
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 116
Kiều Phụng Thiên và Trịnh Tư Kỳ lại đến chùa Nguyệt Đàm. Lần trước hù Lâm Song Ngọc bảo đến đây lễ tạ mà không đi, lần này đến để lễ tạ thật.
Kiều Phụng Thiên muốn nói em lễ với chẳng tạ cái rắm chó gì —— Em cầu xin cho gia đình bình an, mấy tháng sau anh trai bị tai nạn xe vào bệnh viện, mẹ nó cứ như cố tình ăn thua đủ với em vậy. Ngẩng đầu lên cách đó mấy mét là thần linh, Kiều Phụng Thiên chỉ thầm oán trong bụng không dám nói ra khỏi miệng ban ngày ban mặt.
Bây giờ không phải dịp nghỉ lễ nên chỉ lác đác vài ba khách du lịch, ngôi chùa khoác lên mình vẻ mộc mạc tĩnh mịch. Kiều Phụng Thiên còn nhớ Trịnh Tư Kỳ nói với mình, bước vào không giẫm lên bậc thềm.
"Em có viết thư nữa à?"
Kiều Phụng Thiên nhét hai tấm vé vào túi: "Hồi bé tí xíu lận, không có điện thoại với máy tính nên thỉnh thoảng em viết thư, thời đó em có nhiều bạn bè lắm. Mà sao anh biết?"
Trịnh Tư Kỳ chìa ngón trỏ vẽ vòng tròn trước mắt y: "Cô lấy hộp bánh quy thiếc cho anh xem, ở trên có dán người tuyết ấy."
Môi Kiều Phụng Thiên nhếch nhếch: "Anh xem rồi hả?!"
"Anh là loại người như vậy chắc." Trịnh Tư Kỳ chọc lên mũi y: "Có xòe ra trước mặt anh cũng không thèm coi tí nào luôn."
"Thôi đi, nửa câu sau anh nói em không tin nổi cái dấu chấm câu nữa." Kiều Phụng Thiên hất ngón tay Trịnh Tư Kỳ ra: "Cửa nhà Phật thanh vắng, thầy Trịnh không nên động tay động chân đâu."
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy bước tới hôn lên trán y một cái chóc vang dội, đẩy kính nghiêng đầu cười: "Rồi sao?"
Kiều Phụng Thiên cấu anh hoảng sợ ngoái đầu nhìn nhân viên vé —— May mà người ta đang cúi đầu lướt điện thoại.
Vẫn là cây bồ đề đó, những dải lụa đỏ đã dày đặc nay còn trông chằng chịt hơn, nhìn từ xa khó lòng phân biệt được lá xanh lụa đỏ hay là lụa xanh lá đỏ. Cây ngân hạnh lần đầu tới đây trụi lủi nay đã khác hẳn, trên cành nhú mầm lá mới. Mùa xuân qua đi, vào hè tán ngân hạnh càng thêm phần có sức sống.
"Lần trước đến đây lòng em trống trải. Phật ở trước mặt em mà đến cả cầu khấn gì em cũng không biết. Thăng tiến phát tài sống lâu trăm tuổi, em không muốn gì cả." Gió lướt qua ngọn cây nghe rì rào êm ái, "Bây giờ điều em muốn cầu khẩn Phật lại chẳng thèm đoái hoài."
Trịnh Tư Kỳ lấy sợi mi vướng lại trên mí mắt y.
"Thứ nhất là vò mẻ không sợ sứt, thứ hai là lòng tham vô đáy, em thấy cả hai trạng thái này đều rất bất ổn." Trịnh Tư Kỳ giơ cọng lông mi dính trên ngón cái trước mắt, Kiều Phụng Thiên lại gần nhìn: "Cái này dài ghê."
"Cảm xúc em cho là bất ổn với người khác chỉ là điều bình thường thôi. Em không hề tham lam vô độ đâu."
Kiều Phụng Thiên cười: "Anh biết em muốn cầu gì không mà anh khẳng định chắc nịch thế?"
"Anh biết chứ." Trịnh Tư Kỳ đáp dịu dàng mà chắc chắn.
"Điều tham lam nhất em muốn khẩn xin, là anh có thể thích em cả đời này, nói lời sến sẩm với em đến già, biết làm việc nhà đi đừng lười như bây giờ nữa, với cả đừng cãi nhau với em đừng nhăn mặt nhăn mày với em đối xử tốt với em mãi mãi."
Trịnh Tư Kỳ sững sờ —— Kịch bản gì đây? Anh còn chưa kịp nói gì đã thấy Kiều Phụng Thiên nhịn hết nổi phì cười, giờ mới phát giác y vừa nói linh ta linh tinh không thèm nghĩ. Trịnh Tư Kỳ kéo y lại gần: "Cứ nói với anh là được, không cần cầu Phật, cầu cũng vô dụng."
Lơ mơ thế nào hai người lại mua hai dải lụa đỏ. Kiều Phụng Thiên không nhờ Trịnh Tư Kỳ viết cho mình nữa, y nhoài ra băng ghế đá, cúi đầu cầm bút quẹt được hai nét mực đã bắt gặp Trịnh Tư Kỳ quay sang nhìn. Kiều Phụng Thiên che tay lại: "Xấu sẵn rồi, anh càng nhìn em viết càng xấu đó."
"Anh thấy là không đâu." Trịnh Tư Kỳ trầm ngâm một lúc: "Với người ta chữ của em đúng là xấu kinh thiên động địa ma chê quỷ hờn, với anh thì là đáng yêu, hiểu chưa."
Kiều Phụng Thiên cố nhịn không đâm cây bút lông về trước, nheo mắt đáp: "Kỹ năng ăn nói của anh tiến bộ nữa rồi đó ha, vừa chửi vừa khen em không biết đâu mà lần."
"Câu đó không phải chửi cũng không phải khen." Trịnh Tư Kỳ cầm cán bút chọc lên cằm y: "Anh chỉ đang trần thuật sự thật."
Hai người ngầm hiểu trò đùa buồn nôn của nhau, một cái viết "Thích em cả đời", một cái viết "Được anh thích cả đời". Truyện ngôn tình ba xu cấp hai còn chẳng ai viết như thế, tuổi đời hai người cộng lại hơn sáu mươi mà mặt không đỏ tim không run vẫn cứ là chơi như thường. Chỉ có điều khúc đưa dải lụa cho thầy chùa Kiều Phụng Thiên cúi đầu co quắp trông hơi ngượng ngùng. Thầy chùa nhận lấy đã nhướng mày thật, đứng trên nấc thang lướt mắt nhìn hai người. Kiều Phụng Thiên lúng túng quay mặt nhéo cằm mình, Trịnh Tư Kỳ thì mặt mày đường hoàng bình thản.
Khi hai dải lụa được buộc vào thân cây, chỉ một cơn gió thoảng, một thoáng mất tập trung là không còn phân biệt được dải lụa nào là của mình. Hàng ngàn những nguyện ước đan lồng vào nhau, nghĩ lại mới thấy ký thác nguyện vọng ước muốn của bản thân vào thần linh quả là ý tưởng chẳng sáng suốt tí nào. Chỉ mỗi gốc bồ đề này thôi đã có không biết bao nhiêu là nhiệm vụ rối rắm rồi, sao mà thần linh quán xuyến cho vẹn toàn tất thảy nhân loại trên đời.
Trời là nơi chốn con người xả nộ trút giận khi đau khổ, ông trời không có mắt. Cũng lại là nơi ta có thể thoải mái yên tâm lấy cớ khi hạnh phúc, ông trời mở mắt. Đôi khi sự cố gắng của bản thân không đáng tin bằng thế lực hư ảo. Thói đời vốn vậy, đúng sai không quan trọng.
Trịnh Tư Kỳ nắm tay Kiều Phụng Thiên, Kiều Phụng Thiên rụt lại chứ không giật về, năm ngón tay đan vào kẽ hở bàn tay anh, lòng bàn tay áp lấy lòng bàn tay.
"Anh đừng có mà kiêu, chẳng phải mẹ em không dám đánh anh đâu, mà tại bị anh hù giật mình chưa kịp hoàn hồn thôi."
"Em ngóng thấy cảnh cô dí đánh anh vậy à?" Trịnh Tư Kỳ bật cười.
"Em... cứ thấy tình hình hiện tại thấp thỏm lắm, mọi vấn đề như đã giải quyết xong hết nhưng thực sự ra vẫn chưa giải quyết được gì. Không bình chân như vại ngủ thẳng một giấc ba ngày được, mà cũng không tới nỗi trằn trọc khó ngủ." Kiều Phụng Thiên khẽ khàng ngả lên vai anh: "Lạ kỳ thật anh à."
Trịnh Tư Kỳ không đáp, bàn tay nhàn rỗi xoa xoa đầu y.
"Anh viết thư cho ai bao giờ chưa?" Kiều Phụng Thiên chợt hỏi anh.
"Viết thư hộ Lý Hoa gửi cho bạn qua thư người Mỹ tên Tony tính không?"
"Chậc, em nói gửi thư thật kìa, kiểu dán tem nhét vào hòm thư để gửi đi á." Kiều Phụng Thiên thụi cùi chỏ vào lưng anh."
"Anh chưa, em thích à?"
"Ừm."
"Được thôi, anh viết cho em."
Trời tối đường núi khó đi, Lâm Song Ngọc lo hai người chạy xe nguy hiểm nên mới chập choạng đã giục Trịnh Tư Kỳ với Kiều Phụng Thiên rời Lang Khê mau mau. Tiểu Ngũ Tử đẩy xe lăn đưa Kiều Lương ra tiễn, Kiều Tư Sơn gác tay đứng đằng sau im lặng không nói năng gì. Lâm Song Ngọc cất chăn bông vào túi bện sạch sẽ rồi dấm dúi hai bịch măng ngâm đã đóng kỹ vào.
"Ngâm nước qua đêm rồi đem hấp với thịt ba chỉ, đừng có lựa thịt nạc, khô quá không dậy được mùi." Lâm Song Ngọc quấn lại túm tóc rơi xuống vào búi tóc, "Về nhà phải lấy chăn ra phơi tiếp, mùa thu thì cất đi, chừng nào về kiếm người làm một cái giường cỡ nhỏ cho Tiểu Ngũ Tử đem về."
"Mẹ đưa đi nhiều quá."
Lâm Song Ngọc ngẩng lên lườm y: "Ba bốn miệng ăn mà nhiều cái gì? Còn sợ tới hồi ăn ngon mày lại về đòi, mẹ không phơi đâu ra lắm thế đâu đấy..." Lâm Song Ngọc vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi, nhanh nhẹn cột chặt miệng túi lại rồi lắc lắc: "Về thành phố cẩn thận."
Kiều Phụng Thiên lại lờ mờ trông thấy khe nứt nọ, nhưng không dám tin nó có đột ngột khép lại hay không.
"Vâng."
"Ngủ sớm vào." Lâm Song Ngọc chỉ vào bọng mắt y: "Mặt mày suốt ngày rầu rĩ giống đưa đám không có một tí tinh thần nào, y như bị người ta đấm cho thâm sì hai con mắt, biết nghe, biết làm, mà không thấy mập lên được miếng nào."
"Vâng."
"Vâng cái rắm, biết mỗi vâng vâng dạ dạ cái miệng." Lâm Song Ngọc lần mò phong bì trong túi quần: "Thầy giáo Trịnh cho ba mày ba ngàn bảo là mày đưa, mẹ mà tin bảy mươi năm ăn cơm ăn gạo của mẹ mày vào miệng chó rồi. Mày lấy về trả cho người ta, rồi cảm ơn một tiếng thay mẹ mày đi."
Kiều Phụng Thiên không nhận, im lặng vài giây rồi đẩy ngược phong bì về.
"Của con, mẹ cầm đi."
Lâm Song Ngọc sững sờ, lập tức nhíu mày: "Mày lảm nhảm đi."
"Mẹ cứ coi như là của con."
Lâm Song Ngọc buông thõng một tay, quay mặt nhìn Kiều Lương với Kiều Tư Sơn, rất lâu sau mới đáp: "Trên thành phố không giống ở Lang Khê, mẹ cũng đã nói với mày không phải lần một lần hai, đánh không nghe chửi cũng không mẹ, mẹ cũng hết cách. Cầu là cầu đường là đường, mày là mày còn người ta là người ta, mẹ mày nói năng tục tằn nửa đời người không đối xử tốt với mày không dễ chịu với mày được một ngày, chỉ biết nói một câu thôi, tự liệu mọi thứ cho rõ ràng, đừng nghĩ thay phần người ta."
Kiều Phụng Thiên cúi đầu không trả lời, rồi lại ngẩng lên cười với bà.
"Tiền mẹ cầm, ân tình của ai mày nhớ lấy." Lâm Song Ngọc cất phong bì vào túi, chà chà tay: "... Tết này có về không?"
Kiều Phụng Thiên tìm kẽ hở trong đôi mắt Lâm Song Ngọc nhưng không thấy đâu. Bà tới gần y nửa bước thôi cũng khiến y thấy hoảng loạn rối bời chẳng biết phải xử trí ra sao. Kiều Phụng Thiên hít vào một hơi, ra vẻ thoải mái và nhẹ nhàng gật đầu.
"Trung thu con về."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Đếm ngược rồi ~
Edit: tokyo2soul