Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 46

Trước Tiếp

Chương 46

 

Năm Kiều Thiện Tri lên năm, đó là lần duy nhất cậu bé hỏi về Lý Tiểu Kính.

 

Câu chuyện bắt nguồn từ cậu nhóc cùng thôn chơi cùng, có lẽ câu hỏi bật ra một cách vô tình nhưng không hề có ý tốt.

 

Ủa, sao cậu không có mẹ? Tụi này có hết mà!

 

Nội tớ bảo bố cậu là đồ, đồ... đồ gì ta? Nói sao quên mất rồi?!

 

Đồ góa vợ.

 

Đúng! Đồ góa vợ. Phải không Tiểu Ngũ Tử? Cậu trả lời đi, phải không? Đồ góa vợ nghĩa là không có vợ hả?

 

Lý Tiểu Kính bỏ nhà đi năm Tiểu Ngũ Tử bốn tuổi. Trước lúc ấy, Lý Tiểu Kính vốn sẵn giỏi toan tính, đầu óc dân buôn, xem Tiểu Ngũ Tử như miếng thịt rứt từ thân mình ra, yêu con chiều con chỉ hơn Kiều Lương chứ không bao giờ kém cạnh. Vậy nên khi chị ta dứt áo ra đi không lời từ biệt, Kiều Phụng Thiên vô cùng sợ rồi sẽ có ngày chị ta quay về lén đưa Tiểu Ngũ Tử đi.

 

Tiếc là Kiều Phụng Thiên đã đoán sai. Lý Tiểu Kính bị đủ thứ hào quang ngoài kia hấp dẫn đi quá xa, chị ta không một lần quay về gặp, hay gọi thấy một cuộc điện thoại hỏi han Tiểu Ngũ Tử.

 

Tiểu Ngũ Tử thắc mắc hỏi Kiểu Lương. Kiều Lương đi làm không có nhà, cậu bé lại hết sức ngô nghê đi hỏi Lâm Song Ngọc.

 

Nội ơi, đồ góa vợ là gì thế ạ? Đó là bố con phải không nội? Tại sao con lại không có mẹ thế ạ?

 

Muôi múc cháo Lâm Song Ngọc đang cầm rơi cạch xuống đất, nửa muôi cháo nóng đổ tháo tung tóe. Mặt bà hết xanh rồi trắng, đôi mày vặn xoắn lại, mấy ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào mặt Tiểu Ngũ Tử.

 

Thằng ranh này mày mới nói cái gì? Mày nói lại cho tao!

 

Con, con nói... bố con có phải là đồ góa...

 

Tiểu Ngũ Tử còn chưa cao đến một mét bị Lâm Song Ngọc cầm roi mây đuổi đánh từ trên lầu trên xuống lầu dưới, từ đầu thôn tới cuối thôn. Đến con cún đen sì nhà hàng xóm cách tận ba bức tường gạch còn giật mình sủa ầm ĩ lên. Hàng xóm đứng ngoài ngó vào phải vào can, Lâm Song Ngọc lại càng điên tiết, càng không tiêu giận.

 

Ui giời ơi nuôi mãi mới được thằng cháu lớn bằng này, đừng đánh nó nữa, đánh hư người thì đâu ra đứa thứ hai mà đắp vô.

 

Thằng nhỏ không biết điều một tí thôi mà, nó hư bà không biết nói chuyện bình thường với thằng nhỏ à.

 

Bà bình tĩnh đã, thằng nhỏ bây lớn, đụng chuyện cứ từ từ mà bảo ban dạy nó, bà càng giấu chuyện nó càng bung bét ra đấy thôi?

 

Rõ là đang khuyên can, thế mà trông ai nấy đều châm biếm tới khó hiểu.

 

Kiều Lương đi làm về, phủi bụi bặm vào nhà thì thấy Tiểu Ngũ Tử với hai bàn tay lằn đỏ, nước mắt nhòe nhoẹt thút tha thút thít ngủ trong ngực bà nội. Lâm Song Ngọc quay lưng về cửa sân, môi mím chặt, đôi mày chau cụp xuống, ngồi ở chiếc ghế mây lặng yên không nói gì. Ánh trăng mát rượi như làn nước chạm lên phần chân trần đen sì xương xẩu của bà, một tay bà ôm chắc tấm lưng còm của Tiểu Ngũ Tử, tay kia chầm chậm phe phẩy quạt lá cọ sát bên tai cậu bé để đuổi muỗi.

 

Mẹ...

 

—— Đúng là nghiệt chướng mà.

 

Tiểu Ngũ Tử sốt li bì hai ngày sau đó.

 

Ăn cơm ói, uống nước cũng ói, cuộn mình trên chiếc nệm rơm rọ thành một cục vàng vọt như màu nến. Kiều Lương vội vã gọi điện cho Kiều Phụng Thiên đang trên thành phố Lợi Nam rồi cõng con trên lưng chạy tới bệnh viện nhi trong trấn Lộc Nhĩ giữa màn đêm. Viêm phổi nhẹ, viêm thực quản, sốt cao lại còn bị cảm, bao nhiêu thứ bệnh vặt nặng nhẹ dồn vào phải truyền nước hết ba ngày, người vốn đã chẳng mập mạp gì càng gầy hóp vào.

 

Kể từ đó, Tiểu Ngũ Tử không còn dám nói nhiều trước mặt người lớn. Người lớn nói gì thì nghe đó, bắt làm gì thì làm đó. Không lăn tăn do dự và cũng chẳng hỏi thêm lấy một lời.

 

Lòng có bối rối nghi hoặc mấy nữa, dồn nén, cất đi, đào hố sâu từ khoảng đất trống trong tim mà quẳng vào, lấp đất, chôn cất kỹ.

 

Sau năm bốn tuổi, Tiểu Ngũ Tử lớn lên trong vất vả và cô đơn bằng tốc độ gấp đôi mấy đứa trẻ chung quanh.

 

Vậy nên khi Kiều Phụng Thiên đưa Tiểu Ngũ Tử đến gửi nhà Đỗ Đông, cậu bé ngoan ngoãn đi theo không hỏi gì. Bố con đâu? Sao không đi gặp bố ạ? Bố con đi đâu mất rồi? Sao hôm qua không tới đón con? Sao lại để con ở nhà chú Trịnh thế? Sao hôm nay con cũng không được về nhà? Sao hôm nay vẫn không được gặp bố thế ạ?

 

Miệng Tiểu Ngũ Tử đóng chặt không nói năng gì, nên cả bụng giải thích Kiều Phụng Thiên lẫn Trịnh Tư Kỳ nghĩ sẵn trong đầu thành công cốc, ém nhẹm trong họng.

 

"Ở nhà chú Trịnh vui không?" Kiều Phụng Thiên nắm tay Tiểu Ngũ Tử, áp lên mạch đập của cậu bé.

 

"Dạ, trong phòng đọc sách có ghế sô pha kéo ra thành cái giường to ơi là to luôn. Món súp cô Trịnh nấu cũng ngon nữa ạ. Cô hỏi con là ai, sao lại ở nhà chú Trịnh, con nói giờ bố với chú bận không giữ con được, con sẽ về sớm ạ. Cô xoa đầu con, bảo ý cô không phải vậy."

 

Kiều Phụng Thiên im ắng một lúc, cúi đầu nhìn cậu bé: "Cô Trịnh?"

 

Tiểu Ngũ Tử ngẩng lên: "Dạ, chị của chú Trịnh."

 

"Vậy con phải gọi là bác mới đúng, không được gọi cô biết chưa."

 

Tiểu Ngũ Tử cười tít mắt, thấy ngay chân có vũng nước bèn nhảy vào nghịch: "Nhưng mà cô nhìn trẻ lắm luôn."

 

Vầng trăng khuyết treo giữa trời Lợi Nam.

 

Đỗ Đông đã đón Lý Lệ từ phòng kho trên tầng hai quán cà phê internet về nhà tân hôn được ít lâu. Nhà không to, hai phòng ngủ một phòng khách và vẫn đang thế chấp, trên đường Thanh Thủy Long Uyển cách tiệm tóc hai con đường. Căn nhà nằm trong khu dân cư cấp thấp nhà cửa xây dựng chằng chịt, tận dụng mọi ngóc ngách chỗ nào còn xây được là cố len vào, hệt như đóng chai lọ được sắp xếp ngay ngắn, ngột ngạt, chướng mắt, khuất ánh mặt trời.

 

Mấy cây ngô đồng ngoài đường lộ lại sum suê cao lớn phải hai người ôm mới hết thân, gió đêm thổi đung đưa những tán lá nghe sột soạt.

 

Kiều Phụng Thiên vô cùng áy náy, vô cùng khó chịu. Y sợ nhất phải để đứa nhỏ không hay biết gì, bỏ mặc nó một mình suy nghĩ lung tung. Thật ra, mọi thứ chôn giấu trong lòng không bao giờ tiêu biến, mà sẽ bén rễ nảy mầm; mỗi một lần nghĩ ngợi, mỗi một lần sầu lo là một ngày nắng một trận mưa nuôi dưỡng cho sự phát triển trong thầm lặng.

 

Đầu óc càng kém chín chắn thì lại càng dễ bị phản ứng ngược.

 

Thế nhưng trước khi xác nhận Kiều Lương bình an vô sự, y tuyệt nhiên không thể tự tiện nói gì. Y không thể nào cho Tiểu Ngũ Tử một lời cam kết vẫn chưa sáng tỏ.

 

Kiều Phụng Thiên ngồi dưới gốc cây, xắn gấu quần Tiểu Ngũ Tử lên.

 

"Bữa sau mua quần mới cho con, không mua cỡ lớn nữa, bùng nhùng cứ như đi xuống ruộng cấy mạ ấy..."

 

Tiểu Ngũ Tử cười, đang sửa soạn nói "Mua lớn mặc thêm được tận mấy năm lận ạ" thì chợt nhớ ra Kiều Phụng Thiên không thích nghe mình nói vậy nên không nói nữa, chỉ cười gật đầu: "Dạ."

 

Tim Kiều Phụng Thiên nhăn nhúm như tờ giấy thấm sũng nước.

 

"Ở lại nhà chú Đỗ Đông thêm một hai hôm nữa, nhiều nhất một hai hôm nữa thôi... Là sẽ không sao hết, là mình sẽ về nhà, nhé?"

 

"Dạ chú, Tiểu Ngũ Tử biết mà."

 

Kiều Phụng Thiên không nhịn được: "Sao con không nói gì nữa đi..."

 

Sao không nghịch ngợm, sao không nhõng nhẽo nhiều hơn nữa đi, con mới tám tuổi thôi mà.

 

Tiểu Ngũ Tử không nói gì, cậu bé hết nhìn xuống đất rồi nhìn Kiều Phụng Thiên, nhưng mãi vẫn nín thinh. Đôi mắt đen láy ướt sũng như cơn mưa rào, cậu bé bấu tay vào góc cổ áo Kiều Phụng Thiên thật chặt, cẩn thận miết ngón cái lên bọng mắt xanh xám của y.

 

Đỗ Đông vừa xuống lầu nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Ngũ Tử, đón cậu bé đi. Lý Lệ đi đằng sau ngoái đầu ra dấu tay nói với Kiều Phụng Thiên "yên tâm đi", y xua tay nhìn nhóc Tiểu Ngũ Tử cứ quay đầu lại mãi, chờ họ lên nhà hẳn mới quay đi.

 

Kiều Phụng Thiên không ở lại được thật, bệnh viện gọi điện tới báo đêm nay Kiều Lương đã sắp tỉnh, người nhà phải nhanh chóng tới bệnh viện.

 

Đến rồi đi bệnh viện thành phố Lợi Nam liên tục, người không biết cổng Nam với chẳng Bắc như y bây giờ có nhắm mắt cũng mò tới phòng chăm sóc đặc biệt được.

 

Ngoài hành lang cấm trò chuyện, cấm hút thuốc lá, cấm người nhà nán lại quá lâu. Tối nay Kiều Phụng Thiên là ngoại lệ, y có thể kiễng chân nhìn vào tấm cửa kính trong suốt kia không chút kiêng dè, nhìn Kiều Lương với cái đầu quấn băng thật dày đang yên tĩnh nhắm mắt nằm trong phòng, trên giường bệnh.

 

Phần bụng được đắp chăn trập trùng, nghĩa là mắt thấy anh còn sống.

 

Kiễng chân rất mỏi, bắp chân tê nhói mà Kiều Phụng Thiên không nỡ hạ xuống, nhón lên tì trán vào cửa kính. Nhiệt độ lạnh lẽo từ cửa kính xuyên qua tóc mái buốt vào tận não.

 

Y bỗng nhớ đến một câu mình từng đọc ở đâu đó.

 

Thực ra, sân bay là nơi chứng kiến nhiều nụ hôn tha thiết hơn giữa lễ đường, bệnh viện là nơi nghe được nhiều lời cầu nguyện thành kính hơn ngôi giáo đường.

 

Năng lực rất quan trọng, tiền rất quan trọng, phải xem trọng người có năng lực, phải xem trọng đồng tiền. Nhưng sống quan trọng hơn cả.

 

Kiều Lương không được như tiên, không có tiền cũng chẳng có năng lực, nhưng Kiều Phụng Thiên không ngần ngại bạt mạng níu anh lại, bảo vệ anh. Năm đó khi chuyện bại lộ mọi người đều biết, gã giáo sinh không nói nửa chữ cũng không giải thích lấy một lời mà đáng ra gã phải nói. Kiều Lương căm hận tất cả những ai chỉ tay vào Kiều Phụng Thiên, những kẻ cho tới bây giờ vẫn không hề nghĩ người trong cuộc còn lại đến tột cùng đã làm ra chuyện chó má gì.

 

Kiều Lương hiền lành hay giận tới độ rơi nước mắt, ăn nói thì vụng về, thế mà lại nóng đầu lên đêm hôm ấy một mình chạy tới ký túc xá nơi nam thanh niên lẩn trốn, cầm cục gạch tàn nhẫn tẩn vào đầu gã. Người chưa từng giết cả một con gà lại trở về với bàn tay nhuốm máu.

 

Kiều Phụng Thiên bật dậy giữa đêm, mấp máy môi run rẩy múc nước, lau mặt lau tay cho Kiều Lương đang hoảng loạn thở gấp.

 

Kiều Phụng Thiên ôm anh khóc như thằng đần, nói ngắt quãng, anh ơi anh đừng hoảng, anh đừng sợ, nếu người ta báo cảnh sát đòi truy cứu trách nhiệm thật em sẽ nhận là em làm, em sẽ đi tù ăn cơm tù thay anh mà, em còn bé, người ta không phán nặng em đâu, đi tám hay mười năm em cũng đếch sợ.

 

Dần dà sự việc ấy thành chuyện cười, hai anh em không ai nhắc tới, nhưng không ai quên.

 

Nếu phải dành sức lực cả phần đời còn lại cho một người, một việc, đương nhiên sẽ thấy buồn sầu, không cam lòng. Nhưng nếu buộc lòng phải đặt mình trong cảnh ngộ ấy, Kiều Phụng Thiên nhất định không ngần ngại làm mọi điều mình muốn.

 

Kiều Lương tỉnh dậy lúc hơn tám giờ.

 

Cả nhóm người ùa vào phòng bệnh, trưởng khoa ở chính giữa, Kiều Phụng Thiên bị lấn ngoài góc kẹt.

 

Gần như không thể cử động tứ chi một cách tự chủ, chỉ mở mắt được theo tiếng gọi, nhưng phản xạ hết sức chậm chạp, mắt rã rời mê man, thỉnh thoảng ch** n**c mắt. Cổ họng gắn máy thở không ăn uống được, cũng chỉ phát ra mấy âm tiết ú ớ không thành tiếng như đứa trẻ sơ sinh.

 

Kiều Phụng Thiên đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, thế mà lòng vẫn không khỏi chùn xuống.

 

Trưởng khoa cất đèn pin kiểm tra phản xạ đồng tử lại, lướt qua nhóm người áo trắng nhốn nháo vẫy tay gọi Kiều Phụng Thiên.

 

"Người nhà đâu, đến phòng làm việc của tôi một lát."

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp