Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
“……”
Dao Cơ chớp mắt, chẳng phải đúng ra ta mới là người khát nước sao?
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Tố Cẩm, lại xoa đầu Thịnh Nhi rồi cụp mắt xuống, uống một ngụm nước.
Giọng nói cũng quả nhiên bình tĩnh lại đôi chút: “Sau đó thì sao? Diệp Chiêu làm gì?”
Dù phủ Bá tước Y Luân có làm gì đi nữa, quan trọng nhất vẫn là Diệp Chiêu.
Dao Cơ nuốt khan cổ họng đã khô rát: “Ừm? À, sau đó, Tống đại nhân giận quá, đích thân dẫn người đập luôn cổng phủ Bá tước Y Luân. Kết quả, phủ Bá tước Y Luân liền lấy cớ đó, làm rùm beng tới tận hoàng cung, khiến chuyện hủy hôn ai ai cũng biết!”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh một tiếng.
Đến cả Thịnh Nhi cũng sợ hãi, rụt cổ lại.
Xuân Hà đứng bên cạnh nói tiếp: “Khi đó, Đế Cực cũng không lập tức đồng ý với Bá tước Y Luân, mà lại triệu luôn Tống đại nhân vào cung. Kết quả là…”
“Tống đại nhân lại đấm thẳng một cú, đ-ánh ngã Bá tước Y Luân ngay giữa điện!” — Dao Cơ vội vàng chen lời.
Khóe miệng Hoa Mộ Thanh giật giật.
Nàng nhìn Dao Cơ, cuối cùng không nhịn được lộ ra vài phần ý cười, lắc đầu: “Di trượng thật là…”
Phúc Tử, từ nãy vẫn im lặng, cũng bật cười nói: “Không chỉ có Tống đại nhân đâu, ngay cả phu nhân của người, tức di mẫu của cô nương, cũng suýt nữa xông tới đ-ánh người! May mà bị Tống tiểu thư giữ lại nên mới không xảy ra chuyện. Nhưng sau đó, Tống tiểu thư và Diệp công tử cũng vì việc này mà trở về.”
Thần sắc Hoa Mộ Thanh dần dịu lại, khẽ gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Phúc Tử do mấy tháng qua vẫn ở cùng Thịnh Nhi tại phủ Đề đốc Cửu Môn, nên lại càng rõ tình hình, liền nói tiếp: “Sau đó, Tống đại nhân đã dâng lên lời khai của những người liên quan. Đế Cực hạ chỉ, nói lần này phủ Đề đốc Cửu Môn là bị kẻ khác hãm hại, ra lệnh cho quân giữ thành Long Đô cùng Tri phủ Long Đô phải phối hợp với Tống đại nhân, toàn lực truy bắt kẻ chủ mưu thật sự!”
Hoa Mộ Thanh hiểu rõ tính toán của Đế Cực.
Hiện giờ, ông ta vẫn đặt niềm tin nhất vào Tống Vũ Đồng. So với một vị Bá tước Y Luân chẳng mấy quan trọng, ông ta càng coi trọng lòng trung thành của Tống Vũ Đồng hơn.
Phúc Tử liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, nói tiếp: “Sau khi thánh chỉ ban xuống, phủ Bá tước Y Luân cũng hết cách. Đúng lúc này, Diệp công tử, người từ đầu đến giờ chưa hề xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện. Thì ra trước đó ngài ấy bị gia tộc giam lỏng, không biết dùng cách gì đã trốn thoát được.”
“Đầu tiên ngài ấy chạy tới phủ Tổng đốc Cửu Môn, trang nghiêm thề thốt sẽ không hủy hôn. Sau đó lại chạy thẳng vào cung, quỳ rất lâu trước Long Uyên Cung, chỉ xin Đế Cực mau chóng ban chỉ cho ngài ấy thành thân với Tống tiểu thư.”
“Sau trận ồn ào đó, tiếng tăm của Tống tiểu thư ở Long Đô cũng được cải thiện phần nào. Nhưng mà… trong cái vòng tròn tiểu thư quý tộc kia, lại không còn mấy ai muốn kết giao, rủ Tống tiểu thư chơi cùng nữa.”
Phúc Tử nói đến đây, nghĩ một chút rồi nói thêm: “Cũng không hẳn hoàn toàn. Vẫn còn Tô Huyện Chủ và Ngô tiểu thư, thi thoảng vẫn hay lui tới thăm Tống tiểu thư.”
Hoa Mộ Thanh trước đây từng tiếp xúc, tất nhiên hiểu rõ mấy vị tiểu thư “quý nhân” kia thật ra là loại người gì.
Phúc Tử thấy nàng không nói gì, liền kể tiếp: “Sau khi Diệp công tử làm ầm lên như thế, Đế Cực lại muốn kéo gần quan hệ với Tống đại nhân, liền ban chỉ cho Khâm Thiên Giám nhanh chóng chọn ngày lành, để hai nhà mau chóng thành hôn. Nhưng mà…”
Chưa kịp nói hết, Hoa Mộ Thanh đã khẽ lắc đầu: “Di mẫu và di trượng chắc chắn là không đồng ý?”
Phúc Tử ngừng lại, chẳng ngạc nhiên gì khi Hoa Mộ Thanh đoán trúng, liền gật đầu: “Vâng, Tống đại nhân không đồng ý. Ông ấy đích thân vào cung tâu rằng, nữ nhi mình tuyệt đối không thể gả vào nhà chồng như thế này. Xét thấy Diệp công tử tính tình cũng không tệ, thì chỉ có thể cân nhắc cho làm hiền tế ở rể.”
Hoa Mộ Thanh quả thực không ngờ, Tống Vũ Đồng lại dám nói thẳng như vậy!
Dù sao Bá tước Y Luân cũng là hoàng thân quốc thích, mà Diệp Chiêu lại là trưởng tử sắp kế thừa tước vị.
Vậy mà Tống Vũ Đồng lại muốn bắt hắn làm hiền tế ở rể?
Chắc Bá tước Y Luân tức đến hộc má-u mất!
Quả nhiên, lại nghe Phúc Tử kể tiếp: “Yêu cầu này, Bá tước Y Luân sao có thể đồng ý? Lập tức chạy vào cung khóc lóc với Đế Cực, nói gì mà nhi tử mình cực khổ nuôi nấng lớn lên, sao có thể để nhi tử nhà mình phải gả sang nhà khác? Muốn cưới thì được, trừ khi Tống đại nhân phải gả nữ nhi sang đây!”
Đến mức này rồi, cái nhà ấy còn dám ra vẻ làm cao.
Hoa Mộ Thanh thầm cười lạnh.
Dao Cơ ở bên lại nói thêm: “Sau đó, Đế Cực nổi giận. Tống đại nhân thấy chuyện đã đến nước này, liền dứt khoát nói thẳng, bất kể Bá tước Y Luân nghĩ thế nào, Tống tiểu thư tuyệt đối không thể gả sang đó! Ý là muốn xin Hoàng đế ra mặt, hủy bỏ hôn ước này!”
“Lúc này, Diệp công tử mới cuống lên. Biết rõ căn nguyên của mọi rắc rối đều do kẻ chủ mưu giấu mặt phía sau gây ra! Không biết đã tốn bao nhiêu công sức, vậy mà thật sự tìm ra được manh mối. Nghe nói mẫu tử kia bị giấu ở một trang viện ngoài kinh thành, ngài ấy liền dẫn theo người ngựa tới đó ngay!”
Hoa Mộ Thanh chỉ nghe giọng điệu của Dao Cơ cũng đoán được, chắc chắn chuyện phía sau không ổn chút nào.
“Kết quả là, Diệp công tử vừa đi đến đó thì đúng lúc… rơi trúng bẫy của người ta.”
Dao Cơ bĩu môi: “Đám người đó bắt được Diệp Chiêu, ra tay độc ác, định lấy mạng hắn! Trước đây tiểu thư cũng dặn ta để ý vị Diệp công tử này mà! Nên đúng lúc đó, người của chúng ta phát hiện hắn ra khỏi thành, liền cử hai người bám theo. Thấy tình hình không ổn, lập tức xông vào cứu ra. Nhưng mà… Diệp công tử ấy vốn thân thể yếu ớt, bị đ-ánh mấy cái thôi mà đã ho ra má-u.”
“Sau đó, trong Long Đô đồn đãi ầm lên, nói rằng Diệp công tử vì Tống tiểu thư mà đi gi-ết hai mẫu tử kia, kết quả lại vô tình đụng phải sơn tặc, suýt mất mạng.”
Xuân Hà nói tiếp: “Nhưng Diệp công tử còn chưa ch-ết đâu nhé! Lại đứng ra thanh minh, nói rằng có người cố tình hãm hại ngài ấy và Tống tiểu thư! Thế là một thời gian, Long Đô bàn tán rộn ràng, đủ loại lời đồn thổi!”
“Còn Bá tước Y Luân cũng hùa theo làm ầm lên, nói chính Tống tiểu thư đã liên lụy khiến trưởng tử nhà mình suýt ch-ết.” - Phúc Tử cũng nói thêm.
Khóe môi Hoa Mộ Thanh khẽ cong lên, gương mặt lạnh lẽo đến rợn người.
Dao Cơ bỗng thấy, tiết trời đầu thu sao mà lạnh vậy!
Tố Cẩm từ nãy vẫn im lặng, lúc này mới lên tiếng: “Trước kia, Bá tước Y Luân còn ra vẻ tránh né, muốn thoái thác thì thôi đằng này giờ lại cùng nhau bôi nhọ thanh danh Tống tiểu thư. Tống đại nhân chịu hết nổi, chẳng đợi Đế Cực lên tiếng, liền tự mình hủy bỏ hôn ước.”
Hoa Mộ Thanh cau mày: “Khi nào vậy?”
Tố Cẩm đáp: “Nửa tháng trước.”
“Xem ra, kẻ đứng sau vẫn chưa tìm ra được?” - Hoa Mộ Thanh hỏi tiếp.
Dao Cơ gật đầu: “Ừm.”
Rồi hơi do dự, lại nói thêm: “Mạng lưới nội bộ của Thiên Âm Các ta chưa động tới, dạo này cứ có cảm giác có người âm thầm theo dõi chúng ta, nên ta không dám manh động.”
Hoa Mộ Thanh thoáng bất ngờ.
Nhưng nghĩ đến chuyện trước đó Mộ Dung Trần từng đại náo Long Uyên Cung, cộng thêm việc bản thân bị người cứu thoát khỏi tay Cảnh Hạo Văn thì việc bị kẻ khác để ý cũng là điều dễ hiểu.
Nàng khẽ gật đầu: “Cẩn trọng vẫn hơn.”
Dao Cơ lập tức nở nụ cười tươi rói, rồi lại nói tiếp: “À đúng rồi, còn một chuyện nữa, không biết có quan trọng hay không…”