
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 96
Lý Lệ trong tiệm cắt tóc đang nhăn nhó mặt mày với Đỗ Đông. Lúc Kiều Phụng Thiên dắt theo Tiểu Ngũ Tử đi vào, cô vừa xa xả "Con mẹ anh" với chồng được lưng chừng.
"Hai người chơi cái trò gì vậy?"
Kiều Phụng Thiên nhìn Lý Lệ cầm máy sấy cứ như đang cầm khẩu Beretta 92F trong tay ngắm thẳng vào Đỗ Đông. Đỗ Đông thì tỏ vẻ "Không thèm chấp nhặt em" đang nhặt mấy sợi tóc đứt trên lược chải xoăn. Thấy Kiều Phụng Thiên đến, đuôi mày anh ta nhướng lên giả bộ ấm ức lên tiếng: "Ẻm cứ khăng khăng bảo tôi nuôi bồ nhí!"
Kiều Phụng Thiên vội bịt tai Tiểu Ngũ Tử lại: "Con vào trong buồng chơi đi."
"Bớt làm bộ làm tịch với tôi đi! Bà đây vừa mới bế quan đang lo không khép háng lại nổi thì anh làm cái trò này đây. Đỗ Đông anh ghê gớm quá nhỉ, nghỉ hai tháng không ch*ch choạc là không chịu được có đúng không? Sấm sét đâm đầu vào núi lửa* anh cháy bỏng ghê thật đấy!"
*Sấm sét tượng trưng cho h*m m**n của nam giới còn núi lửa là h*m m**n của nữ giới, cả câu chỉ việc không để cưỡng lại bản năng nguyên thủy của con người.
"Ây ây ây ây dừng lại." Đỗ Đông giơ tay khua khoắng loạn xạ, may mà lúc này trong tiệm không có khách: "Em làm ơn cẩn thận tí được không."
"Rắm chó, cẩn thận cái rắm chó, cẩn thận nữa có mà mất cả chồng bà!"
"Mẹ nó cứ anh ở ngay đây mất cái gì mà mất." Đỗ Đông kiên nhẫn ôm vai Lý Lệ: "Anh không làm gì thật! Đường vào khu đèn đỏ Lợi Nam ở đâu anh còn không biết nữa mà gái gú cái gì hả? Anh đang bận bù đầu ra đây thời gian rảnh ở đâu ra?!"
"Cút cút lẹ đi, đồ dưa thối tránh xa bà ra!" Lý Lệ ôm cái bụng chưa lộ mấy, xoay người né.
Bữa trước làm tóc cho khách có máy sấy bị hư, sấy nhiệt cao quá làm bỏng tai khách. Kiều Phụng Thiên đang cắm điện thử lần lượt từng máy một lên mu bàn tay mình. Đỗ Đông thấy vậy nhíu mày: "Đang làm gì vậy, coi kịch hay gì! Nói đỡ tôi mấy câu coi?"
Tìm được máy sấy bị hư, Kiều Phụng Thiên bị nóng rụt lại, vẩy vẩy tay: "Hai người diễn kịch đâm bang không đầu không đuôi vậy tôi can kiểu gì được?" Y rút phích cắm cuộn vào tay cầm: "Phải nói cho tôi biết cậu làm gì Lý Lệ đi đã?"
"Tôi có làm gì đâu!" Mặt mày Đỗ Đông thê thảm như đưa đám: "Tôi còn chả biết chuyện mẹ gì đang xảy ra nữa là."
Đầu Đỗ Đông tự nhiên sáng ra, anh ta vội vội vàng vàng móc điện thoại trong túi quần, bật sáng màn hình rồi mở tin nhắn lên cho Kiều Phụng Thiên xem: Nợ anh một ngàn bây giờ trả cho anh. Người gửi không có thông tin gì hết, số lạ từ thành phố khác.
Kiều Phụng Thiên đọc hết, cười: "Có vậy thôi? Chắc gửi lộn?"
"Gửi lộn cái con khỉ ấy, chuyển một ngàn đủ cả số lẻ đây này! Sao em không ăn hên thế nhỉ? Sao không ai vô duyên vô cớ gửi cho em ba ngàn, lại còn nợ anh ~ trả cho anh ~" Lý Lệ ghê ghét bĩu môi: "Bà nhổ vào! Nghe đ* thấy ớn!"
"Chuyển cho cậu thật à?" Kiều Phụng Thiên ngẩng lên hỏi Đỗ Đông.
"Thật, một ngàn... một ngàn một trăm bốn lăm tệ, lẻ đến hàng đơn vị cứ như trò đùa ấy, tôi thật sự không biết tại sao lại thế. Tôi còn đang lấy làm lạ đây này, gọi điện hỏi cũng không thấy ai bắt máy."
"Lắm nợ nần ong bướm quá không nhớ ra chứ gì nữa." Lý Lệ cười mà như không, khẽ nhếch môi.
Đỗ Đông ngoái đầu, tự chỉ vào mặt mình: "Ai? Anh á hả? Mặt mũi cỡ anh mà ong với chả bướm? Nợ ong bướm nhà ai mà tiêu chuẩn thấp vậy? Bộ không tốn miếng vốn liếng nào hả?"
"Ai biết chừng có người đui mù mê anh giống em."
Đỗ Đông cười đến chịu thua: "Kiểu đấy khắp cái nước Trung Quốc này chỉ có một mình em thôi! Khỏi nghĩ!"
"Cút hộ!"
Kiều Phụng Thiên xen vô không vui vẻ gì, hai người này cãi nhau hay là hành hạ chó độc thân vậy.
"Bữa trước tôi cũng nhận được năm ngàn, không biết ai chuyển." Kiều Phụng Thiên cất máy sấy vào túi vải trong tủ dưới chân: "Tôi cũng ra ngân hàng hỏi mà không biết được là ai."
"Năm ngàn?" Lý Lệ và Đỗ Đông quay đầu cùng lúc.
Kiều Phụng Thiên đóng cửa tủ lại: "Cơ mà người chuyển tiền cho tôi không thân thiện gửi cả tin nhắn như cậu."
Lý Lệ nghe vậy đưa tay bấu cánh tay Đỗ Đông vặn vẹo, Đỗ Đông vừa né vừa hỏi: "Cậu đừng ở đây lâu lâu đâm thọc vô một câu vô chủ đích vậy nữa coi, nói cho rõ ràng, ai, chẳng lẽ là người cả tôi với cậu đều quen?"
"Đợt đó tôi vẫn chưa nghĩ ra là ai, hôm nay cậu nói tôi mới nghĩ lại, người đó dễ đoán lắm."
"Ai?" Lý Lệ hỏi.
"Hồi đầu năm cậu ứng trước nửa tháng lương cho Lữ Tri Xuân trả tiền nhà quên rồi hả? Đợt đó tôi đưa thằng nhóc vào viện kiểm tra xong cũng trả tiền viện phí luôn."
Đỗ Đông nghe vậy sững người, anh ta và Lý Lệ nhìn nhau, thật lâu sau mới đáp: "Cậu nói, cậu nói là thằng nhóc kia..."
"Chắc vậy, ngoài nhóc đó ra còn ai vào đây được." Kiều Phụng Thiên vuốt tóc.
"Thằng nhóc này hay thật, không hó hé tiếng trốn mất tăm giờ còn chơi trò im ỉm với tụi mình, tôi mà tóm được thể nào cũng ăn chửi tan xác!"Đỗ Đông vỗ vỗ mu bàn tay Lý Lệ: "Nhắn tin kiểu gì, nợ anh trả lại cho anh, em suốt ngày đọc ba cái tiểu thuyết tình cảm đi!"
"Nói cậu ta thì nói chứ đánh em làm gì." Lý Lệ đau co rúm lại.
"Khỏi tìm." Kiều Phụng Thiên lắc đầu, cười: "Thằng nhóc đó rõ ràng muốn vạch rõ giới hạn với mình."
"Vạch giới hạn?" Đỗ Đông nhướng mày, bật cười: "Không hiểu nổi, tụi mình làm gì có lỗi với thằng nhóc đó mà lại muốn vạch giới hạn nước sông không phạm nước giếng hả?"
Đôi khi Đỗ Đông suy nghĩ hết sức rạch ròi, Kiều Phụng Thiên không biết phải giải thích với anh ta thế nào mới đủ rõ ràng.
Gần chín giờ tối, Trịnh Tư Kỳ đến đón Kiều Phụng Thiên. Hôm nay anh không lái xe mà lại đi bộ đến.
Trịnh Tư Kỳ không dám mạo hiểm vào tiệm mà gửi tin nhắn cho Kiều Phụng Thiên trước, đứng đợi y ở cổng sau đại học Lợi Nam. Trường nhiều cây, lũ bướm đêm cánh hai màu đen vàng bay loạn xạ khắp hướng như thiêu thân không có mắt, cứ thế lao đầu vào bất cứ thứ gì tỏa nhiệt. Anh nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn phía trước, lòng chợt xao động, không nhịn được bước đến thật nhanh.
"Anh đợi lâu chưa?"
"Vừa tới thôi." Trịnh Tư Kỳ không thấy Tiểu Ngũ Tử đâu: "Sao chỉ có mình em vậy?"
"Ngày mai được nghỉ, em để thằng bé lại nhà chú Đông Qua chơi. Đúng lúc cậu ta với vợ cãi nhau, có thêm đứa bé hai người cũng kiềm chế bớt cãi vã."
Trịnh Tư Kỳ cầm tay Kiều Phụng Thiên gãi gãi mu bàn tay bị muỗi đốt của mình, không nhịn được cười hỏi: "Tên cậu bạn em có chữ Đông nên em gọi là Đông Qua đấy à? Không sáng tạo gì hết."
"Biệt danh thì chỉ cần độc địa chứ đâu cần sáng tạo, nghe hình tượng là được rồi. Anh nhìn quả đầu trọc lốc của cậu ta ấy, thử tưởng tượng xóa mắt mũi miệng cậu ta đi trông có y chang quả bí đao to đùng không?" Kiều Phụng Thiên nhìn vết đỏ trên mu bàn tay anh: "Mùa hè anh đừng đứng dưới tán cây thể nào cũng muỗi đốt cục cục khắp người, về nhà bôi dầu đó."
"Tôi lại thấy cậu ấy nhìn giống Từ Cẩm Giang cơ."
Kiều Phụng Thiên cười ngẩng đầu lên: "Ý anh là người diễn vai Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Tô Hữu Bằng hả?"
"Ừ." Trịnh Tư Kỳ gật đầu.
Kiều Phụng Thiên nheo mắt, bỗng nhiên phì cười: "Anh đừng nói nữa, giống thật đó, có mặt đúng kiểu nhân vật phản diện trời sinh y chang Trần Bội Tư."
Chuyện của mình và Trịnh Tư Kỳ Kiều Phụng Thiên chưa nói với ai. Nếu có nói thật Đỗ Đông sẽ là người đầu tiên hay tin. Kiều Phụng Thiên biết rõ Đỗ Đông tuyệt nhiên không phản đối hay cản trở, mà chắc chắn sau khi mở đầu bằng một tràng ngạc nhiên kéo dài rất lâu. Anh ta cũng sẽ là người an ủi cho lời khuyên, một người bạn tốt kiêm vai trò phụ huynh. Với Đỗ Đông không có cái gì gọi là thời điểm chín muồi hay không, mà nói với anh ta bất cứ lúc nào cũng ổn thỏa.
Nhưng mọi chuyện dường như vẫn chưa kết thúc, chưa thể nào bình thản chia sẻ tin tức này đi như một mẩu tin đáng mừng hay hạnh phúc. Hoặc có lẽ Kiều Phụng Thiên đang chìm đắm vào mối quan hệ bí ẩn "tư mật" này trong tiềm thức, so với phơi bày tận tường, mờ ám cũng có cái thú riêng của nó. Chính trong sự lấp lửng giấu giếm, trong những lần lấp l**m nửa vời, nụ cười không rõ ẩn ý sau lưng thiên hạ mới càng đậm đà cảm giác.
Về nhà mở cửa, trong nhà tối om không một bóng đèn sáng, rõ ràng là không có ai.
"Bé Táo cũng không ở nhà à?"
"Chị tôi đón đi rồi." Trịnh Tư Kỳ kéo y sát vào ngực mình, nhấc chân đẩy cửa lại: "Đêm nay chỉ có hai ta thôi."
Trịnh Tư Kỳ cúi đầu hôn Kiều Phụng Thiên, từ khóe miệng ấm áp tan chảy dần lên trên, không khí chợt sực nức hương thơm ngào ngạt.
Không gian riêng cho nhau thế này rất hiếm hoi, Kiều Phụng Thiên trân quý và không nhịn được ôm chầm Trịnh Tư Kỳ chặt thật chặt, ngẩng đầu phối hợp với tầm mắt và sức lực anh trao. Nếu là gặp nhau tại thời điểm cả hai còn trẻ trung cuồng nhiệt và nếu rằng yêu nhau, chắc chắn sẽ là tình yêu sôi sục mãnh liệt không chút lắng lo. Tuổi trẻ có thể hò reo trước "tình yêu tuyệt đối", nhưng đến độ tuổi trung niên rồi, vật chất, trách nhiệm lại trở thành ưu tiên hàng đầu.
Để lâu đúng thật hơi khó giải quyết, nhưng Kiều Phụng Thiên cũng không thấy có gì bất ổn cả. Tình yêu ắt phải bị cuộc sống sàng lọc, đặc sánh quá thì không lọt được rây. Trái lại càng pha loãng lại càng tồn tại dài lâu, bịt lối thoát thênh thang chỉ chừa lại một lối nhỏ, tiết kiệm, kiềm chế, để dòng nước lặng chảy trôi.
Kiều Phụng Thiên rửa tay xong cầm dao gọt trái cây gọt một quả dưa lê nhỏ, cắt một miếng đưa cho Trịnh Tư Kỳ ăn thử.
Thịt dưa rất giòn, Trịnh Tư Kỳ cắn vào giòn tan giữa kẽ răng sướng nghe hết cả người.
"Nói em nghe cái này."
"Hửm?" Kiều Phụng Thiên cắt nhỏ chỗ dưa lê còn lại cho vào dĩa: "Anh nói đi."
"Cuối tháng này tôi tham gia lễ tốt nghiệp khóa năm nay ở hội trường khu mới, mời em đến xem văn nghệ rồi tiện trang điểm cho sinh viên nữ lớp tôi luôn."
"Anh nói ngược lại đi." Kiều Phụng Thiên nhướng mày: "Em đi trang điểm mới là chính, xem văn nghệ là phụ chứ gì? Sao, bộ em là lao động nghĩa vụ hả?"
"Trên lý thuyết là nghĩa vụ, nhưng chắc chắn có niềm vui bất ngờ cho em."
"Bất ngờ cái gì cơ?" Kiều Phụng Thiên hỏi anh.
"Tôi với ba giáo viên chủ nhiệm nữa diễn bốn con thiên nga."
"Hả?" Kiều Phụng Thiên nghe thế giật mình, mở to mắt: "Thật á?!"
Trịnh Từ Kỳ vừa cười vừa nhéo má y: "Sao em dễ lừa thế cơ, thật sao được, kẻo sinh viên ở dưới mù mắt mất."
"Thế anh nói ——"
"Tiết lộ cho em thì không còn bất ngờ nữa rồi, em cứ đi là biết."
.
Editor có lời muốn nói:
Dạo này mình hơi bận với hơi nản với con app cam này mọi người ợ TOT, nhưng sắp edit xong rùi nhaaa ~
Edit: tokyo2soul