
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 91
Kiều Phụng Thiên phát hiện, cái móc khóa kỳ lân y cho Trịnh Tư Kỳ hôm nọ đang nằm trong chùm chìa khóa. Con kỳ lân màu trà sữa không hợp đàn ông trưởng thành tí nào lủng lẳng trên ngón trỏ tay trái Trịnh Tư Kỳ, kêu leng keng trong làn gió mát ẩm ướt, trông nó hệt như đang ngẩng đầu nhìn lên trời ngắm vầng trăng lạnh lẽo dưới màn đêm.
Có nắm tay nhau thật. Mới đầu Kiều Phụng Thiên không dám, tay núp nhẹm trong ống tay áo mỏng tang chẳng biết buông thõng xuống chân làm sao đây. Thế rồi tay y bị Trịnh Tư Kỳ cầm chặt không cho từ chối, anh mở tay áo cứ như lột vỏ kẹo xòe ra bàn tay trắng nõn. Thật ra vẫn còn vết nứt nẻ, sau khi sẫm lại màu bột đậu sạm dần thành màu nâu nhạt, những vết loang lổ không rõ cạnh viền chỉ khi đặt trên bàn tay trắng bóc này mới thấy rõ.
Trịnh Tư Kỳ nắn đầu ngón tay y, ngón trỏ cả hai móc vào nhau.
"Thế này nhé?"
Kiều Phụng Thiên chỉ hơi mất tự nhiên rụt lại chứ không giật về, lia mắt nhìn anh: "Nhìn ỏn à ỏn ẻn quá đi."
"Vậy thế này."
Trịnh Tư Kỳ không nhịn được cười, đan vào ngón trỏ y, khóa chặt, lòng bàn tay cả hai phút chốc như khối đất nặn còn ướt, dính chặt không sao tách rời. Dường như thể nếu cố tình phải tách ra cho bằng được sẽ kéo theo hàng tá những sợi tơ trong suốt chằng chịt. Cảm giác ẩm ướt do mồ hôi toát ra vì cái nắm tay quá chặt siết, khiến người ta không nhận thức rõ được rốt cuộc xúc giác trong khoảnh khắc ấy thuộc về ai.
Đêm nọ, rằng cũng là lơ đãng nắm tay nhau. Nhưng lần này thì khác, lần này Trịnh Tư Kỳ cố tình, cố tình muốn dịu dàng với Kiều Phụng Thiên, cố tình muốn xử tốt với y.
"Tay thầy có vẻ mềm thật." Tay Kiều Phụng Thiên được anh nắm lấy, y lùi bước về sau, thật ra đứng thế này sẽ khiến hành động nắm tay rõ ràng hơn, thế nhưng cũng trông có vẻ sống động và ngọt ngào hơn.
"Bố tôi bảo tay đàn ông nhà tôi vừa mềm vừa thon dài, lại còn đẹp nữa."
"..." Kiều Phụng Thiên lại nắn nắn: "Người Lang Khê tụi tôi hay nói đàn ông tay mềm tốt số hơn người, cả đời bình an xuôi chèo mát mái."
Trịnh Tư Kỳ ngoái đầu cười: "Thế em kiếm được rồi."
Chỉ vừa vào hè thôi mà không khí giải nhiệt đã có mặt ở mọi nơi, dọc các lề đường ngõ phố lẫn dưới tán long não ngợp bóng mọc lên một loạt các quán ăn vỉa hè. Máy quán mì hoành thánh với sủi cảo bán thêm nước ô mai ngâm ướp lạnh đúng mùa, quán lẩu nồi đất thì tặng kèm bát thạch đen đường đỏ, quán đồ nướng lúc nào cũng nghi ngút khói làm người ngồi ăn thấy nóng nảy hết cả người mới trang bị thêm tủ lạnh chất toàn bia, cái chảo thiếc đầy ắp đậu tương ngũ vị hương phơi ngoài đầu đường.
Vừa rộn ràng náo nhiệt lại vừa thư thả. Trịnh Tư Kỳ và Kiều Phụng Thiên chậm rãi dạo qua lối đi bộ chật chội thiếu đèn đường, bất chợt nghe thấy tiếng cười nói ồn ã và tiếng cụng ly vui tai từ hàng quán ngoài mặt tiền phía đối diện. Cách nhau con đường chẳng thế nói là rộng rãi, đôi bên chất chứa nỗi niềm thầm kín lại vừa có cho mình những niềm vui riêng.
Xưa giờ Walmart không khi nào ngại bật điều hòa, tấm rèm cửa giống làm bằng da vừa tốc lên không khí lạnh lẽo đã phả vào mặt, làm Trịnh Tư Kỳ phải run lên một cái.
Không gian bỗng sáng rõ và có người qua lại, Kiều Phụng Thiên buông tay ra: "Thầy lạnh à?"
"Hơi."
Kiều Phụng Thiên xoa xoa cánh tay anh: "Lần trước cũng y vậy, thầy cứ ăn mặc phong phanh thôi." Lòng bàn tay được anh nắm cả đường đi vẫn ấm nóng.
Hai người lấy xe đẩy hàng chậm rãi đi cạnh nhau. Tiếng nhạc thịnh hành không biết tên phát từ loa thông báo trong siêu thị, giọng nữ ngân nga nhịp nhàng, nghe lê thê lại vừa mềm mại du dương.
Nghĩ lại thì đúng là cần mua sắm thêm ít đồ đạc nữa thật, chẳng hạn như dép đi trong nhà cho Tiểu Ngũ Tử. Đôi cậu bé đang đi to quá khổ nên không vừa chân, phải mua cỡ trẻ em; mấy món linh tinh xài hằng ngày như dầu gội với sữa tắm, ở nhà cũ vẫn còn nhưng cứ sợ mang vác lỉnh kỉnh chiếm không gian nhà Trịnh Tư Kỳ nên chẳng mang theo một cái sự gì; trước mắt là chiếc tủ lạnh đang trống rỗng, phải mua gì đó để lấp đầy mới được, suy nghĩ kỹ xem nên nấu món gì ngon mà Trịnh Tư Kỳ thích nhỉ.
Ngày trước nấu đồ ăn ngon là vì Kiều Lương, bây giờ y lại tìm được nơi gửi gắm tình cảm mình một lần nữa.
Đầu tiên dạo vài vòng khu đồ tươi sống, trắng xanh vàng đỏ xếp lung tung lẫn với đủ màu sắc khác. Các chị các mẹ đi sớm đã lựa hết những trái tròn mẩy tươi ngon, chỗ còn lại không ít thì nhiều toàn nứt nẻ với cong vẹo. Kiều Phụng Thiên không quá quan tâm, đẹp hay xấu gì y cũng sẽ rửa sạch cắt vuông vắn, rồi cho vào nồi nêm nếm vừa phải như nhau thôi.
"Thầy cho tôi biết thầy thích ăn gì đi, có kén gì không."
Trịnh Tư Kỳ sờ sờ cằm, tì nửa người trên vào xe đẩy: "Kén hả... không kén gì mấy đâu, chỉ không thích ớt xanh với rau cần. Thích ăn cá, cá gì cũng được."
Kiều Phụng Thiên gõ phím lạch cạch ghi lại những gì Trịnh Tư Kỳ nói trong bụng: "Vậy bé Táo thì sao? Đó giờ tôi chưa hỏi."
"Nhóc đó thì em cứ yên tâm, động vật ăn tạp đấy, ngoài hành gừng ra không có chê cái gì hết." Trịnh Tư Kỳ dìm con gái không hề hạ thủ lưu tình: "Với tay nghề nấu nướng của em có cho cái bàn nhà tôi vào hầm cô nhỏ dám gặm hết sạch bách lắm." Anh vừa nói vừa xụ miệng vờ như buồn rầu: "Hết sức lo lắng cho cân nặng sắp tới của cô nhỏ."
Mua một hộp tôm khô, sò điệp khô, vớt thêm được con cá trích may vẫn chưa ngửa bụng, rồi lấy ít đậu hà lan, cải thảo, mấy trái dưa leo tươi còn cuống với hoa vàng ngồ ngộ ở đầu. Sau đó hai người đến khu đồ gia dụng, Kiều Phụng Thiên xem kỹ lưỡng từng kệ từ trên cao xuống dưới, xem xong thì ướm thử độ cao, xong mới quay sang nhìn Trịnh Tư Kỳ, hé môi không phát ra tiếng nào chỉ chỉ lên.
Trịnh Tư Kỳ xoa gáy y, bước lại cầm chai xịt diệt khuẩn Comfort ở kệ cao nhất, bỏ vào xe đẩy.
Kiều Phụng Thiên lấy bịch đậu hà lan dưới đáy để lên trên kẻo bị đè dập hết: "Tuy nhận định này không có tí cơ sở khoa học nào, nhưng hình như trẻ con có tròn tròn một tí cũng không sao, lớn lên sẽ gầy lại thôi."
"Em cũng thế à?" Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu nhìn vòng eo gầy và đôi chân thon thả của y: "Hồi em còn bé ấy."
"Hồi nhỏ chỉ cần buộc sợi dây vào là xách tôi đi thả diều được luôn." Kiều Phụng Thiên khua khua cánh tay dài mảnh khảnh: "Thầy biết dùi cui chứ gì, y chang vậy đó."
Chung quanh không có ai, Trịnh Tư Kỳ vòng tay ôm cổ y ghé đến gần: "... Làm sao mới chăm em mập lên được xíu đây."
"Khó nha." Kiều Phụng Thiên nín cười nhìn đôi mày rõ nét của anh: "Khó cực luôn, tôi thử mãi mà chẳng lên được tí nào."
"Tại vì em không thương thân đủ." Trịnh Tư Kỳ v**t v* ngón cái lên khóe mắt y: "Sau này em với tôi cùng nuôi cho có da có thịt."
"Thế không được đâu." Kiều Phụng Thiên lắc đầu chắc nịch: "Sắp đầu bốn tới nơi rồi, vừa cao huyết áp vừa mỡ máu cho coi."
"Thì mình vận động cùng nhau, chạy đêm hay đi tập gym cũng được."
Nhớ tới buổi hội thao nọ, Kiều Phụng Thiên hoảng sợ lắc đầu: "Thầy chân dài chạy nhanh vậy chắc tôi chỉ theo sau hít khói chứ gì?"
"Yên tâm." Anh bẹo bầu má chẳng có mấy thịt kia: "Dắt tay em chạy từ từ mà."
Kiều Phụng Thiên hùa theo phồng má, Trịnh Tư Kỳ thấy sao mà đáng yêu hết sức.
Trịnh Tư Kỳ không thích đắm chìm trong hiện tại, mà đi qua hiện thực nói về tương lai. Dù chân thành song cũng có quá nhiều yếu tố ngoại cảnh can thiệp, ai dám đảm bảo sau này sẽ không trở thành lời nói quá sự thật. Nhưng nếu không thể kiểm soát được cảm xúc chi phối khi nói, khó tránh việc vẽ vời nên một trang truyện cổ tích phong phú cho người mình yêu. Dù văn hay chữ tốt có tài ăn nói như Chu Sinh Hào mỗi ngày viết cho Tống Thanh Như hai, ba bức thư tình cũng không thể bảo ông bông đùa được.
Con người là như vậy đấy, thực tế lý trí đến đâu cũng sẽ có thời điểm bị cảm xúc chi phối. Tình yêu mà.
Lúc ra khỏi khu hàng nhập khẩu, hai người bắt gặp một cặp đôi trẻ đang đi sát nhau. Cô gái với thân hình nhỏ nhắn được bạn trai bế vào xe đẩy, đôi chân thon dài đung đưa. Chỗ snack với bánh kẹo căng phồng đủ màu chất chung quanh cô bạn gái bị cậu bạn trai dạt phăng đi rơi xuống sàn, bật cười không khép được miệng.
Cậu bạn trai móc điện thoại ra vừa chụp tạch tạch tạch liên hồi vừa vịn tay vào xe đẩy nên khong để ý đụng phải Trịnh Tư Kỳ, kêu lên một tiếng ngoái đầu ra sau nhìn.
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi ạ!" Cậu bạn trai xin lỗi lia lịa, cô bạn gái cũng thôi cười ngồi dậy khỏi xe đẩy.
"Không sao." Trịnh Tư Kỳ phẩy tay.
"Tại anh hết đó."
"Tại anh hả? Em khăng khăng đòi ngồi vào mà!"
"Vậy anh cũng đừng có mà chúi mắt chúi mũi chụp không chịu để ý chứ!"
"Anh mà không chụp về nhà em lại nhằn anh cho coi, đúng chưa bà nhỏ."
"Đi đi đi!"
Cặp đôi nhỏ giọng vui đùa dần đi xa, Kiều Phụng Thiên vô thức ngoảnh lại nhìn đến vài lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trịnh Tư Kỳ, cả hai không nhịn được cười.
"Tôi bế em vào giống vậy nhé?"
Mọi thứ bày bán trên kệ khu hàng nhập khẩu đều có bao bì mẫu mã rất chi tiết cầu kỳ, giá cả cũng rõ ràng. Vậy nên rất ít khách đứng quanh khu này, thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt. Tiếng xe đẩy về trước kêu lọc cọc rõ mồn một, giọng Trịnh Tư Kỳ nhuốm ý cười, khi nói chuyện nghe như có tiếng vọng lại.
"Nè? Cái này để đâu nhờ?"
Trịnh Tư Kỳ nhìn y cười, không đáp.
"Bộ thầy ba tuổi rưỡi hả." Kiều Phụng Thiên tiện tay ngắt cọng hoa dưa leo vàng quẳng vào người anh: "Hai đứa mình cộng lại gần bảy chục tuổi rồi đó, để người ta thấy thì phải làm sao?"
"Già thì già, cỡ tôi gọi là chưa hết sự trẻ trung." Anh bước đến, ôm lấy eo y từ đằng sau: "Chỗ này không có ai, lại đây nào."
Kiều Phụng Thiên hết cách cười tránh đi, gỡ cánh tay đang quắp sau lưng mình: "Sao thầy cứ xem tôi như trẻ con ấy."
"Em bé bỏng mà, cứ khiến tôi bất chợt muốn chiều em mãi thôi."
"Tôi với thầy sắp đầu bốn hết lượt rồi đấy." Kiều Phụng Thiên vùi trong ngực anh ngẩng lên, nhìn vào cằm Trịnh Tư Kỳ.
"Trông trẻ trung thế mới tốt chứ." Trịnh Tư Kỳ theo đà cúi xuống, hôn lên thái dương người trong ngực, "Còn tôi thì trơ trẽn thật, đúng là trâu già gặm cỏ non còn gì."
Kiều Phụng Thiên bị anh ghẹo tới mức cười không ngưng được, vai run bần bật. Mới sẩy ra thơ thẩn một phút chốc y đã thình lình bị anh bế thốc lên đặt vào xe đẩy. Trịnh Tư Kỳ chậm rãi đẩy đi, nhìn đôi chân gầy của Kiều Phụng Thiên buông thõng ngoài xe đẩy để lộ phần cổ chân trắng xanh đằng sau ống quần đen.
"Ngồi vững nha."
Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng đẩy xe đi, người cũng chậm rãi đi về trước. Những kệ hàng đủ loại thoáng xuất hiện trong tầm mắt rồi trôi ngược về sau như những mảng màu rực rỡ trôi đi chẳng thể trở lại.
Hồi hộp nhưng đầy thú vị, khác nào đang ở trên đu quay với vòng quay ngựa gỗ mà trước giờ Kiều Phụng Thiên chưa một lần được trải nghiệm. Đèn trên trần cao siêu thị chiếu trên mi mắt nhắm nghiền một màu vàng nhạt trong veo mà ửng hồng, đôi mắt thoắt sáng thoắt tối, màu sáng cũng ngắt quãng không đồng đều. Đã trễ rồi, siêu thị cũng để một bài hát phát đi phát lại, tới nỗi gần như sắp nằm lòng ngân nga theo được.
Lúc dừng lại, trước mắt là Trịnh Tư Kỳ.
Giống một đứa trẻ đi công viên trò chơi, chắc chắn sẽ có ai đó đứng từ xa trông theo và âm thầm chờ đợi. Dù là người thân hay người yêu cũng đều khiến ta an tâm tận hưởng khoảnh khắc này mà chẳng phải nghĩ ngợi, chẳng phải lắng lo người ấy sẽ bỏ mình đi. Khi chóng mặt đi đứng chuệch choạng không phân biệt được mình đang trên trời hay dưới đất, đây là thực hay mơ. Nhưng chỉ cần trở về với người ấy mọi chuyện sẽ rõ nét, rằng mình vẫn ở đây, trong cuộc sống dài lâu có người ấy bên cạnh.
Dù có thấy vui đến đâu, có quyến luyến không rỡ rời đi cách mấy, cũng không thể sánh bằng một câu người ấy dịu dàng hỏi mình.
"Vui không?"
Kiều Phụng Thiên gật gật: "Dạ."
Edit: tokyo2soul