Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 567: Do Ai Gây Nên

Trước Tiếp

 
Bà ta khẽ cười, mang theo vẻ giễu cợt: “Nếu muốn Tô Mộ tiến cung, với bản lĩnh của ông ta, làm sao không làm được? Thế nhưng ông ta lại bắt ngươi đích thân đi khuyên nhủ? Chẳng qua là muốn để Tô Mộ hiểu rằng, người nhi tử này không hề trách người phụ thân đó, còn mong phụ mẫu có thể hòa giải với nhau. Như vậy, những chuyện ô nhục năm xưa mà ông ta đã làm, cùng với tội ác sau này khi toan tính đoạt con, gi-ết người diệt khẩu… sẽ chẳng còn ai biết đến nữa.”

Phương Sở Vinh lại liếc nhìn Mộ Dung Trần: “Dù sao, Trấn Viễn Hầu, đến tận bây giờ vẫn cho rằng mẫu thân ngươi ch-ết vì bị nữ nhân trong hậu cung hãm hại, còn Đế Cực thì thật sự dành cho ngươi tình phụ tử chân thành. Nếu như biết được Tô Mộ chưa ch-ết và mọi chuyện năm đó có kẻ khác đứng sau chủ mưu ngươi nghĩ xem, với địa vị và thế lực của Trấn Viễn Hầu ở Long Đô, ông ta sẽ đối xử với Đế Cực thế nào?”

“Rầm!”

Chiếc bình hoa bên cạnh Phương Sở Vinh đột ngột vỡ tan!



Hai cung nữ bên cạnh giật mình hoảng sợ nhưng Phương Sở Vinh chỉ liếc nhìn món đồ trang trí đã phủ bụi bấy lâu, khẽ cười, rồi quay đầu lại vẫn mỉm cười nói: “Còn nữa, năm đó, Thần Vương điện hạ còn trẻ như vậy, lại có thể tiêu diệt Nhu phi, diệt tộc phủ Thừa Tướng, các Quận Vương cùng vô số thế gia, thậm chí suýt chút nữa đã gi-ết ch-ết bổn cung. Dù đúng là nhờ bản lĩnh của điện hạ nhưng trong chuyện này, chẳng lẽ không có sự dung túng có chủ đích của Đế Cực sao?”

“Ông ta để ngươi gi-ết nhiều người như vậy, chẳng qua là muốn để người đời đem hết hận thù và sợ hãi đổ dồn lên người ngươi, đồng thời cũng mượn tay Thần Vương điện hạ để gi-ết người, mượn dao gi-ết người mà thôi.”

“Chỉ là, điện hạ không cần nghi ngờ, những người mà năm đó ngươi gi-ết, thực sự đã tham gia vào kế hoạch hãm hại Dung Chỉ Qua và Tô Mộ.”

Nói tới đây, Phương Sở Vinh khẽ cười, giọng tràn đầy sự giễu cợt: “Sau đó, Đế Cực lại bày ra một kế nhỏ, dùng đứa con thứ hai của phủ Trấn Quốc Tướng Quân làm lá chắn, dựng lên màn kịch ‘điện hạ bị thích khách bắ-t có-c’.”

Sắc mặt Mộ Dung Trần trầm lạnh: “Năm đó, bổn vương bị thích khách bắt đi cũng là do hắn giở trò?!”

Phương Sở Vinh khẽ liếc nhìn hắn, cười nhẹ: “Nếu không thì điện hạ nghĩ, còn ai đủ bản lĩnh có thể từ bên cạnh Đế Cực, mang người đi?”

“…”

Mộ Dung Trần siết chặt nắm tay, phát ra tiếng “rắc rắc” lạnh người.

Phương Sở Vinh lại nở nụ cười: “Đó chính là sai lầm ngoài ý muốn thứ hai của Đế Cực. Thần Vương điện hạ, lại có thể trốn thoát.”

Trong mắt Mộ Dung Trần, hiện lên hình ảnh năm xưa khi hắn cận kề cái ch-ết, bất ngờ có một thiếu nữ cầm roi xuất hiện, dáng vẻ ngông nghênh kiêu hãnh.



Chính nàng, nụ cười của nàng năm đó đã cứu lấy mạng hắn, cũng cứu lấy toàn bộ phần đời còn lại của hắn.

“Thần Vương điện hạ không những không ch-ết, thậm chí còn đường hoàng trở về Long Đô. Ngươi có biết, bộ dạng Đế Cực lúc đó làm ra vẻ mừng rỡ như điên, buồn cười đến mức nào không? Ha ha!”

Mỗi khi nhắc tới Đế Cực, trong mắt Phương Sở Vinh đều ánh lên sự khinh bỉ và oán hận.

“Cả đời ông ta tính toán không sót điều gì, vậy mà hết lần này đến lần khác lại thất bại vì ngươi. Sau đó, lại xảy ra chuyện thứ ba, cũng là chuyện ông ta không ngờ tới.”

Mộ Dung Trần nhìn về phía Phương Sở Vinh.

Phương Sở Vinh nói đến đây cũng đã hơi mệt, liền ngồi xuống, lưng vẫn giữ thẳng tắp: “Năm đó, đám người tham gia vào vụ sát hại phụ mẫu ngươi, đúng là tự tìm đường ch-ết. Nếu chúng chịu ngoan ngoãn, giữ kín mọi chuyện trong bụng thì cũng chẳng sao. Thế nhưng, khi thấy ngươi trở về chúng lại sợ hãi đến mất hồn, chạy đến trước mặt Đế Cực đòi ông ta phải gi-ết ngươi để diệt trừ hậu họa.”

“Nhưng Đế Cực không phải kẻ ngu. Tô Nguyên Đức xưa nay đối với ngươi vẫn tỏ ra lạnh nhạt, cũng chưa từng chủ động nhận thân. Đó là bởi vì ông ta nghĩ ngươi là con của Đế Cực, mang trong mình dòng má-u hoàng thất, nếu gia tộc ông ta quá mức thân cận sẽ bị cuốn vào vòng tranh đấu quyền lực, nên mới cố ý giữ khoảng cách. Nhưng Tô Mộ, lại là người nữ nhi út mà Tô Nguyên Đức yêu thương nhất năm xưa, ngày tin dữ về Tô Mộ lan ra sau khi sinh, Tô Nguyên Đức đã bạc đầu chỉ sau một đêm. Đến khi Thần Vương điện hạ còn nhỏ tuổi mất tích, Tô Nguyên Đức lại lâm bệnh nặng.”

Trong lòng Mộ Dung Trần khẽ rung động, thì ra ở Long Đô, hắn vẫn còn người thân sao? Nhưng những lời Phương Sở Vinh nói, liệu có thể tin được không?

“Về sau thấy ngươi bình an trở về, Tô Nguyên Đức ngoài mặt không nói gì nhưng thực ra khi về đến phủ hầu, đã vui mừng đến mức say khướt một trận. Vậy mà đúng lúc đó, đám người kia lại bắt Đế Cực phải gi-ết ngươi, ngươi nói xem, Tô Nguyên Đức liệu có để yên cho ông ta không? Nghĩ thôi cũng biết, không thể nào!”

Mộ Dung Trần chợt nhận ra, giữa đôi mày lập tức phủ kín một tầng u ám: “Cho nên, ông ta liền mượn tay bổn vương, gi-ết ch-ết đám người đó?”



“Bộp, bộp, bộp.”

Phương Sở Vinh vỗ tay, cười lạnh: “Thần Vương điện hạ quả nhiên tâm tư sắc bén, vừa nghe đã hiểu.”

“Đám người năm xưa tham gia vào việc hãm hại Dung Chỉ Qua và Tô Mộ ch-ết hết, Tô Hầu cùng thiên hạ không còn ai làm chứng, chỉ càng thêm tin chắc rằng, đám người đó bị hậu cung lợi dụng, mới làm ra những chuyện bẩn thỉu ấy. Như vậy, ông ta mới dễ dàng che giấu được tội ác thật sự ông ta đã làm năm xưa. Ông ta giúp ngươi che đậy tội gi-ết người, ngươi tưởng ông ta có lòng tốt sao? Chẳng qua là ông ta mượn đao gi-ết người, rồi tự mình ra mặt diễn một màn phụ hiền thương tử không tiếc bất cứ điều gì trước mặt Tô Nguyên Đức mà thôi.”

Phương Sở Vinh nói xong, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Thế nhưng bà ta vẫn nhìn Mộ Dung Trần, nở nụ cười rực rỡ: “Thấy chưa, nếu bổn cung không nói, Thần Vương điện hạ ngươi có thể tự đoán ra được tâm tư của ông ta sao? Đoán ra được sự độc ác của ông ta sao? Và cả cái bản chất đã mục nát thối rữa từ lâu bên trong ông ta sao?”

Mộ Dung Trần siết chặt các ngón tay, im lặng hồi lâu, rồi bất chợt khẽ cười lạnh, giọng khàn khàn: “Nếu đã như vậy, vì sao ông ta không để bổn vương gi-ết kẻ biết nhiều bí mật như ngươi? Vì sao, khi ông ta biết… mẫu thân ta vẫn còn sống, lại không… ra tay gi-ết người? Năm đó nhiều người như vậy, lại không bằng một mình Tô Hầu gia sao?”

Phương Sở Vinh bật cười, khẽ lắc đầu, nhìn Mộ Dung Trần: “Thần Vương điện hạ, năm đó, Tô Hầu suýt nữa đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế đấy.”

Sắc mặt Mộ Dung Trần thoáng thay đổi, thì ra còn có chuyện cũ như vậy sao?

Suýt chút nữa lên ngôi hoàng đế, vậy mà đến nay vẫn có thể yên ổn tồn tại lại khiến Đế Cực kiêng dè nhưng không thể ra tay, còn thường xuyên phải kiềm chế, e ngại. Đủ để thấy người này có bản lĩnh, thế lực, thủ đoạn và tâm cơ sâu không lường được đến mức nào!

Thế nhưng Phương Sở Vinh cũng không nói thêm, chỉ khẽ cười: “Mà giữa bổn cung và Đế Cực còn có nhiều khúc mắc, ngươi cũng chưa thể hiểu hết được. Còn về mẫu thân ngươi, bà ấy không phải người yếu đuối vô năng. Ngược lại, sự thông minh của bà ấy, thiên hạ này khó tìm được ai sánh bằng. Năm xưa ở Long Đô, biết bao người đã khuất phục dưới gấu váy của bà ấy, chỉ là ngươi không hề hay biết.”



Phải rồi, một nữ tử có thể khiến Đế Cực vì bà mà cúi đầu nhung nhớ khôn nguôi, đến mức không tiếc cư-ỡng ép chiếm lấy.

Một nữ tử khi các tiểu thư khác mải mê gảy đàn làm thơ, thì bà lại lấy múa kiếm làm niềm vui.

Một nữ tử lựa chọn gả cho vị đại tướng quân xông pha nơi sa trường, bảy năm không con mà phu thê vẫn ân ái mặn nồng như thuở ban đầu.

Sao có thể là một nữ tử yếu đuối, cam chịu để người ta tùy ý sắp đặt?

Mộ Dung Trần đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Phương Sở Vinh.

Đế Cực không dám gi-ết Tô Mộ. Không chỉ vì sau lưng nàng có Trấn Viễn Hầu phủ, mà còn vì sự thông minh của bà. Chỉ e rằng bà đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui, nếu tùy tiện gi-ết bà, hậu họa chắc chắn sẽ khó lường.

Vậy nên ông ta chọn cách dùng phương pháp mềm mỏng, lấy chính Mộ Dung Trần, người duy nhất trên đời này có thể trở thành điểm yếu của Tô Mộ làm quân cờ, buộc bà phải tự cúi đầu, đem những ký ức đau khổ như địa ngục năm xưa, nghiền nát, nuốt vào trong bụng vĩnh viễn không nhắc lại!

Như vậy, Tô Mộ “hồi sinh”, thậm chí cam tâm tình nguyện tiến vào hậu cung.

Sẽ tái hiện lại cảnh tượng năm đó khi Mộ Dung Trần trở về Long Quốc.

Tô Nguyên Đức, dù nghi ngờ vì sao nữ nhi mình “ch-ết đi sống lại”, nhưng khi thấy nữ nhi tự nguyện tái nhập hậu cung, lại nghĩ nữ nhi vẫn còn vương vấn tình xưa với Đế Cực, Mộ Dung Trần thì lại đích thân khuyên nhủ Tô Mộ. Cuối cùng vì muốn bảo toàn sự bình an cho nữ nhi và cháu ngoại, ông ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng và tiếp tục ủng hộ Đế Cực.

Còn Tô Mộ thì không nói, Mộ Dung Trần cũng im lặng.

Chuyện năm xưa, cứ thế lặng lẽ bị chôn vùi trong sự im lặng của một số người.

Cuối cùng, khi thời cơ trôi qua chờ đến lúc thích hợp lại lặng lẽ khiến Tô Mộ “biến mất” thực sự, đó mới là kế hoạch hoàn hảo nhất của Đế Cực!

“Ha ha…”

Mộ Dung Trần bỗng cười khẽ, giọng cười vang lên trong đêm, lạnh lẽo và bi thương.



Là loại cầm thú thế nào, mới có thể lợi dụng tình cảm má-u mủ ruột rà của mẫu tử bị chia cách hơn hai mươi năm chưa từng được gặp mặt, để làm ra những chuyện tàn nhẫn đến vậy?

Nếu Mộ Dung Trần thật sự đi khuyên Tô Mộ chấp nhận tiến cung.

Thì Tô Mộ sẽ phải giấu đi tất cả những đau khổ đó trong lòng suốt cả đời, vẫn phải tỏ ra bình thản, dịu dàng, bao dung trước mặt nhi tử mình, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Còn Mộ Dung Trần, sẽ phải mang theo suốt đời nỗi áy náy và tự trách vì chính tay mình đã đưa mẫu thân vào tay kẻ năm xưa từng cư-ỡng ép, sỉ nhục, đem đến cho bà mấy chục năm thống khổ.

Nhưng trước mặt Tô Mộ, hắn vẫn phải vờ như mong muốn thấy bà hạnh phúc vui vẻ.

Còn Tô Nguyên Đức, người đã âm thầm bảo vệ mẫu tử họ suốt những năm qua, dù trong lòng lo lắng, dù hiểu rõ Đế Cực hiểm độc thế nào nhưng khi thấy nữ nhi và cháu trai đều “tự nguyện”, cũng sẽ chẳng thể mở miệng khuyên can. Cuối cùng chỉ có thể ngày đêm lo lắng, đau khổ nuốt vào trong.

Như thế, ba người ngoại tổ phụ – mẫu thân – nhi tử, trong lòng bị giày vò, đau đớn, tuyệt vọng không cách nào chịu đựng nổi nhưng mỗi khi đối mặt nhau, lại chỉ có thể giả vờ yên ổn, vui vẻ, hòa thuận.

Trên đời này, chuyện tàn nhẫn nhất, cũng chính là như vậy!

So với đao núi lửa sôi trong địa ngục, còn khó tin và khủng khiếp hơn!

Đế Cực, ông ta không hề quan tâm đến việc họ sẽ phải đối mặt với địa ngục như thế nào, ông ta chỉ cần che giấu được tội ác năm xưa của mình!

Cầm thú! Cầm thú!!!

Sao ông ta có thể nhân danh “tình yêu” để làm ra những chuyện ghê tởm đến như vậy!

Phương Sở Vinh nhìn gương mặt Mộ Dung Trần đang hiện lên nụ cười dữ tợn, đôi mắt lóe tia sáng lạnh đến rợn người, trong lòng khẽ run lên.



Bà ta lại nói: “Nếu Thần Vương điện hạ không tin, có thể đi hỏi Cảnh Như Thủy. À đúng rồi, nàng ta vẫn chưa bị ngươi gi-ết đúng không? Có vài chuyện, nàng ta có thể nói cho ngươi biết.”

Một người đã bị giam cầm trong lãnh cung nhiều năm như Phương Sở Vinh, vậy mà lại biết được nhiều chuyện đến thế.

Ánh mắt Mộ Dung Trần lại rơi lên người bà ta.

Phương Sở Vinh khẽ mỉm cười: “Còn nữa, bổn cung khuyên điện hạ, đừng nên tìm Tô Hầu cầu cứu. Tất nhiên, với tính cách của Thần Vương điện hạ, chắc cũng sẽ không làm ra chuyện cúi đầu cầu xin như vậy, đúng không?”

Mộ Dung Trần vẫn không lên tiếng, hắn hiểu rõ ý uy hi-ếp trong lời nói của Phương Sở Vinh.

Phương Sở Vinh đã không hề kiêng kỵ mà nói cho hắn biết quan hệ giữa Tô Nguyên Đức và hắn, tức là bà ta cũng không sợ hắn đi tìm Tô Nguyên Đức cầu viện.

Bởi vì, chỉ có bà ta mới biết được hiện giờ Hoa Mộ Thanh đang ở đâu.

Phương Sở Vinh mỉm cười: “Dù sao bổn cung cũng đã chờ đợi ngần ấy năm, không vội thêm hai ngày này. Thần Vương điện hạ, hãy quay về suy nghĩ cho kỹ, xem là muốn cầu cứu Tô Hầu hay là liên thủ với bổn cung. Bổn cung sẽ đợi tin tốt từ ngài.”

Nói xong, bà ta tự xoay người rời đi. Cung nữ khi nãy dẫn Mộ Dung Trần tới cũng tiến lên, cúi người tiễn khách.

Mộ Dung Trần bước ra khỏi Kim Phượng Cung, quay đầu nhìn lại khuôn viên cung điện hoang tàn, tiêu điều ấy.

Nơi này đã không còn vẻ phồn hoa huy hoàng năm xưa.

Cánh cổng cung rộng lớn sơn son đỏ, loang lổ, lớp sơn bong tróc, ba chữ “Kim Phượng Cung” treo phía trên, sau mười mấy năm bị gió mưa bào mòn, đã trở nên cũ kỹ, tàn tạ.

Hắn quay người đi.

Mấy Quỷ Vệ canh ngoài cửa lập tức theo sát phía sau.



“Đến biệt viện.”

Giọng hắn không hề lộ ra chút cảm xúc nào. 

 
Trước Tiếp