Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sắc mặt Chu Thành tái nhợt, ông nhìn Mộ Dung Trần, nghiến răng ken két.
Cuối cùng, khí huyết đảo lộn, không chịu nổi, ngã vật xuống đất.
“Gia gia!”
“Phụ thân!”
Đám con cháu hoảng hốt vây lại.
Còn kẻ đầu sỏ gây họa là Mộ Dung Trần, lại tươi cười như không có chuyện gì vui vẻ nhìn Chu Chính nói: “Chuyện cũ nhiều năm, Bổn vương cũng không vội tính sổ. Đợi lão tướng quân tỉnh lại, nói với ông ấy bổn vương chờ câu trả lời của ông ta.”
Nói xong, tay áo rộng khẽ phất, hắn ung dung rời khỏi, cứ như đi lại trong chính sân nhà mình.
Phía sau, phủ Trấn Quốc Tướng Quân rối như canh hẹ.
Ra khỏi cổng phủ, hắn liếc mắt đã thấy đầu phố có người vội vã rời đi.
Mộ Dung Trần khẽ cười khẩy.
Quỷ Nhị hỏi: “Vương gia, có cần bắt lại không?”
Mộ Dung Trần xoay người, khẽ cười: “Chính là muốn để ông ta biết, muốn che giấu à? Bổn vương sẽ khiến ông ta không thể che giấu nổi.”
Quỷ Nhị gật đầu, không nói thêm.
Quỷ Lục dắt ngựa Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đến, vừa dắt vừa nói: “Vương gia, bên Hồi Xuân Đường đã chuẩn bị sâm núi năm trăm năm, định làm quà thọ cho Tô Hầu Gia. Chỉ không hiểu sao tin này lại lộ ra, hôm nay có kẻ không biết trời cao đất dày đến làm loạn đòi mua bằng được sâm đó, không thì sẽ cáo quan.”
Mộ Dung Trần nhướng mày.
Quỷ Nhị hỏi: “Tên nhãi nhép nào to gan bằng trời vậy? Không biết Hồi Xuân Đường là sản nghiệp của Vương gia sao?”
Quỷ Lục bĩu môi: “Đã tra được, là trưởng tử của viên Ngoại lang bộ Hộ, tên là Ngô Hạo.”
Quỷ Nhị khó hiểu: “Trưởng tử quan ngũ phẩm mà dám ngông cuồng thế à? Vương gia của chúng ta giờ kém cỏi đến mức bị họ coi thường vậy sao?”
Mộ Dung Trần liếc hắn một cái, Quỷ Nhị liền ho nhẹ.
Quỷ Lục nói tiếp: “Nhà bọn họ có quan hệ họ hàng với Đại học sĩ Nội các, tên Ngô Hạo này gần đây còn gửi mấy thứ quý giá cho Khang Vương điện hạ.”
Thế thì rõ rồi.
Có kẻ đứng sau chống lưng, lại muốn nịnh bợ nên mới dám tác oai tác quái như vậy.
Mộ Dung Trần khẽ cười, tung người lên ngựa.
Quỷ Lục hỏi: “Vương gia, xử lý thế nào đây?”
Mộ Dung Trần nhếch môi, nắm chặt dây cương: “Đi, đập nát cái Kim Lâu của Khang Vương cho ta.”
Nói xong, khẽ giật cương ngựa.
Con bảo mã tuấn lãng, bờm tung bay như sư tử, khí thế oai hùng phi vun vút đi mất.
Quỷ Nhị và Quỷ Lục liếc nhìn nhau.
Quỷ Thập Nhị từ phía sau nhảy ra: “Cho ta đi! Cho ta đi nữa!” – Mặt đầy phấn khích, hăm hở đòi xung phong.
Quỷ Nhị liếc nhìn hắn một cái, gật đầu: “Vậy thì để ngươi đi. Ừm… nhớ đập cho triệt để vào đấy!”
“Rõ rồi!” – Quỷ Thập Nhị xắn tay áo, quay người chạy đi tìm đám huynh đệ.
__
Mộ Dung Trần trở về phủ Thần Vương.
Vừa đi qua sân trong, tới gần thủy tạ liền thấy Thịnh Nhi từ hành lang bên kia chạy ùa tới.
“Phụ thân! Phụ thân!”
Tiếng gọi giòn tan, vui vẻ ấy lập tức khiến cả vương phủ rộng lớn vốn yên tĩnh lạnh lẽo bỗng chốc được rót vào sinh khí cùng sự ấm áp.
Ánh mắt lạnh lẽo, u trầm của Mộ Dung Trần khẽ lóe lên một tia ý cười.
Khi tiểu tử kia vừa chạy tới định ôm lấy eo hắn, hắn lập tức đưa tay ra ấn đầu cậu bé lại, bắt cậu bé dừng cách mình một bước.
Thịnh Nhi tay ngắn, không với tới ngẩng đầu lên bực bội: “Phụ thân! Người xấu lắm!”
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi: “Muốn gì? Lại gây họa rồi hả? Hay mẫu thân con lại muốn đ-ánh con?”
Thịnh Nhi bĩu môi: “Mẫu thân không đ-ánh con đâu! Chỉ có phụ thân là hay bắ-t nạ-t con thôi!”
Mộ Dung Trần nhướng mày, khoanh tay sau lưng quay người bước đi.
Thịnh Nhi lập tức lon ton chạy theo, kéo ống tay áo hắn cười tít mắt nói: “Phụ thân, người biết giải khóa hoa mai không? Còn cầu Lỗ Ban nữa!”
Cái quái gì vậy?
Mộ Dung Trần liếc cậu bé một cái đầy khinh bỉ.
Thấy hắn phản ứng, Thịnh Nhi liền nhảy cẫng, đưa cái cầu Lỗ Ban mới mua cầm mãi không gỡ được đưa tới trước mặt hắn: “Phụ thân xem! Chính là cái này nè! Khó lắm á, chắc chắn người không mở được đâu! Nhưng mẫu thân nói người sẽ mở được, con không tin đâu…”
“Cạch.”
Mộ Dung Trần tiện tay xoay nhẹ, rồi ném trả lại liếc mắt khinh bỉ: “Dễ ẹc! Cái đầu nhỏ của con, chẳng giống ta với mẫu thân con chút nào!”
Bị đả kích, Thịnh Nhi lập tức xụ mặt xuống, ôm quả cầu Lỗ Ban vừa bị phụ thân mở dễ dàng, chớp chớp mắt, đầy ấm ức.
Còn chưa kịp khóc.
Bên cạnh, đột nhiên mấy tên Linh Vệ, Quỷ Vệ nhảy ra, kẻ thì ngồi xổm, kẻ thì cúi người, kẻ thì rướn cổ ở khắp các góc, nở nụ cười nhìn cậu bé: “Tiểu điện hạ thông minh nhất! Chỉ là bây giờ còn nhỏ, sau này lớn lên nhất định sẽ giỏi hơn Vương gia!”
“…”
Mộ Dung Trần quét mắt nhìn một vòng đám “kẻ phản chủ” công khai này.
Mấy người kia lập tức rụt cổ, biến mất không còn bóng dáng.
Thịnh Nhi lúc này mới vui vẻ trở lại, giơ quả cầu Lỗ Ban ngắm nghía một lúc, rồi bỗng trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần: “Phụ thân bắ-t nạ-t con! Người chờ đó, con sẽ mách mẫu thân cho xem! Hừ!”
“Tên tiểu tử này, chỉ giỏi mách lẻo!”
Mộ Dung Trần khẽ hừ một tiếng, bước chân lại vô thức nhanh hơn không cho tiểu tử kia có cơ hội chạy đến gần Hoa Mộ Thanh.
Thịnh Nhi sốt ruột, giơ tay đẩy hắn.
Một lớn một nhỏ cứ lôi lôi kéo kéo như vậy, bước qua cổng sân thứ tư liền thấy Hoa Mộ Thanh đang ngồi cạnh đình đài bên Vọng Nguyệt Các vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ, cúi đầu đọc sách.
Trong sân Vọng Nguyệt Các không có hoa, hai bên viện chỉ có rặng trúc xanh ngắt, rì rào bao quanh.
Đang chính ngọ nhưng tiểu viện Vọng Nguyệt Các lại mát mẻ, từng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua.
Dưới bóng trúc đong đưa, dáng vẻ thiếu nữ tuyệt sắc thong thả ngồi đọc sách, an yên đến lạ.
Tựa như cả cái nắng gắt mùa hè cũng dần bị xua tan.
Thịnh Nhi vừa định mở miệng gọi, đã bị Mộ Dung Trần đưa tay bịt miệng.
Cậu bé giơ tay gỡ ra, lại bị hắn ấn xuống.
Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu, xoay mặt lại đôi mắt trong veo, dịu dàng nhìn về phía họ.
Đúng lúc đó, một cơn gió khẽ thổi qua.
Những chiếc lá trúc xanh biếc, nhẹ nhàng rơi xuống.
Ánh mắt nàng, tựa như xuyên qua năm tháng, xuyên qua những chiếc lá rơi chạm đến hai phụ tử đang đứng đó.
Thịnh Nhi bất động, đôi mắt dần mở to.
Mộ Dung Trần cũng đứng yên nhưng đôi môi đỏ như son lại khẽ cong lên, nở một nụ cười đẹp tựa tranh vẽ.
Bốn mắt giao nhau.
Hoa Mộ Thanh khẽ cong khóe môi, không nói gì dường như còn đang giận hắn nhưng lại tựa hồ đang chờ đợi hắn bước tới.
Tim Mộ Dung Trần khẽ nóng rực.
Lần đầu tiên hắn mới hiểu, thì ra tương tư sâu đậm lại nóng bỏng đến vậy.
Như muốn đốt cháy tận xương tủy và linh hồn, chỉ để đổi lấy khoảnh khắc ngắn ngủi trái tim sôi trào, rực cháy vì nàng.
Chỉ cần nhìn thấy nàng, những khổ đau, tuyệt vọng, hoang mang, lạc lối, vật vã trước đây…
Đều hóa thành tro bụi, tan biến trong chớp mắt.
Chỉ còn lại nàng đang đứng trước mắt hắn, nàng hiểu rõ tấm lòng hắn.
Nàng… thuộc về hắn.
__
Buổi trưa.
Thịnh Nhi như thường lệ phải ngủ trưa một lát.
Sau khi dỗ cậu bé ngủ xong, Hoa Mộ Thanh liền đến Phù Vân Các của Mộ Dung Trần.
Quỷ Nhị cùng mấy người khác lập tức mở cửa, mời nàng vào thư phòng.
Trong góc thư phòng đặt một bồn băng lớn, hơi lạnh lượn lờ.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn, rồi đi đến chiếc bàn tròn cách xa bồn băng một chút, tự ngồi xuống rót cho mình một chén trà từ tốn uống.
Mộ Dung Trần quay đầu, ngắm nhìn gương mặt nghiêng yên tĩnh của nàng.
Gương mặt nghiêng ấy khiến hắn hơi ngây người nhưng nhiều hơn lại là niềm vui mừng khó tin, hạnh phúc ngập tràn.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng.
Cho đến khi Hoa Mộ Thanh đặt chén trà xuống, xoay mặt lại nhìn hắn: “Có chuyện này, ta muốn thương lượng với chàng.”
Mộ Dung Trần đè lại những cảm xúc đang dâng lên trong lòng, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Hoa Mộ Thanh nhìn bộ dạng cố tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng của hắn cảm thấy buồn cười nhưng không vạch trần, chỉ tiếp tục nói: “Thịnh Nhi bây giờ cũng đã bốn tuổi rồi, tuy trước kia đã bắt đầu học vỡ lòng nhưng rốt cuộc vẫn chưa có ai kèm cặp cẩn thận. Chàng ở Long Đô, hẳn cũng biết ai là người tốt tìm giúp con một tiên sinh phù hợp dạy dỗ nó, được không?”
Nhìn nàng dịu dàng, bình thản cùng mình bàn chuyện của Thịnh Nhi cảm giác như hai phu thê đang cùng nhau bàn chuyện con cái.
Trong lòng Mộ Dung Trần, không hiểu sao lại dâng lên một sự mong đợi âm ỉ, dịu dàng và niềm vui không tên.
Hắn liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, thấy nàng dù đang nói chuyện nhưng vẫn không nhìn mình lại còn ngồi cách hắn một khoảng thật xa.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, không trả lời lời nàng vừa hỏi mà đứng dậy bước đến gần nàng: “Kiều Kiều còn đang giận ta sao?”
Một tiếng “Kiều Kiều” bật ra, giọng trầm khàn đầy quyến rũ, vang lên nhẹ nhàng khiến Hoa Mộ Thanh đang cầm chén trà khẽ run lên, mặt nước gợn sóng tựa như mặt hồ trong lòng nàng cũng đang rung động.
Nàng mím môi: “Vương gia nói gì vậy, tiểu nữ nào dám giận Vương gia đâu.”
Mộ Dung Trần khẽ bật cười, vén áo ngồi xuống bên cạnh nàng: “Vậy sao lại chẳng muốn nhìn ta lấy một cái?”
Mùi hương lạnh lẽo thanh khiết từ người hắn lan tỏa.
Hàng mi dài của Hoa Mộ Thanh khẽ run, nàng lặng lẽ hắng giọng, đặt chén trà xuống từ từ ngẩng mắt lên.
Ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Dung Trần.
Trong đôi mắt ấy, ánh sáng lạnh lẽo vốn khiến người khác sợ hãi nhưng lúc này, ở khoảng cách gần nàng lại thấy được nụ cười dịu dàng đang được hắn giấu kín bên trong.
Vành tai Hoa Mộ Thanh hơi nóng lên.
Bị đôi mắt thâm trầm, lạnh lẽo nhưng quyến rũ ấy nhìn chăm chú nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Nhưng nàng không muốn dễ dàng đ-ánh mất thế chủ động khó khăn lắm mới nắm được trong tay liền cố tình nghiêm mặt, đặt chén trà xuống quay mặt đi nhìn chỗ khác.
“Cũng có gì đáng nhìn đâu, dù sao cũng chỉ là hai con mắt, một cái miệng ngày nào cũng nhìn rồi, nhìn nữa cũng thế thôi chẳng lẽ Vương gia còn mọc thêm con mắt nào khác à?”
Mộ Dung Trần khẽ bật cười.
Nha đầu này, đang lén mắng hắn là “Mã Tam Gia” (ngụ ý chế nhạo người có ba con mắt).
Cái miệng nhỏ này, nói chuyện thì sắc bén, lúc nào cũng khiến người khác tức không biết là giống ai.
Hắn liền đưa tay kéo lấy tay nàng, mặc kệ nàng giãy giụa, khẽ x** n*n đầu ngón tay nàng còn đang ấm vì cầm chén trà.
Khẽ cười nói: “Vậy tức là… không còn giận ta nữa rồi đúng không?”
Ngón tay của Hoa Mộ Thanh vốn lạnh đến tê dại, vừa được chén trà ấm làm dịu đi đôi chút lại bị Mộ Dung Trần nắm lấy, nhẹ nhàng x** n*n lập tức cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Nàng liền để mặc hắn nghịch tay mình, bĩu môi nói: “Tiểu nữ đâu dám làm gì đâu.”
“Nàng mà không dám à?”
Mộ Dung Trần lập tức vạch trần lời nàng, không chút nể nang: “Trên đời này, còn có chuyện gì mà nàng không dám làm sao? Trong mắt ta, gan nàng đã to đến mức chẳng còn giới hạn nữa rồi.”
Hoa Mộ Thanh phồng má, lộ ra vẻ không cam lòng.
Nhìn nàng lúc này, Mộ Dung Trần thấy nàng giống hệt một con nhím nhỏ đang xù lông, đáng yêu đến lạ.
“Thôi được rồi, nàng muốn giận thì cứ giận, ta cũng chẳng còn cách nào, ai bảo nàng vốn dĩ chính là một nha đầu hay giận dỗi cơ chứ! Ta đành kiên nhẫn, chờ đến lúc nàng hết giận vậy.”
Nghe xong câu này, Hoa Mộ Thanh trừng mắt: “Ai là nha đầu hay giận hả!”
Mộ Dung Trần không nhịn được cười, bóp nhẹ một cái trong lòng bàn tay nàng: “Thì là một Tiểu Hoa Nhi nào đó, hiện giờ đang giận dỗi đây còn gì!”