Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 60

Trước Tiếp

Chương 60

 

Hôm nay Kiều Lương thay thuốc tay trái, lớp băng gạc trắng quấn lớp chồng lớp được tháo ra dính vệt máu khô đỏ sậm đã đóng thành mảng và màu idophor nâu vàng.

 

Xưa nay Kiều Phụng Thiên không sợ máu me bao giờ, vấn đề tiên quyết là vết thương đó nằm trên người ai, Kiều Lương thì khác.

 

Kiều Phụng Thiên nhìn bàn tay gần như nát bấy của Kiều Lương xụi lơ rũ trên giường bệnh khác nào tiêu gân mất xương; thuốc bôi dính bết lại thành mảng loang lổ giống bột nhão bẩn thỉu vùng kẽ ngón tay và cổ tay sưng phù; đường khâu hệt như mấy con rết có đến cả trăm chân bấu vào tay.

 

Kiều Phụng Thiên đứng bên nhíu mày —— Tuy trước đây bàn tay Kiều Lương không được đẹp mắt, những cũng không xấu xí tới mức không nỡ lòng nhìn như bây giờ.

 

Bác sĩ kiểm tra phòng vuốt ống tay áo, bấm ngòi bút vào đầu ngón tay cái Kiều Lương đầu tiên.

 

"Anh biết tôi đang chạm chạm vào đầu ngón tay nào không? Nếu biết thì gật đầu, không biết thì lắc đầu!" Bác sĩ hỏi rất to tiếng, khom lưng ghé lại sát Kiều Lương như đang hỏi một cụ già lọm khọm mắt mờ nghễnh ngãng.

 

Kiều Lương phản xạ vô cùng chậm chạp. Anh há miệng, mắt trợn trừng, tầm nhìn rã rời mất mốt lúc mới tập trung về trước mũi bác sĩ.

 

Kiều Phụng Thiên ở cạnh anh cắn nghiến khoang miệng mình, con ngươi sáng quắc tập trung vào hai cánh môi Kiều Lương. Thế nhưng chỉ thấy anh khó khăn nheo mắt, tiếp đó lắc đầu.

 

Kiều Phụng Thiên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại âm thầm cảm thấy mất mát thất vọng.

 

Bác sĩ nói bệnh Kiều Lương cần nhất là thời gian. Xu hướng chung sẽ ngày một tốt dần lên, nhưng cụ thể đến khi nào mới có thể bước từng bước chạm đến điểm phục hồi hẳn, bác sĩ không đề cập, Kiều Phụng Thiên cũng không dám hỏi.

 

Chập tối, trên đường về Kiều Phụng Thiên rẽ vào chỗ môi giới nhà đất gần cục đường sắt số bốn. Quảng cáo rao bán cho thuê chữ đỏ nền trắng dán đầy cửa kính. Y vừa đẩy cửa đi vào đã có chuyên viên môi giới mặc bộ đồ Tây không vừa người đứng dậy chào mời.

 

Chuyên viên nghiệp vụ trẻ tuổi, đeo bảng tên trên ngực áo, cằm lốm đốm mụn đỏ: "Xin chào, anh có nhu cầu thuê hay mua nhà?"

 

Kiều Phụng Thiên dừng một lúc: "Thuê, tôi thuê nhà."

 

"Vị trí, giá cả, diện tích, anh cứ nêu yêu cầu của anh là gì, tôi sẽ giới thiệu cho anh."

 

Kiều Phụng Thiên chưa nghĩ tới mấy chuyện này, nghe người nọ hỏi vậy y mới giật mình, chợt thấy mình hơi vội vã. Kiều Phụng Thiên hé môi, hít vào một hơi sâu rồi mỉm cười.

 

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra."

 

Môi giới trợn trừng mắt nhìn l*n đ*nh đầu y: "Vậy tôi..."

 

"Thế lần sau tôi đến vậy, chờ tôi... chờ tôi về suy nghĩ thử."

 

Lúc quay người ra cửa Kiều Phụng Thiên đã nghĩ, chắc mình là khách hàng kì quặc nhất ngày hôm nay của cậu ta.

 

Kiều Phụng Thiên mở cửa vào nhà, thấy Lâm Song Ngọc đang kéo đệm bọc sô pha, giật ngược ra như đang lột vỏ chuối, tay run một cái là bụi bặm bay khắp nhà.

 

Kiều Phụng Thiên đặt cặp lồng giữ nhiệt lên tủ giày ngoài huyền quan, cởi đôi tất dài tới mắt cá: "Mẹ đừng giặt cái đó, mấy bữa nữa trời mưa làm sao khô được."

 

"Dân ở đâu mà coi thời tiết để giặt đồ? Trời mưa thì rút vô thôi?" Lâm Song Ngọc túm rồi cuộn lại một cục kẹp dưới nách.

 

"Phơi ẩm vi khuẩn." Kiều Phụng Thiên nhìn bà.

 

"Sợ thì đi mua quách bộ mới đi!"

 

Vì Kiều Lương, Lâm Song Ngọc không nổi đóa gì thêm kẻo lại phát sinh mấy thứ nhánh nhọt không cần thiết. Hai người và Tiểu Ngũ Tử chung sống với nhau bình an vô sự một thời gian, không ai ác miệng cự nự gì ai.

 

Kiều Phụng Thiên lo cho Kiều Tư Sơn ở Lang Khê, lo ông ở nhà một mình không chắc tự chăm lo được cho bản thân hẳn hoi. Vốn nửa người đã chẳng mấy linh hoạt, không biết chừng có nhớ uống thuốc đúng cữ không, lại càng không biết chú Trương hàng xóm có nói với ông chuyện Kiều Lương không nữa.

 

Kiều Phụng Thiên không thoát thân dành thời gian về xem tình hình được, không dám chủ động lên tiếng nói Lâm Song Ngọc về Lang Khê.

 

Bây giờ, rõ ràng y thấy mồn một sự không hài lòng và căm ghét trên gương mặt bà.

 

Kiều Phụng Thiên bỗng dưng da đầu tê rần lên kinh hoàng đầy khó hiểu. Nét mặt đó biểu cảm đó quen thuộc một cách khủng khiếp, như thể quay về năm lớp tám bị bà đánh chửi không ngớt.

 

"Mẹ muốn giặt thì giặt đi vậy, máy giặt vắt khô được." Nói xong y quay người về phòng. Trốn đi không thấy mặt nhau nữa là cách giải quyết ổn thỏa nhất.

 

Khi vừa vào nhà y đã lờ mờ thấy là lạ chỗ nào. Rèm cửa mở toang, giường nệm dọn dẹp sạch sẽ thay toàn bộ ga trải bao gối, đồ đạc bày biện trên bàn cũng được sắp xếp cho ngăn nắp, mấy món đồ trang trí bị lấy hết xuống, phủi bụi, cất vào thùng giấy cạnh giường.

 

Rõ ràng có ai đó lật tung lên từ trong ra ngoài.

 

Kiều Phụng Thiên đang tháo cúc tay áo sơ mi thì bất chợt, thái dương y giật giật. Y cuống quít quỳ sụp xuống sàn kéo ngăn tủ đầu giường cuối cùng, kéo ra bên trong chỉ còn mỗi xấp nhang muỗi với hai quyển tạp chí nằm lác đác.

 

Đồ chơi, bao cao su với bôi trơn đáng lẽ phải nằm yên ở đây đã biến mất.

 

Kiều Phụng Thiên mở toang từng từng ngăn kéo một, lật tung hết tủ quần áo, thùng đồ, đến cả gầm giường cũng thò tay vào quét vẫn không tìm thấy; y lại tiện tay kéo hộc tủ, từ cốp trang điểm tới chai lọ m*t cọ đều không còn một sự gì. Trái lại thì hộp nhang thơm Trịnh Tư Kỳ tặng vẫn còn đây, vẫn đang tỏa hương thoang thoảng.

 

"Đừng có tìm nữa." Lâm Song Ngọc bê thau chất đầy đồ giặt đứng ngoài cửa: "Ba cái thứ bẩn thỉu!"

 

Nói xong, bà còn hừ lạnh một tiếng đầy châm chọc, như là cố tình cười cho Kiều Phụng Thiên nghe.

 

Chắc chắn là giống hệt năm lớp tám đó, Kiều Phụng Thiên lại một lần nữa trải qua cảm giác bị người ta l*t s*ch đầy hoang mang khó xử và lo sợ. Y nhất thời có hơi không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt Lâm Song Ngọc lúc này, lòng y đầy phẫn nộ và ấm ức như thể bị người ta đặt chân vào nơi bí ẩn riêng tư nhất.

 

"Mẹ để chỗ nào rồi, trả cho con, con còn đang xài."

 

"Xài làm gì?"

 

Kiều Phụng Thiên đứng dậy, phủi đầu gối: "Nói mẹ cũng không biết."

 

"Xài? Xài làm sao? Mấy thứ bẩn thỉu để làm mấy trò bẩn thỉu chứ gì! Để trong nhà không sợ mắc bệnh hả!" Lâm Song Ngọc sấn đến hai bước.

 

Kiều Phụng Thiên nhíu mày, hít một hơi: "Đó là cần câu cơm của con."

 

"Mày kiếm cơm bằng cái gì cơ? Mày kiếm cơm bằng cái mông mày à? Kiếm cơm bằng cái lỗ bị đâm đó hả? Mày kiếm cơm bằng ba cái thứ nhăng nhít gớm ghiếc đó có đúng không? Hả?"

 

Lâm Song Ngọc bỗng cao giọng, ngôn từ cũng bắt đầu hung hãn sắc nhọn.

 

"Con không nói thế."

 

"Chứ mày nói cái gì?" Lâm Song Ngọc nheo mắt nhìn y từ trên xuống dưới: "Cái thứ mà mày để dưới ngăn kéo cuối cùng đấy? Tao nhổ vào! Cái thứ bẩn thỉu thốt ra tao còn thấy tởm lợm phát ngại! Bao nhiêu năm rồi tao đã tưởng mày thay đổi, tao đã tưởng mày thay đổi rồi, tao tưởng là mày có thể thành một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tao tưởng là mày sẽ thành người đàng hoàng! Mày? Mày thì sao?!"

 

Để phụ họa cho cảm xúc, Lâm Song Ngọc nghiêng đầu nhổ ra đầy cường điệu. Kiều Phụng Thiên chứng kiến lòng như bị dồn đầy một mớ bùng nhùng không sao chối từ, dù rằng không cảm thấy nặng nề ứ nghẹn, nhưng đọng lại trong tim không thể nào nuốt trôi.

 

Kiều Phụng Thiên hiểu được tâm lý Lâm Song Ngọc, cái thứ đó, khoan nói đến chuyện Lâm Song Ngọc là một người đàn bà nông thôn hiếm thấy điều lạ, đến cả vớ đại một cô gái tình trường không mấy phong phú trên đường người ta cũng phải đỏ mặt hét lên "Đồ b**n th**" không chấp nhận.

 

Nhưng Kiều Phụng Thiên vẫn thấy khó chịu, y không hiểu.

 

Y không hiểu mình làm phiền đến ai. Nếu là cầm cờ đi rêu rao, giật dây hò reo mình làm đúng, thế thì y thấy mình có bị kéo đi đánh tới chết cũng là đáng đời. Nhưng rõ ràng y chẳng làm gì cả. Y về nhà, y đóng cửa lại, y không hãm hại ai, không đụng chạm ai, chẳng lẽ vậy cũng sai ư?

 

Quá nửa cơ thể và cuộc sống y bị chôn vùi dưới đất chỉ chừa được mỗi tí phất phơ trong gió. Cớ gì người ta phải đi chê ghét đến cả thứ tầm thường y được quyền tự do định đoạt.

 

Chẳng phải mình là con bà ấy ư? Chẳng phải là thứ bà đưa đến cuộc đời này sao?

 

Nếu được quyền lựa chọn, nếu từ đầu biết sống sẽ khó khăn khổ sở đến vậy, y tình nguyện từ bỏ, y tình nguyện không đến nơi này.

 

Kiều Phụng Thiên đứng lặng người thật lâu không nói gì, cuối cũng mới mấp máy môi.

 

"Con có phải là đàn ông không, mẹ sinh con ra mẹ là người biết rõ nhất."

 

Kiều Phụng Thiên đi vòng qua Lâm Song Ngọc lao nhanh ra huyền quan. Lâm Song Ngọc quay lại nhìn y: "Mày đi đâu?"

 

Kiều Phụng Thiên không đáp mà vặn tay nắm cửa. Lâm Song Ngọc quay người nện mạnh thau đồ xuống sàn nhà nghe rầm một tiếng, giơ tay chỉ vào lưng Kiều Phụng Thiên.

 

"Kiều Phụng Thiên, hôm nay nếu mày dám bước xuống lầu tìm mấy thứ chết tiết bẩn thỉu đó, sau này mày đừng tự nhận mình là người nhà họ Kiều..."

 

Bàn tay cầm tay nắm cửa của Kiều Phụng Thiên khựng lại trong khoảnh khắc. Đến khi cánh tay đang giơ lên của Lâm Song Ngọc dần buông xuống, y mở cửa xuống lầu không một lời giải thích.

 

"Kiều Phụng Thiên!!"

 

Lâm Song Ngọc giận dữ căm hận cùng cực thét lên.

 

Trong tay Tiểu Ngũ Tử là hai cái cối xay gió màu trắng. Trịnh Úc chu mỏ thổi phù phù, một lát sau đã thổi tới nỗi nổ đom đóm mắt, ôm trán ngã phịch xuống ghế. Tiểu Ngũ Tử hạ cửa xe ra một chút xíu cho gió tràn vào khe hở, tự nhiên cối xay gió bắt đầu xoay tròn chầm chậm.

 

Cối xay gió là quà lưu niệm trong triển lãm, giá cao hơn ở ngoài bán phải tám lần mà chất lượng cũng y hệt nhau. Trịnh Tư Kỳ mua cho Trịnh Úc một cái màu đỏ, mua cho Tiểu Ngũ Tử hai cái màu trắng.

 

Cái dư ra định là để Tiểu Ngũ Tử đem về cho chú cậu bé.

 

Mặc dù biết y là thanh niên đã sắp đầu ba, đáng lý ra không ưa gì đồ chơi cho con nít, thế mà anh vẫn nóng đầu lên mở hầu bao tiêu tiền, chính anh cũng chẳng hiểu lý do là gì.

 

Không biết lúc cầm nó liệu Kiều Phụng Thiên có bất đắc dĩ thấy vui không, liệu có cười không, liệu có ghé lại thổi thổi một cái không, liệu tâm trạng có tốt lên chút xíu nào không.

 

Hoàng hôn màu vỏ quýt đọng ở chân trời, Trịnh Tư Kỳ nhìn về hướng Tây, đẩy mắt kính, thấy hơi chói mắt.

 

Xe vừa ngoặt vào cổng khu dân cư là ngừng lại, Trịnh Tư Kỳ vẫn nhớ lời Kiều Phụng Thiên dặn.

 

"Hôm nay..."

 

Trịnh Tư Kỳ định quay đầu nói chuyện với Tiểu Ngũ Tử, lại chợt trông thấy Kiều Phụng Thiên cách đó không xa qua cửa kính trước, bóng đen nhỏ nhắn ngồi xổm trước gốc cây dưới tòa.

 

Kiều Phụng Thiên đang khom người quay lưng về phía anh, quanh chân là ba, bốn bịch rác đen. Y khom lưng cúi sát đầu có vẻ đang cố gắng mò mẫm tìm kiếm gì đó.

 

Nhưng Trịnh Tư Kỳ càng nhìn lại càng thấy kỳ lạ, kỳ lạ khi dường như sự tập trung của y không bắt nguồn từ món đồ y muốn tìm, mà do bản thân của hành vi "tìm về" này. Bởi vì lòng bàn tay y siết rất chắc, môi mím rất chặt, không hề phải lo lắng mà giống đang giận, nuốt cả bụng uất ức.

 

Trịnh Tư Kỳ đưa tay tháo dây an toàn: "Hai đứa ngồi trong xe chờ bố một lát."

 

Chỉ vừa đặt tay lên cửa xe, bỗng từ trong cổng có người phụ nữ mặc đồ xám lao ra. Người đàn bà bặm môi nhíu chặt mày, đi thẳng đến Kiều Phụng Thiên đang ở dưới bóng cây, tay giơ cao với xu thế sắp vung xuống.

 

Trịnh Tư Kỳ đột ngột mở cửa đứng ra, muốn lên tiếng can ngăn thì đã không kịp.

 

Bàn tay Lâm Song Ngọc tát mạnh vào phần gáy lộ ra của Kiều Phụng Thiên. Y đang ngồi xổm lảo đảo ập về trước, lúc nghiêng đầu né tránh bàn tay vung theo quán tính in lên má phải, cái tát nghe vang dội dứt khoát còn hơn cả lần đầu.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp