khuất lại giống như mây đen áp đỉnh, trông vừa hùng vĩ vừa kỳ ảo, nên gọi là Hắc Vân Sơn.
Dưới chân núi có một biệt viện tinh xảo, rộng rãi, khí phái, chính là viện của Mộ Dung Trần.
Sau khi hai người tới nơi, chỉ giao hành lý cho quản gia của biệt viện rồi tay trong tay cùng nhau hướng lên núi Hắc Vân Sơn.
Phía sau núi, ở một nơi phong cảnh tươi đẹp, quanh năm hoa nở là nơi hợp táng của Tô Mộ và Dung Chỉ Qua.
Bình thường, ngoài vài người tiều phu, thợ săn, hiếm có ai lui tới nên cũng không có đường mòn rõ rệt dẫn lên núi.
Mộ Dung Trần nắm tay Hoa Mộ Thanh chầm chậm đi lên, không vội vã như thể đang dạo chơi ngắm cảnh.
Không khí trong núi trong lành, tiếng chim hót, hương hoa thoang thoảng lại thêm tiết đầu thu se lạnh khiến người đi trên đường núi cũng không đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy thư thái dễ chịu.
Thực sự vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Đúng lúc đó, Mộ Dung Trần chậm rãi cất tiếng: “Hôm ấy… mẫu thân đã t-ự vẫ-n ngay trước mặt ta.”
Hoa Mộ Thanh khẽ biến sắc, ngước mắt nhìn bóng lưng Mộ Dung Trần đang chầm chậm bước đi phía trước.
Nàng chỉ biết Tô Mộ đã qua đời, nhưng hoàn toàn không biết tình cảnh cụ thể xảy ra trong điện ngày hôm đó.
Mộ Dung Trần không nhắc, mà đám Quỷ Vệ dĩ nhiên cũng chẳng thể nói gì với nàng.
Nàng im lặng, còn Mộ Dung Trần lại tiếp tục cất lời: “Lúc đó, sau khi Đế Cực thử nghiệm huyết thống, phát hiện huyết dịch của ta và ông ta không tương hợp, liền khẳng định ta không phải huyết mạch của ông ta và muốn gi-ết ch-ết ta.”
“Đáng ra phải là một trận chiến đẫm má-u nhưng không ngờ, chính lúc ấy mẫu thân lại xuất hiện.” - Giọng Mộ Dung Trần hơi ngừng lại.
“Bà hoàn toàn không sợ hãi, đứng chắn trước mặt ta, kiên quyết không nhường bước trước Đế Cực, nói rằng ta chính là con của bà, không liên quan gì đến bất cứ ai khác! Bà yêu cầu Đế Cực buông tha cho ta!”
“Nhưng… cho dù là bà, làm sao có thể đối phó nổi một kẻ bị lợi ích che mờ lương tâm như vậy? Sau khi vào điện, bà ấy liền bị hạ cổ. Đế Cực lấy tính mạng của ta để uy hi-ếp bà ấy. Ông ta nói, giữa hai mẫu tử chúng ta, chỉ có thể để lại một người.”
Hoa Mộ Thanh nhíu mày, trong lòng rúng động, thật là một mưu tính độc ác!
“Mẫu thân lúc đó, chỉ e khi bước vào Long Uyên Cung cũng chẳng hy vọng mình còn sống mà ra. Vì muốn… giữ lại mạng cho ta, bà đã… đã t-ự vẫ-n ngay trước mắt ta.”
Hoa Mộ Thanh bỗng khựng lại, vì nàng nghe ra tiếng run rẩy trong lời kể của Mộ Dung Trần.
Do nàng dừng chân, Mộ Dung Trần phía trước cũng đứng lại nhưng vẫn chưa quay đầu.
Hoa Mộ Thanh khẽ thở ra một hơi, đưa tay níu lấy tay áo hắn: “Trần ca ca…”
Mộ Dung Trần hơi ngừng lại rồi từ từ xoay người, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo lúc này lại hơi hoe đỏ.
Trái tim Hoa Mộ Thanh như thắt lại, nàng bước lên một bước giơ tay khẽ chạm vào khuôn mặt hắn nhưng chẳng thể thốt ra được lời an ủi nào.
Mọi lời nói lúc này… dường như đều vô ích.
Nàng chỉ có thể lặng lẽ nhìn hắn.
Mộ Dung Trần nhắm mắt lại, tham lam hưởng thụ chút ấm áp trong giây lát từ nàng.
Chợt nhớ lại ngày hôm đó, trên đại điện khoảnh khắc Tô Mộ khẽ vuốt lại mái tóc hắn.
“Bà đã nói với ta…”
Mộ Dung Trần cất giọng, khàn khàn và trầm thấp: “Thực ra bà… không dám đối mặt với ta.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cau mày.
Rồi nghe thấy giọng Mộ Dung Trần lại khẽ run lên: “Bà nói… là cố tình tránh mặt ta. Bởi vì… bà sợ… sau khi nhìn thấy ta, bản thân sẽ càng thêm đau đớn.”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh đột nhiên thay đổi.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được ý của Tô Mộ!
Nàng không biết Mộ Dung Trần rốt cuộc có phải là con ruột của Đế Cực hay không. Suốt bao nhiêu năm, Tô Mộ đối xử thờ ơ, lạnh nhạt với hắn như vậy chỉ e trong lòng bà vẫn còn oán hận và phẫn uất.
Có chuyện gì… lại có thể khiến người ta tuyệt vọng và đau đớn hơn việc chính người mẫu thân của mình phủ nhận sự tồn tại của mình trên cõi đời này chứ?
Thật đáng thương cho Mộ Dung Trần, một lòng tưởng rằng mẫu thân Tô Mộ chỉ là bị Đế Cực giam cầm cho nên hắn tìm mọi cách muốn cứu bà ra khỏi tay Đế Cực. Thậm chí, hắn còn cam chịu trở thành con rối trong tay Đế Cực suốt bao năm trời!
Vậy mà cuối cùng, người mẫu thân mà hắn khát khao gặp lại ấy… lại thốt ra với hắn những lời như vậy?!
Hoa Mộ Thanh chợt nghĩ đến Thịnh Nhi.
Tuy thân thế Thịnh Nhi và Mộ Dung Trần không hoàn toàn giống nhau, nhưng nàng chưa bao giờ có dù chỉ một chút oán giận đối với Thịnh Nhi, ngược lại càng thương yêu và muốn bảo vệ thằng bé hơn.
Mộ Dung Trần… cũng chỉ là một đứa trẻ khao khát tình thương của mẫu thân thôi mà!
Sao Tô Mộ có thể nói ra những lời như thế với hắn!
Dù bà đã chọn cách hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ Mộ Dung Trần, thì trong lòng Hoa Mộ Thanh vẫn không tránh khỏi dâng lên một chút oán trách và giận dữ đối với bà.
Nếu đã như vậy, thì ngay từ đầu đừng bao giờ xuất hiện.
Còn nếu đã xuất hiện, thì cứ giữ mãi hình ảnh người mẹ hiền từ giả dối kia đi.
Cớ gì vào khoảnh khắc cuối cùng, lại còn nhẫn tâm đâm thêm một nhát d-ao vào tim người nhi tử vẫn luôn thương nhớ bà như vậy!
Thật quá ích kỷ!
Nhìn gương mặt Mộ Dung Trần đầy nhẫn nhịn và đau đớn, những lời ấy nàng không thể nào thốt ra miệng được.
Chỉ lặng lẽ bước tới, ôm chầm lấy hắn từ phía trước, siết chặt vòng tay quanh eo hắn, vẫn không nói gì chỉ là dùng hết sức mà ôm như muốn đem tất cả hơi ấm và sức mạnh của mình truyền sang cho hắn.
Mộ Dung Trần khẽ cười khổ, khóe môi hơi cong lên rồi ôm chặt lấy nàng, kéo nàng cùng ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh.
Giữa rừng núi, sương trắng lượn lờ, lúc này mặt trời đã lên cao, qua màn sương mờ vẫn có thể thấy những tia sáng yếu ớt, phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ ngũ sắc.
Hoa Mộ Thanh ngồi trên đùi Mộ Dung Trần, tựa đầu vào ngự-c hắn lắng nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn vang lên trong lồng ngự-c.