Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 38

Trước Tiếp

Chương 38

 

Ý là bảo mình ngây thơ? Không trưởng thành hả? Hay là lộ sơ hở gì rồi?

 

"Sao thầy lại nói vậy?"

 

Kiều Phụng Thiên nín cả buổi trời, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi anh.

 

"Mọi mặt. Có rất nhiều phương diện ngay cả chính bản thân cậu vẫn chưa cảm giác thấy." Trịnh Tư Kỳ chậm rãi đáp.

 

Kiều Phụng Thiên bật cười, đổi tay cầm bát sứ: "Thầy nói mơ hồ quá."

 

"Vốn ban đầu suy nghĩ này của tôi cũng là nảy lên từ cảm giác thôi, không có gốc rễ căn cứ kết quả. Cậu đòi tôi phải giải thích cho ra nguyên lẽ nên tôi đành trả lời theo cái kiểu sâu xa khó hiểu như thế." Anh dừng một lúc, tiếp đó mỉm cười: "Cậu chỉ cần biết là trong mọi câu từ tôi nói về cậu, có lẽ không khách quan, nhưng đều là lời khen ngợi, tôi chưa bao giờ có ý soi xét hay bình phẩm cậu."

 

Kiều Phụng Thiên thoáng im lặng.

 

Y chưa bao giờ sợ những lời chê bai khó nghe của người khác. Y đã nghe quá nhiều, đến mức thừa sức thản nhiên cho nó lọt từ trai trái qua tai phải. Y không thèm để ý người khác nói gì, cũng không để tâm người ấy để lại dấu vết nông hay sâu trong tim.

 

Thời gian mờ mịt trôi đi, vô số những câu chuyện vụn vặt chồng chất ngần ấy năm đã bị y vo nghiến, tan thành lớp men bồi nơi cõi lòng.

 

Thế nhưng rất hiếm khi có người nói với y điều này. Y cũng chợt nhận ra, dù rằng Trịnh Tư Kỳ cao xa hơn mình cả quãng đường, nhưng y chưa khi nào cảm thấy áp lực mỗi lần nói chuyện với anh.

 

Kiều Phụng Thiên ôm bát sứ trong tay, nhiệt độ nóng hổi truyền qua lòng bàn tay thấm vào tim. Y buông mi mắt, đôi ngươi rã rời mất tiêu cự trông thấy những hạt bụi mịn tí hon trong không khí như tinh linh lấp lửng phiêu du dưới ánh đèn, chỉ thoáng chốc tỉnh táo lại đã chẳng còn nhận ra mình vừa đăm đăm nhìn vào gì.

 

Cơn mệt mỏi vô cớ ập đến, y chợt muốn đứng ở đây cả ngày, không phải nghĩ suy gì cả, không phải làm việc gì cả, chỉ đứng, chỉ nhìn như thế.

 

"Tôi vào lấy đồ." Trịnh Tư Kỳ nói: "Cậu muốn đọc sách thì cứ đọc, lấy cuốn nào cũng được."

 

Kiều Phụng Thiên gật đầu, nhìn anh đi vào phòng ngủ xong quay lại hướng mắt về kệ sách gọn gàng tới lui trong băn khoăn, tiếp đó thuận tay rút quyển tuyển tập tiểu thuyết của Uông Tăng Kỳ. Lời tựa dài dặc ngốn hết vài trang, câu chuyện đầu tiên có tựa đề là "Thụ Giới".

 

Chuyện kể về chàng hòa thượng trẻ Minh Hải sống đời thế tục cùng các anh em hòa thượng khác ở am Mã Thầy chùa Triệu Trang. Minh Hải gặp được Tiểu Anh Tử, cô con gái của gia đình sinh sống ở lân cận, Minh Hải đã thêu thùa may vá, vẽ vời cỏ cây, cấy mạ đập lúa, kéo cỏ cắt lúa với cô. Sau này Tiểu Anh Tử đã chèo thuyền đuổi theo Minh Hải đi thụ giới, giữ anh ở lại không quay về chùa nữa. Minh Hải khờ khạo đồng ý, Tiểu Anh Tử hỏi tiếp anh có muốn mình làm vợ anh không, Tiểu Minh Hải la thật to giữa dòng nước, đáp, muốn!

 

Một câu chuyện rất hay, bình yên và phẳng lặng như giữa chốn bồng lại tiên cảnh lọc đi mọi sự ồn ào và vồn vã chốn thị thành, khiến người ta phải mỉm cười trong lòng.

 

"Quyển này thế nào?"

 

Trịnh Tư Kỳ quay về, cầm hai chiếc hộp giấy trong tay.

 

Kiều Phụng Thiên gập sách lại, giống hệt đi học bị thầy giáo thình lình điểm tên bắt trả lời câu hỏi. Y chỉ mới đọc được một câu chuyện của cuốn sách này, không dám đánh giá bừa bãi: "Tôi chọn bừa thôi."

 

"Thế thì trùng hợp thật, tác phẩm tôi yêu thích nhất cũng của Uông Tăng Kỳ." Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính, "Cách điệu hóa hồi ức về một xã hội không tưởng chốn làng quê, với ngôn ngữ bình dị xa xăm, mang lại cảm giác văn xuôi độc đáo, bao hàm trong đó là giá trị đạo đức và tinh thần cổ tích."

 

Kiều Phụng Thiên nghe anh nói một tràng: "... Nội dung bài giảng của thầy hả?"

 

"Giáo án trong Powerpoint đó." Trịnh Tư Kỳ cười, nghiêng đầu: "Nghe ra luôn à?"

 

"Không hẳn... Thầy bàn luận với tôi nghiêm túc thế, tôi chỉ ước móc được quyển sổ với cây bút ra ghi chú lại."

 

Trịnh Tư Kỳ càng cười tươi hơn.

 

"Cậu thử cái này xem." Cười xong, anh đưa hộp giấy về phía y.

 

"Gì vậy?" Kiều Phụng Thiên nhận lấy, mở hộp ra, bên trong là bao tay da.

 

Kiều Phụng Thiên vội đóng nắp hộp lại, trả về, chuỗi hành động mượt mà nhanh gọn: "Tôi không lấy."

 

"Tặng cậu bao tay chứ có phải lựu đạn đâu." Trịnh Tư Kỳ bật cười: "Cậu mà thi công chức chắc thể nào cũng thành kiểu người thanh liêm chí công vô tư nhỉ."

 

"Bao tay hay gì đó tôi cũng không lấy." Kiều Phụng Thiên chau mày.

 

"Cậu cứ đeo thử đã." Trịnh Tư Kỳ lấy đôi bao tay ra, "Để trong nhà lâu lắm rồi, cậu cứ thử xem thế nào. Được không?"

 

"Tôi có bao tay rồi..."

 

"Cậu bảo đeo không thấy ấm mà?"

 

"Loại của thầy cũng có sưởi điện đâu..."

 

"Cậu tin tôi, bao tay da loại tốt không thua kém gì sưởi điện."

 

Kiều Phụng Thiên chịu thua nhận bao tay Trịnh Tư Kỳ đưa cho. Chất liệu da đúng thật rất chất lượng, mềm mà co dãn, đường vân mảnh chứ không cứng và khô như da nhân tạo, có cả mùi thơm rất đặc trưng của da. Kiều Phụng Thiên luồn từng ngón tay vào thuận lợi, chỉ riêng ngón giữa hơi chật một chút.

 

"Tôi đoán gần đúng rồi." Trịnh Tư Kỳ xòe tay ra cho Kiều Phụng Thiên xem, "Này, cỡ tôi làm sao đeo vừa được."

 

Kiều Phụng Thiên ướm bàn tay đang đeo bao tay của mình so với Trịnh Tư Kỳ, không chạm khít mà giữa hai lòng bàn tay chừa ra khoảng trống hẹp. Quả nhiên tay y ngắn hơn hẳn cả khúc, đầu ngón tay y chỉ vừa đến đốt ngón tay thứ hai của người ta.

 

"Cậu không nhận tôi cũng chỉ biết nhét trong nhà cho bám tro bám bụi, để phí."

 

"..."

 

"Hửm?"

 

"Cảm ơn thầy."

 

"Khách sáo rồi." Trịnh Tư Kỳ cười, "Tuy bây giờ đã ấm lên, nhưng mùa đông sang năm lấy ra dùng vẫn được. Tay cậu tốt nhất không nên chịu lạnh một ngày nào."

 

Ngày xuân là thứ dù cho bạn không biết ơn, nó cũng sẽ không so đo mà cho phép bạn thỏa sức phung phí. Nhưng một khi đã bỏ lỡ, thì cho dù bạn có níu kéo nó cũng sẽ không buồn đoái hoài, không nán lại dù chỉ một giây.

 

Nó khoan dung giàu lòng cảm thông, vốn dịu dàng và mang lấy sự sắp đặt trịch thượng. Có những người cũng đối xử với người khác như vậy. Vị trí bất xứng, hoàn cảnh bất đồng, giá trị không ngang bằng, cũng là sự cách biệt giữa mùa xuân và mùa đông những ngày rét buốt.

 

Kiều Phụng Thiên từng gặp một người như thế, tính cách sáng sủa hiền lành, chưa bao giờ khinh khi xem thường người khác. Nhưng mỗi lần nhắc đến quá khứ của mình người đó sẽ luôn khoác vẻ xót thương đồng cảm. Tựa như thể người đó sẵn sàng chìa cành ô liu thân tình, người đó chính là đấng cứu thế của mình, còn mình trở thành một tín đồ nhỏ nhoi được xá ân huệ.

 

Ngôn từ kể ra có hơi phóng đại, nhưng cùng một hàm ý.

 

Nhưng Trịnh Tư Kỳ thì khác. Sự thiện chí và tôn trọng của anh khiêm tốn và kín đáo, là phông nền trầm lặng, là màu nền nhạt nhòa dưới nguồn sáng lớn lao.

 

"Tôi rất muốn biết..." Lòng Kiều Phụng Thiên rung lên từng nhịp, y tháo bao tay xuống siết trong tay, "Anh có ý kiến gì với loại người như tôi."

 

Kiều Phụng Thiên muốn nói đến đồng tính luyến ái.

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn y: "Ý kiến gì?"

 

"Ừm..." Bị anh nhìn như thế, Kiều Phụng Thiên bất giác nghi ngờ có phải câu hỏi của mình hơi cụt lủn đường đột không.

 

Trịnh Tư Kỳ im ắng hồi lâu. Anh khoanh tay, chống cằm, như đang chìm vào hồi ức. Khi đó, anh nói chậm rãi rõ ràng từng chữ một: "Băn khoăn giữa ranh giới bình thường với đặc biệt, hòa nhập với độc hành, tâm hồn đày ải tìm kiếm nơi thuộc về."

 

Kiều Phụng Thiên lặng lẽ lắng nghe.

 

Anh đứng tựa vào giá sách: "Nói thế nào đây... Thực chất ai cũng đều như thế, bất kể ai cũng đều có quá trình đồng dạng. Dù nội dung suy nghĩ khác nhau nhưng tính chất là như nhau. Thích hoặc không thích, hướng mắt đến hay là bài trừ thường không ảnh hưởng đến năng lực và sự hoàn mỹ của một cá nhân. Trên lằn ranh đạo đức, việc mình yêu người giống mình không có chỗ nào đáng để lên án." Trong mắt Trịnh Tư Kỳ không hề có vẻ qua quýt lẫn giả tạo.

 

"Cậu tôi người ta, đều là một con người độc lập mà thôi."

 

Lòng bàn tay Kiều Phụng Thiên nóng lên, tim bỏng ran: "Nhưng luôn có người cho rằng loại người như bọn tôi yêu người khác là sai lầm." Kiều Phụng Thiên nói "bọn tôi", không muốn tỏ vẻ như mình tứ cố vô thân.

 

"Sao lại thế." Trịnh Tư Kỳ nghiêng cổ, nắm tay lại vuốt má mình, bình tĩnh đáp: "Nếu tình yêu còn có đúng với sai, trên đời này làm gì còn thứ chính xác."

 

Câu nói của anh như nhát búa nện vào lòng Kiều Phụng Thiên.

 

Y bỗng thấy có thứ gì ấm nóng trôi tuột khỏi xoang mũi, cứ tưởng là nước mũi nên vội vàng đưa tay chùi. Thế nhưng nó không dính dính, lại còn hơi vị tanh mặn, y bèn cúi xuống nhìn vào tay, chỉ thấy đang nhuộm đầy máu.

 

"Cái đệt..."

 

Trịnh Tư Kỳ nghe tiếng ngẩng đầu, giật mình.

 

"Ầy, cậu ngửa cổ lên, mà đừng ngửa quá không lại chảy ngược vào trong."

 

Trịnh Tư Kỳ vội buông hộp xuống, bước tới kéo y lại, không biết nên khóc hay nên cười: "Tối nay cậu bị sao vậy? Hết chuyện này đến chuyện nọ."

 

Kiều Phụng Thiên bị cổ tay anh nâng gáy mắt nhìn lên trần nhà. Trịnh Tư Kỳ dẫn y loạng choạng đến bàn anh, rút mấy tờ giấy lau vò thành cục nhét dưới mũi. Kiều Phụng Thiên trắng đến độ nhìn rõ mạch máu, vệt máu đỏ tươi nhuộm thành từng đốm thấy mà giật mình.

 

"Cậu không cảm lạnh bị sốt mà là nóng trong người à?" Trịnh Tư Kỳ ném cục giấy vừa xài xong vào thùng rác.

 

"Chắc thế, thêm nước gừng nữa lại càng nóng hơn."

 

Trịnh Tư Kỳ cười như không cười: "Trách tôi đấy à?"

 

"Không có, không dám." Kiều Phụng Thiên ngẩng lên, nhỏ giọng đáp.

 

"Tôi xem mặt cậu nào, đã lau sạch chưa."

 

Kiều Phụng Thiên hạ xuống, nhìn thẳng vào Trịnh Tư Kỳ không nói gì. Anh xích lại gần y, khắc y vào điểm nhìn, mọi đường nét khuôn mày cái mũi cánh môi của y cũng trở nên rõ nét hơn.

 

Anh di ngón trỏ chạm lên môi Kiều Phụng Thiên hết sức tự nhiên.

 

"Ở đây, còn dính máu."

 

Rất lâu sau này Kiều Phụng Thiên vẫn còn nhớ rõ xúc giác nơi ngón trỏ anh chạm đến. Như phiến phong đỏ dịu dàng bị gió cuốn lìa cành, nhẹ nhàng hôn mình trước lúc phiêu đãng bay đi.

 

Kiều Phụng Thiên đem cả bao tay lẫn tuyển tập Uông Tăng Kỳ của Trịnh Tư Kỳ về nhà. Anh bảo, cứ đưa sách về đọc, đọc xong lại mượn quyển khác đọc tiếp. Anh còn nói thêm, chuyện đọc sách không có quy định hay hạn chế, muốn đọc khi nào ở đâu cũng được, đều có giá trị cả.

 

Đã lâu Kiều Phụng Thiên không lắng lòng ngồi ở một nơi yên tĩnh bật đèn bàn đọc sách. Chỉ vì người như Trịnh Tư Kỳ thích thể loại sách này, đã đọc qua và có lẽ không chỉ từng đọc một cuốn sách này, nên y muốn mình đọc thử.

 

Cơn sốt đã hạ, Kiều Phụng Thiên dựa vào đầu giường, kê sách trên gối lật tới chương "Ký Sự Đại Náo". Vừa lật sang trang, bỗng đâu có tờ giấy hình vuông kẹp khuất bên trong rơi xuống.

 

Kiều Phụng Thiên đứng dậy nhặt tờ giấy lên mới thấy nó phẳng phiu mỏng dính, dường như bị bỏ quên rất lâu rồi.

 

Trên giấy là dòng chữ màu mực xanh, ngay ngắn và thanh tú tương tự chữ viết của Trịnh Tư Kỳ.

 

"Tư niệm hằng nhung nhớ, chẳng lúc nào quên. To my love." Ký tên, JY.

 

Là một lời tỏ tình.

 

.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tác phẩm của Dư Hoa và Vương Tiểu Ba dạy cách sống sáng suốt. Tác phẩm của Uông Tăng Kỳ dạy cách sống bằng nụ cười.

 

Ôi, thích ông Uông vô cùng.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp