Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 118: Ngoại truyện 1

Trước Tiếp

Ngoại truyện 1: Cai thuốc

 

Cái lạnh tràn về, tuyết rơi sớm ở Lợi Nam mang theo không khí mùa đông đậm nét.

 

Trịnh Tư Kỳ bị đau họng nguyên một tuần, lúc khỏi đã nghĩ tới chuyện cai thuốc. Vì cơ thể khỏe mạnh ở độ tuổi gần bốn mươi, được sống thật lâu với cục cưng lớn và cục cưng nhỏ nhà anh. Nhưng cai thuốc không phải việc đơn giản giỡn chơi, còn khó hơn cả lột da. Nhắc tới Trịnh Tư Kỳ thật lòng bội phục mợ hai đã ngoài tám mươi tinh thần vẫn quắc thước minh mẫn, năm ngoái khám ra suy tim mức độ nhẹ với phù phổi, vốn là người nghiện thuốc lá nặng ba mươi năm trời thế mà nói cai là cai, cai hẳn hoi sạch sẽ.

 

Mỗi lần đưa điếu thuốc tới trước mặt là xua tay liền, thậm chí không buồn nhìn. Người có ý chí mạnh mẽ như vậy phải đáng sợ đến mức nào?

 

Lý Lệ sinh vào giữa tháng một. Họ hàng thân thích chẳng được mấy mống của anh ta ở quê xa xôi, đi xe lửa không tới Lợi Nam kịp nên chỉ có một mình Đỗ Đông bận bịu quay qua quay lại như chong chóng. Bác sĩ phòng bệnh giường ngủ, Đỗ Đông với cái đầu trọc mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy lên chạy xuống giữa mùa đông; giấy tờ biên lai đồ sơ sinh dùng hằng ngày, Đỗ Đông viết một danh sách dài ngoằng đưa cho Kiều Phụng Thiên làm y cũng chạy ngược xuôi muốn gãy chân.

 

Trịnh Tư Kỳ cũng muốn giúp lắm chứ, khổ nỗi Kiều Phụng Thiên chê anh ngũ cốc bất phân không biết món nào hay món nào dở, cứ ở yên đó làm người đẹp lạnh lùng của anh đi, đọc sách uống trà phụ đưa rước mấy đứa nhỏ là được rồi. Trịnh Tư Kỳ làm ra vẻ tổn thương mà không phản bác được gì, đành thành tâm thành ý gửi bao lì xì khá nặng tay, rồi cho mượn máy ảnh DSLR chụp hành trình đi sinh của Lý Lệ.

 

Lý Lệ đau bụng từ chín giờ sáng tới hai giờ chiều, t* c*ng nở ba ngón tay mới vội vã đẩy vào phòng sinh trên lầu bảy, Đỗ Đông xách máy ảnh muốn vào cùng thì bị hộ sinh bực bội đẩy khỏi từ khe cửa —— Người nhà đứng ngoài chờ được rồi bộ đây là chỗ anh thích ra là ra vô là vô được hả?!

 

"Cạch" một tiếng cửa đóng sầm, để lại Đỗ Đông lo âu xoay vòng vòng ba tuần rưỡi.

 

Kiều Phụng Thiên đi mua thau tắm em bé, để một mình Trịnh Tư Kỳ ở lại trấn an người nhà. Trịnh Tư Kỳ nhìn tay anh ta run lẩy bẩy, mồ hôi hột to cỡ đậu nành chảy ròng ròng xuống mặt, thực sự là không thể vô ý tứ nói phiền cuậ cẩn thận một tí máy ảnh DSLR của tôi mà rớt một phát là hư luôn...

 

"Cậu đừng căng thẳng quá mức, quy trình chung là như thế mà."

 

Đỗ Đông đưa mu bàn tay quẹt mồ hôi túa trên trán, bĩu môi giậm chân: "Trời ơi thầy Trịnh đâu có sinh con bao giờ sao... À anh có con gái rối quá tôi quên mất tiêu! À thì, thì... tôi tưởng tượng hơi dở chắc anh hiểu cho tâm trạng của tôi hiện giờ mà phải không thầy Trịnh?!"

 

"Tôi hiểu." Trịnh Tư Kỳ vỗ lưng anh ta: "Quan trọng nhất là cảm xúc hiện tại của cậu đang căng thẳng quá, bào sức quá mức, lúc con ra đời cậu mà mừng quá dễ ngất. Thế lại càng bận không xoay nổi."

 

"Thật à?!" Đỗ Đông quay đầu lại trừng trừng đôi mắt cáo của anh ta: "Lúc đó anh ngất thật hả?"

 

Trịnh Tư Kỳ im lặng một hồi, sau đó cười đáp: "... Tôi thì không vấn đề gì, nhưng nghe nói có mấy vụ tương tự."

 

"À vậy được được được! Tôi tôi tôi tôi tôi tôi cái gì ta để tôi chuyển sự chú ý đi chỗ khác!" Đỗ Đông khua khoắng tay, nện cái bốp lên ngực mình, nhắm mắt ghì lấy hít vào thở ra chừng bảy, tám lần, hé môi nín thở mười giây rồi thở ra thật dài: "Tôi... không được chắc tôi đi hút điếu thuốc cái!"

 

Đỗ Đông run bần bật lục bao Kim Sa nhăm nhúm trong túi, rút một điếu đưa cho Trịnh Tư Kỳ. Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng đẩy tay anh ta vào, lắc đầu không nhận: "Cảm ơn, tôi không hút được."

 

"Thầy Trịnh không hút quen loại này à?"

 

"Không phải không quen, dạo này tôi đang cai."

 

"Cai?!" Đỗ Đông nghe vậy nhướng một bên mày, không tin nổi hỏi lại: "Bữa trước nhắc tới anh muốn cai thật à? Quyết tâm lớn cỡ nào đây, anh cũng thuộc dạng hút lão làng mà?"

 

"Một mặt vì sức khỏe, một mặt vì Phụng Thiên với con gái." Trịnh Tư Kỳ nhét tay vào túi áo, cúi đầu cười: "Hạ quyết tâm thì dễ lắm, bắt tay vào làm thật mới khó. Nhưng như cậu nói đấy, xưa nay Phụng Thiên không yêu cầu tôi làm những chuyện này, nên cứ không đủ động lực thực hiện."

 

"Vậy anh cứ nói với cậu ta đi! Bảo là bạn trai em muốn cai thuốc này, vui không? Nếu vui thì giám sát nghiêm vào, anh mà cai được thật thì em mừng anh khỏe mọi người đều vui chứ gì nữa. Thầy Trịnh nếu không nói được thì để tôi nói với Phụng Thiên giúp anh, không vấn đề gì." Đỗ Đông xung phong nhận việc, nhoáng cái bỏ luôn vợ con ra sau đầu.

 

"Thôi, đừng." Trịnh Tư Kỳ quả quyết từ chối.

 

Đỗ Đông sững ra, sau đó cười ranh mãnh: "Muốn lén cai thành công xong tranh công trước mặt Phụng Thiên cho cậu ta niềm vui bất ngờ hả? Phải không thầy Trịnh?"

 

Đại ý là vậy, chỉ là chẳng hiểu sao bị anh ta hình dung theo cái kiểu rất là hèn.

 

"Khó nha." Đỗ Đông trề môi chắc nịch, rồi lại cười: "Mắt Phụng Thiên tinh dữ lắm, làm sao để cậu ta không phát hiện thần không biết quỷ không hay có mà khó gấp đôi cai thuốc thành công, anh tin không?"

 

Trịnh Tư Kỳ không đáp, cười với anh ta.

 

Kiều Phụng Thiên không về kịp lúc Lý Lệ thuận lợi hạ sinh thằng c* bụ bẫm bốn ký mốt tròn trịa, không thấy cảnh hộ sinh bế ra cho Đỗ Đông nhìn coi quả ớt có được không, tay chân có đủ cả không. Càng không có phúc chứng kiến được cảnh ông bố Đỗ Đông nghe tin xong nhảy tót lên như pháo nổ, mặt mày đổi màu đủ sắc cầu vồng, nói năng lộn xộn chật vật hỏi vợ tôi đâu vợ tôi sao rồi. Theo hình dung của Trịnh Tư Kfy thì là —— nếu anh không to cao, e có khi cậu ta mừng rỡ bế anh lên xoay vòng vòng mất.

 

Khi đó Kiều Phụng Thiên đang bưng thau tắm sơ sinh màu hồng giữa thang máy, tay kia khệ nệ xách đồ ăn với đồ dùng hằng ngày. Mũ len xám trên đấu dính tuyết sắp tan, nửa gương mặt vùi trong khăn quàng cổ vải cashmere màu xám tro, nửa còn lại để lộ ra ngoài tê cóng đỏ ửng lên, tới cả mũi cũng hồng hồng.

 

Trịnh Tư Kỳ đón y ở đầu cầu thang, nhanh chân đón lấy đồ đạc trong tay.

 

"Chưa tới một tiếng đã sinh rồi, em về không kịp luôn." Kiều Phụng Thiên nới lỏng khăn quàng cổ, đứng giữa hành lang hạ nhỏ giọng, ánh mắt lấp lánh không sao che hết được sự phấn khởi. Y kéo tay áo Trịnh Tư Kỳ về hướng phòng bệnh: "Đi đi đi nhanh đi với em xem nhóc con mà giống Đông Qua thì xong đời!"

 

Trịnh Tư Kỳ đưa tay kéo Kiều Phụng Thiên vào lòng: "Đỗ Đông đang dẫn Lý Lệ đi kiểm tra rồi, không có trong phòng bệnh, em bé thì đang trong lồng ấp. Em đừng lo nhìn giống Lý Lệ lắm chứ không giống Đỗ Đông. Để anh hỏi em cái đã." Trịnh Tư Kỳ sờ nắn bàn tay thụt trong ống tay áo: "Bao tay của em đâu?"

 

"Hở?"

 

Năm ngón tay Kiều Phụng Thiên bị lột ra như cứ như bóc vỏ kẹo, lạnh cóng đỏ hết cả lên, mới ấn nhẹ một cái thôi đã để lại vết xanh trắng.

 

"Ầy cái đệt lúc tính tiền em để quên chỗ quầy thu ngân tiệm đồ sơ sinh rồi!" Kiều Phụng Thiên nhớ ra vỗ trán: "Ông nội ơi bảo sao trên đường về em cứ thấy kỳ kỳ chỗ nào..."

 

Trịnh Tư Kỳ nắm ngón tay lạnh buốt của y, cúi đầu nhìn chằm chằm không nói năng gì.

 

"Em cũng đâu cố ý..." Kiều Phụng Thiên chun mũi ngoan ngoãn nhận lỗi, đút tay mình vào túi áo rộng rãi ấm áp của Trịnh Tư Kỳ.

 

"Mới khen em cẩn thận khỏi miệng, em chẳng đáng khen tí nào." Nhiệt độ lòng bàn tay Trịnh Tư Kỳ cao, đầu ngón tay lạnh ngắt của Kiều Phụng Thiên đột ngột được bao bọc lấy cảm thấy tê dại sưng lên: "Em cứ để cóng ra thế này công sức đổ sông đổ biển hết anh nói cho em biết."

 

"Làm gì nghiêm trọng thế ——"

 

"Hửm?" Trịnh Tư Kỳ cao giọng.

 

"Rồi —— em sai rồi thầy Trịnh, em xin lỗi vì không biết nghĩ cho sức khỏe bản thân." Kiều Phụng Thiên bị Trịnh Tư Kỳ nhìn chòng chọc tới nỗi muốn bật cười, thoát khỏi bàn tay đang ghìm chặt mình, thốc hai tay vào nách (?) anh cho ấm: "Đợi vào gặp con nuôi em xong anh đi lấy với em chịu không?"

 

Hồi cuối thu vừa chớm lạnh, Trịnh Tư Kỳ đã bắt đầu để ý tay Kiều Phụng Thiên liên tục, quan sát chăm sóc kỹ lưỡng, không cho chịu lạnh không cho đụng vào nước lạnh, bảo anh chú tâm từng li từng tí một khéo còn chưa đủ tầm diễn tả. Bao tay da, bông, lông đủ các thể loại mua phải tới bảy, tám đôi, thuốc bôi kem dưỡng da tay túi chườm ấm bình nóng phải sắm cả đống. Rồi không biết Trịnh Tư Kỳ nghe đồn ở đâu ra là bôi rượu anh đào ngâm vào tay chống nứt nẻ, bèn vào siêu thị nhập khẩu xách cả thùng về. Thu đông đã qua mùa anh đào, Kiều Phụng Thiên chẳng biết anh phải kiếm bao nhiêu tiệm mới mua được.

 

Đầu tuần trời bắt đầu đổ tuyết, nốt đỏ ngứa ngáy nhỏ xíu mọc lên ngay ngón trỏ phải bị bắt gặp, Trịnh Tư Kỳ xót xa nắm ngón tay y vào lòng bàn tay mình cả một ngày.

 

Thi thoảng Kiều Phụng Thiên cũng cảm thấy anh bảo bọc hơi thái quá, nhưng nhiều hơn là thấy hạnh phúc chẳng biết sao cho vừa, yêu thương cảm động đong đầy mắt với tim, không biết nên làm thế nào cho phải. Mùa đông thì như nào, cho dù mình có đúc bằng sắt hay bằng đồng e cũng phải chầm chậm nóng ấm tan chảy thành nước trong lòng bàn tay anh.

 

"Chỉ điểm anh đặt tên cho con nuôi em." Kiều Phụng Thiên đang đeo bao tay của Trịnh Tư Kỳ, cỡ hơi lớn: "Anh có ý tưởng gì vĩ đại không, anh trí thức?"

 

Trịnh Tư Kỳ không chạy xe, hai người kề vai nhau đi trên con đường dát lớp tuyết mỏng: "Nếu anh đặt tên nho nhã quá có khi Đỗ Đông lại không thích."

 

"Anh yên tâm." Kiều Phụng Thiên vừa nói vừa cười: "Mấy người càng ít chữ trong bụng như Đỗ Đông lại càng muốn tên con mình thật kêu thật hoa mỹ đó, đua đòi văn vẻ anh hiểu không? Dù sao cậu ta cũng chả hiểu, từ gì hay với đẹp anh lấy mà dùng, anh cứ đặt đại đi."

 

"Khổ thân Đỗ Đông thật lòng thật dạ xem em là bạn chí cốt." Trịnh Tư Kỳ cười tới độ sặc gió, đưa tay bụm miệng kho sù sụ nửa buổi trời.

 

"Anh còn đau họng không đó?" Kiều Phụng Thiên thấy anh ho rất sợ đau họng dai dẳng là do vấn đề ở phổi với khí quản, không nhịn được hỏi: "Dạo này anh đang âm thầm cai thuốc nhỉ, kiểu hạ quyết tâm không ngâm giấm nữa ấy?"

 

Trịnh Tư Kỳ sững người, hồi lâu sau mới mặt mày chán chường quay qua nhìn y —— Biết rồi cũng đừng có nói toạc ra cơ chứ, luật giang hồ.

 

"Anh có thể hỏi sao em biết được không?"

 

"Tay anh." Kiều Phụng Thiên chỉ vào tay phải anh: "Em thấy dạo này lúc không có gì làm là hai ngón tay anh cứ bấu vào nhau như không có chỗ để ấy, hễ rảnh tay là xoa x** n*n nắn, đợt em tới nhà anh quét tước tìm mãi mà không thấy gạt tàn ở đâu."

 

"Cục cưng à." Trịnh Tư Kỳ nhíu mày, nửa đùa nửa thật: "Anh thấy hay bây giờ em học ngành tâm lý tội phạm đi còn kịp, không thì quá là phí tài."

 

"Anh né ra." Kiều Phụng Thiên đẩy vai anh, chịu thua cười thành tiếng: "Em nói cho anh biết, chuyện cai thuốc anh cứ nhây nhưa rồi nuốt lời thì cũng bằng vô nghĩa, anh muốn cai thật thì cai cho đàng hoàng, em giám sát anh."

 

"Lỡ không cai được thì sao đây?"

 

"Kết quả còn chưa ra tới đâu đã nói với em là không cai được rồi, bảo sao không nản được? Nếu không cai thành công chứng tỏ ý chí của anh kém, anh 100 điểm trong lòng em." Y quơ tay vạch một nét ngang: "Cai thất bại từ phải... bị trừ 10 điểm."

 

"Thì ra anh không nên rỗi hơi kiếm chuyện mà..." Trịnh Tư Kỳ than thở ra khói trắng, đưa tay sờ chân mày rồi kéo khăn quàng cổ rơi xuống của Kiều Phụng Thiên sát vào cổ áo: "Vậy nếu thành công, em có cho anh giấy khen không?"

 

"Thành công thì như ước nguyện của anh, ăn Tết em chuyển qua nhà anh mình ở chung mấy ngày."

 

"Thật hả?!" Trịnh Tư Kỳ vỗ tay thành tiếng: "Chốt."

 

Kết quả Kiều Phụng Thiên mau chóng phát hiện, phương pháp cai thuốc của Trịnh Tư Kỳ con nít ở cái tầm hết chỗ nói, vừa thiệt người vừa thiệt mình, tuy không gây thiệt hại về mặt tài sản nhưng được cái tốn thời gian. Đầu tiên là từ mỗi ngày hai cuộc điện thoại tăng vọt lên năm cuộc, nói linh tinh lảm nhảm đủ chuyện, lại còn gắn cái mác "Không nói chuyện với em là anh muốn hút thuốc liền đó em đừng cúp máy mà", Kiều Phụng Thiên cũng chịu thua, vừa đeo tai nghe nghe anh lảm nhảm vừa cắt tóc cho khách.

 

Giữa trưa Kiều Phụng Thiên sẽ đến đại học Lợi Nam ăn trưa với anh, thỉnh thoảng ăn ở nhà ăn thỉnh thoảng ăn ngoài, hoặc đôi lúc tối hôm trước nấu sẵn đóng hộp cho anh xách theo. Hồi trước là gặp nhau nói chuyện đi dạo với nhau, nhân lúc không ai thấy nắm níu tay nhau bình thường thôi, nhưng kể từ lúc cai thuốc, không khí bỗng trở nên sai sai thấy rõ. Trịnh Tư Kỳ hở chút là hôn y bất thình lình, đẩy hoài cũng không chịu tha.

 

Kiều Phụng Thiên bị ghẹo giữa vừa nơm nớp lo sợ vừa thấy xấu hổ chết mất, kẻ đầu têu thì nghiêm mặt lấy cớ —— Mỗi lần hôn em là anh không thèm hút thuốc luôn, hữu hiệu cực.

 

Hữu hiệu cái đầu anh.

 

Cởi áo vest với kính ra đúng là đồ lưu manh, Kiều Phụng Thiên không nhịn được oán thầm trong bụng, có lúc còn muốn nói toẹt, nếu anh nhắm không cai được thì mình khỏi cai nữa đi, hút bớt lại tốt rồi, mà không phải em ngại phiền phức gì đâu nhé, chỉ là thấy anh vất vả quá em không nỡ.

 

Trịnh Tư Kỳ như biết tỏng suy nghĩ trong mắt của Kiều Phụng Thiên, dịu dàng cười rồi ôm y nói nhỏ: "Cung đã bắn thì không quay đầu, vả lại anh không muốn bị trừ 10 điểm đâu."

 

Hôm trước giao thừa là tiệc tất niên của viện Nhân văn đại học Lợi Nam. Đây là buổi tụ tập nhậu nhẹt truyền thống mỗi năm một lần, không ai từ chối hay trốn thoát. Cuối năm nay viện đã gửi danh sách đề cử bình xét học hàm của Trịnh Tư Kỳ kèm them cả thư giới thiệu lên ban bình xét giáo dục, chưa hoàn tất nhưng xem như đã thỏa điều kiện phong phó giáo sư. Trên bàn rượu có lễ nghĩa khó tránh được, Trịnh Tư Kỳ bất đắc dĩ đứng dậy mời mấy vòng rượu như bánh xe quay, thuốc thầy một điếu tôi cả bao, bay tán loạn trên bàn đồ ăn.

 

Lúc nhận điện thoại của Mao Uyển Tinh, Kiều Phụng Thiên đang ở nhà Trịnh Tư Kỳ gói sủi cảo để giao thừa ăn. Trịnh Tư Kỳ thích ăn cá nên y mua ít cá bơn sọc lọc xương dằm nhỏ ra làm nhân bánh. Y trộn cùng với hai lạng rưỡi cải thảo mộc nhĩ, gói ra được cả nửa mâm. Hai đứa nhỏ mỗi đứa đứng một bên phụ việc, mấy cái Tiểu Ngũ Tử gói ít ra còn ăn được, bé Táo thì đúng nghĩa đang chơi nặn đất sét.

 

Ngoài kia lác đác mấy tiếng pháo nổ lụp bụp giòn tan, Kiều Phụng Thiên cầm điện thoại ra ban công nghe tiếng mọi người hò hét ồn ào bên kia, Mao Uyển Tinh gần như hét khản cả cổ: "Lão Trịnh uống rượu nhờ tôi gọi cho cậu cứu viện, cậu có tiện đến đây không?"

 

Trong ấn tượng của Kiều Phụng Thiên đây là lần đầu tiên Trịnh Tư Kỳ say. Y dặn dò Tiểu Ngũ Tử trông nhà với để ý bé Táo, chưa kịp xỏ gót giày đã vội vã cầm chìa khóa ví tiền ra ngoài, lát sau lại phải quành về lấy bao tay. Y đi rất nhanh gần như là chạy, cảm giác vừa sốt ruột lại vừa mong đợi hướng về trước diệu kỳ vô cùng.

 

Trịnh Tư Kỳ lúc say vẫn đẹp trai, vẫn nổi bần bật giữa đám đông, lia mắt một cái là thấy ngay.

 

Chiếc áo khoác dạ màu đen khiến anh trông cực kỳ cao lớn giữa màn đêm. Kiều Phụng Thiên nhìn anh ngả nghiêng dựa vào một anh đồng nghiệp y không biết tên, lầm bầm trò chuyện với nhau. Đôi mắt dưới cặp kính nhìn từ xa không thấy tiêu cự, mí mắt hơi khép, đằng sau vẻ mệt mỏi ngà ngà say là hormone biếng nhác đầy nam tính. Thỉnh thoáng cúi đầu bật cười với các đồng nghiệp, cảm xúc lạ lùng từ lâu không thấy bỗng đâu trỗi dậy khiến Kiều Phụng Thiên gần như không dám nhìn trực diện.

 

"Uây! Ở đây nè ở đây nè." Mao Uyển Tinh tinh mắt nhìn thấy y: "Lại đây lại đây cục phiền phức to đùng đêm nay ở đây nè!"

 

Mao Uyển Tinh trông có vẻ như gần sinh, bầu đã vượt mặt mà vẫn vui tươi rạng rỡ như trước. Thế nhưng Kiều Phụng Thiên thật sự không biết phải đối mặt bằng cảm xúc gì. Y âm thầm tránh khỏi tầm mắt của Mao Uyển Tinh, thấy Trịnh Tư Kỳ đang nhìn mình chăm chú.

 

"Từ hồi cậu chuyển nhà tới giờ hai người ở gần nhau lắm phải không?" Mao Uyển Tinh hỏi y: "Bởi tôi mới nói sao lão Trịnh lại không biết ngại mà chường mặt ra gọi cậu tới đây cơ chứ."

 

Mối quan hệ của hai người vẫn luôn là bí mật với người ngoài. Kiều Phụng Thiên không muốn lòi đuôi nên cũng không mấy để tâm pha trò theo: "Chủ yếu vì tôi nợ ân tình thầy ấy chưa kịp trả nên thầy ấy mới thoải mái sai sử tôi đấy, mà cũng gần, tiện tay giúp thôi."

 

"Lại còn tiện tay, cái thây một mét tám của lão Trịnh ai mà tiện tay xách về cho nổi." Mao Uyển Tinh vừa nói vừa cười: "Xe bọn tôi đỗ lại trường cả, đoạn cầu vượt đông xe không xuống được, hai người muốn đi thì đi trước. Còn nếu chờ được thì đợi chồng tôi tới đón rồi tiện thể đưa cả hai về luôn?"

 

Kiều Phụng Thiên căng thẳng, vội vàng muốn từ chối.

 

"Tôi..."

 

"Chúng ta đi bộ về đi." Trịnh Tư Kỳ quặp cánh tay lên vai Kiều Phụng Thiên, trọng lượng cửa cơ thể đổ dồn vào y không chút ngại ngần, o ép y tới độ chúi người xuống: "Cho tiêu thực với tỉnh rượu, cô phụ nữ mang thai đừng lo chuyện bao đồng, về nghỉ ngơi sớm."

 

Đặc sệt điệu bộ anh em chiến hữu, không có tí bất thường nào.

 

Vì là giao thừa nên thành phố Lợi Nam bật đèn màu trên mấy cây long não. Tối muộn vãn người, cả hai trên đường về lặng lẽ nắm tay nhau.

 

Trịnh Tư Kỳ say bước đi chậm chạp lảo đảo, ngả nghiêng quay đầu nhìn Kiều Phụng Thiên cười, cười tới độ tim y đập thình thịch.

 

"Anh có thể, có thể nào đừng nhìn em cái kiểu như muốn nuốt trọn em kia được không?"

 

Mới nói dứt câu đã muốn tự tát mình một cái —— Ăn nói cái kiểu th* t*c rắm chó gì không biết nữa!

 

"... Bữa nay anh hút phải nửa bao thuốc mất rồi, cứ thầy này một điều thầy kia một điếu anh một điếu." Trịnh Tư Kỳ nắm tay trái Kiều Phụng Thiên, thờ ơ lên tiếng: "Không hút thì bảo anh không nể mặt, anh nói đang cai thuốc cũng không buông tha, ầm ĩ quá bọn họ chuyển sang mời rượu, cứ hết ly này đến ly kia anh suýt ngã..." Trịnh Tư Kỳ bỗng bật cười: "Thế mà anh lại sợ em trừ anh 10 điểm thật, mất một điểm anh cũng thấy trống rỗng ghê gớm, cứ như đứa con nít vậy..."

 

"Thật ra em ——"

 

"Bây giờ anh có thể nào không kiềm nữa được không?" Trịnh Tư Kỳ hỏi y.

 

"... Ý anh là?" Tim Kiều Phụng Thiên đột ngột đập mạnh quá.

 

"Anh muốn hôn em." Trịnh Tư Kỳ đẩy y vào con ngõ tối đen kẹt giữa hai tòa nhà: "Cục cưng à."

 

Vui sướng đến nỗi tưởng như đang mơ.

 

Trịnh Tư Kỳ thoảng mùi rượu nhạt khiến Kiều Phụng Thiên cũng mê say. Có thể vì đang giấu mình trong bóng đêm, hoặc có lẽ bởi Trịnh Tư Kỳ chẳng hề tỉnh táo, cảm xúc của anh dâng trào ủ men nhanh hơn ngày thường biết bao nhiêu, nhiệt độ cứ tăng không phanh.

 

Trịnh Tư Kỳ hôn làm Kiều Phụng Thiên thấy đau, đôi môi lẫn xung quanh bị anh cắn l**m không ngớt nóng phỏng, bị anh cướp đoạt vô độ không biết đủ. Kiều Phụng Thiên hít thở mất kiểm soát, cầu mong Trịnh Tư Kỳ đừng thăm dò quá sâu, tha cho y còn được thở một lát.

 

Trịnh Tư Kỳ đè y lên tường, ép chặt y từ trên xuống dưới. Giữa nụ hôn không ai nhường nhịn ai, anh đến em đi như đang đánh cờ mà lại hết sức k*ch t*nh. Chỉ là Kiều Phụng Thiên không làm được, y không xé được sự xấu hổ này đi để mặc sức vồ lấy g*m c*n Trịnh Tư Kỳ, bất kể hôn hay l*m t*nh cũng luôn thản thiên đón nhận vô hạn định, không mảy may hàm chứa sự sắc bén hay công kích nào.

 

Nhưng bên trong sự bao dung vô hạn đến có phần kém thú vị của y, Trịnh Tư Kỳ không tìm đâu ra một chút tẻ nhạt nào. Trái lại, nhìn y không chịu đựng nổi ngửa cổ bấu lấy mình, dù bị hôn đau tới độ nghẹt thở cũng không phản kháng dữ dội, chỉ phát ra vài tiếng thở uyển chuyển hoặc mê loạn. Trịnh Tư Kỳ đê mê đến nghẹn thắt tim, anh càn rỡ nghĩ nếu không thể nuốt lấy em, hay mình nghiền nát luôn có được không nhỉ.

 

Trịnh Tư Kỳ giật khăn quàng cổ của Kiều Phụng Thiên, bèn hôn hít l**m láp từ cằm đến cổ y. Ngực Kiều Phụng Thiên nhấp nhô, mở to mắt ngửa đầu nhìn lên bầu trời, bàn tay luồn vào mái tóc đen của Trịnh Tư Kỳ nghe những tiếng m*t mát nhóp nhép nhỏ nhẹ dinh dính kia.

 

Chợt nhận thức Trịnh Tư Kỳ đã s* s**ng tới lưng quần mình, y mở to mắt cúi đầu nhìn xuống.

 

"Anh đừng..." Môi Kiều Phụng Thiên bị hôn sưng vù đỏ au, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, y cứ khăng khăng nắm riết hai bàn tay đang máy mó không yên của anh: "Anh điên rồi..."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn y đăm đăm không rời, anh cũng đang thở hổn hển, và không dừng tay.

 

Kiều Phụng Thiên chỉ biết nói năng loạn xạ, y không biết với ý chí và sự tỉnh táo hiện tại của Trịnh Tư Kỳ anh có còn hiểu được mình đang ngăn cản không: "Ở ngoài không được đâu thật đó... mình về nhà, về nhà đợi đến tối, được không anh?"

 

"Nhưng bây giờ anh muốn..."

 

Tại khoảnh khắc này, giọng Trịnh Tư Kỳ lại trầm hẳn xuống, thế nào lại trở nên ngọt ngào như ngâm trong hồ nước đường, rót vào tai người nghe vừa rúm ró lại vừa khô nóng khó lòng kiềm chế.

 

Kiều Phụng Thiên cảm giác sâu sắc cửa thành khó thủ, quân địch đã tàn phá tan hoang chỉ còn có thể giữ cứng cạp quần, không nhịn nổi cầu xin: "Không được thật mà em xin anh, anh tỉnh táo lại nghe em nói đi, em cho anh hôn, anh đừng đòi c** q**n áo em nữa mà..."

 

Trịnh Tư Kỳ bất thình lình buông tay, đưa tay chống tường, sau đó bật cười khẽ. Trịnh Tư Kỳ chủ động rút quân, Kiều Phụng Thiên còn chưa kịp suy xét thấu mớ cảm xúc hỗn độn ở đáy lòng mình là thế nào, vừa ngẩng lên đã thấy vẻ mặt đắc thắng nhưng vẫn còn hơi hơi cẩn trọng của anh. Y bừng tỉnh, lửa xộc thẳng lên não.

 

"Trịnh Tư Kỳ con mẹ anh!" Kiều Phụng Thiên đẩy anh về trước: "Giả bộ say lừa ông đây thành thằng đần để bày trò ghẹo chứ gì?!"

 

t*nh tr*ng úng não là xạo sự, nhưng say thì là thật. Trịnh Tư Kỳ bị đẩy một phát lảo đảo, ngã ngửa trọng tâm về sau. Kiều Phụng Thiên nửa tức nửa vờ vịt chứ không có ý đẩy anh thành ra như vậy. Thấy anh loạng choạng, y vô thức túm cánh tay anh kéo về sau.

 

Trịnh Tư Kỳ luồn lách chớp thời cơ, nhận định tình hình ôm luôn Kiều Phụng Thiên vào lòng.

 

"Anh lừa em có đúng không?"

 

"Lỗi của anh anh xin lỗi, anh còn non nít anh không biết điều." Kiều Phụng Thiên vừa giãy ra Trịnh Tư Kỳ đã vội: "Anh không cố tình trêu em đâu, anh xin lỗi."

 

"Có cái rắm ấy, anh cố tình rõ ràng."

 

"Anh..."

 

"Anh khỏi cai thuốc luôn đi 100 điểm trừ sạch rồi, rớt môn, out, khỏi có điểm số gì hết anh nghe chưa?"

 

Không buông.

 

"Em đếm đến ba, con cún bự say khướt nhà anh vẫn nằng nặc ôm em không chịu buông là em trừ luôn cho âm điểm đó? Không có thi lại gì hết em nói cho anh biết."

 

Không buông.

 

"Một, hai... ba."

 

Vẫn không buông.

 

"Má!"

 

Kiều Phụng Thiên hiếm khi nổi giận đùng đùng xù lông thế này, Trịnh Tư Kỳ vẫn thấy sao mà dễ thương quá sức. Biết con người y sấm to mưa nhỏ nên không biết sợ, cố tình phạm tội. Anh biết sai là thật, xin lỗi cũng là thật, nhưng thay đổi thì chưa chắc, cơ bản là không học được gì sau sai lầm mà chỉ toàn bám theo tỏ ra thiếu đánh thiếu mắng.

 

Biến tình yêu thương dành cho nhau thành chip cược trò mạo hiểm nho nhỏ, mâu thuẫn và tình thú nằm giữa ranh giới mong manh nên luôn phải đong đếm nguy cơ trắng tay. Kẻ thua táng gia bại sản có, người vơ đầy túi cũng nhiều, phải nhìn nhận hai chiều như vậy.

 

Trịnh Tư Kỳ đặt tên cho con Đỗ Đông là "Đỗ Phàm Huyền", lấy từ "Triều bình lưỡng ngạn khoát, phong chính nhất phàm huyền", chữ nghĩa không dung tục mà ý nghĩa cao xa, gửi gắm tấm lòng rộng mở bao la, trái tim thư thái không ngại ngần. Hai vợ chồng Đỗ Đông nghe mà mừng rơn, Kiều Phụng Thiên cũng thấy rất hay, đặt bút trong đầu cộng luôn cho anh một trăm điểm trong một lần rất vô nguyên tắc.

 

*潮平两岸阔风正一帆悬 (sóng lặng đôi bờ rộng, gió thuận cánh buồm lên)

 

Chỉ là con đường cai thuốc vẫn còn dài dặc gian nan, kiên trì tìm cho ra lối.

 

.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Một ngoại truyện lộn xộn không có ý nghĩa gì cao xa, mọi người xem đại nha 2333

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp