Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 114

Trước Tiếp

Chương 114

 

Lợi Nam tháng bảy, nắng chảy đá vàng, mận chìm dưa nổi.

 

Bụng Lý Lệ gần như to hẳn lên chỉ sau một đêm, Đỗ Đông vừa mừng vừa lo, niềm vui sướng được làm cha ngày một rõ ràng nhưng thật sự rất lo cho tính tình bất ổn như khỉ của Lý Lệ, thiếu điều treo cô nàng lên lưng quần mà trông nom chăm bẵm hai tư trên bảy. Kiều Phụng Thiên bảo anh ta cứ thoải mái đi, Đỗ Đông bên độc địa bảo y đứng ngoài xem thì ngại gì rách việc, bên thì gào thét bảo y làm ba nuôi con mình.

 

Mao Uyển Tinh chuẩn bị mang thai gần một năm cuối cùng cũng rục rịch động tĩnh. Cô xin nghỉ nửa ngày đi khám thai, chiều đó phấn khởi chụp giấy siêu âm gửi vào nhóm giảng viên bộ môn văn bác. Hàng đống chữ "chúc mừng" chạy đầy màn hình làm Trịnh Tư Kỳ hoa cả mắt. Anh tắt điện thoại quay lại viết bảng thì làm gãy vụn hai viên phấn liền. Anh về nói với Kiều Phụng Thiên, y chỉ lắc đầu không đáp.

 

Hôm sau anh cũng chúc mừng, gửi một ngàn tiền mừng.

 

Bé Táo và Tiểu Ngũ Tử bước vào kỳ thi cuối kỳ, bé Táo tạm qua hết các môn ở ngưỡng điểm trung bình, được cái bài văn viết rất xuất sắc cô giáo chủ nhiệm tuyên dương trước lớp. Thế là cô bé cười khì đòi Trịnh Tư Kỳ thưởng. Tiểu Ngũ Tử tỉnh bơ ẵm hai điểm 100 liền được trao giấy khen mới tinh, ba chữ "Kiều Thiện Tri" viết nắn nót bằng bút máy trên giấy.

 

Tờ phiếu điểm đặt trong tay Kiều Phụng Thiên, y gần như muốn thở phào một hơi. Tiếng thờ phào giải tỏa cho sự lưỡng lự kéo dài mấy tháng nay, giải tỏa cho thứ nghẹn trong ngực y —— Dù dưới sự chở che của y, Tiểu Ngũ Tử vẫn đang lớn lên trên con đường bước về phía tốt đẹp xuất sắc. Dù vẫn chưa tới mức tranh công nhưng cũng xem như không thẹn với lòng, có lòng tin trước Lâm Song Ngọc và với Kiều Lương.

 

Theo lời Lâm Song Ngọc, nghỉ hè phải đưa Tiểu Ngũ Tử về Lang Khê. Kiều Phụng Thiên ghé hiệu thuốc mua thuốc huyết áp, máy đo đường máu, với xe lăn, đóng gói chung với quần áo đồ dùng hằng ngày của Tiểu Ngũ Tử vào cốp xe Trịnh Tư Kỳ.

 

"Chị anh." Chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu của Trịnh Tư Kỳ nó nếp gấp rất sâu ở chỗ cổ tay áo, gấp không được gọn gàng nên Kiều Phụng Thiên đang vuốt lại liên tục: "Có chịu nói chuyện với anh không?"

 

"Không chịu." Trịnh Tư Kỳ đang khuân đồ xuống cầu thang thì dừng bước, Kiều Phụng Thiên không để ý va vào lưng anh: "Lúc anh dẫn bé Táo qua nhà, chị cứ xị mặt không nói với anh câu nào."

 

Kiều Phụng Thiên đang chuẩn bị đứng vững lại thì bất thình lình khụy chân xuống, vòng tay ra sau lưng ôm lấy đầu gối Kiều Phụng Thiên, vác bổng thân hình nhỏ nhắn của y lên lưng.

 

"Ai, anh, anh thả em xuống!" Kiều Phụng Thiên vòng hai tay lại, khó lắm mới vững trọng tâm, ngắt cổ Trịnh Tư Kỳ: "Tiểu Ngũ Tử đang đứng dưới lầu đó."

 

Trịnh Tư Kỳ không thả, mặc kệ y làm bộ cấu ngắt nhéo đủ kiểu mà chẳng nỡ mạnh tay một tí ti nào.

 

"Nếu mà hai người kết hôn với nhau, chú rể phải cõng cô dâu." Trịnh Tư Kỳ thoáng nghiêng mặt sang, sống mũi anh cao thẳng: "Cho anh được cảm nhận miếng trước đi."

 

"Anh cứ làm như chưa kết hôn chưa cõng bao giờ vậy." Kiều Phụng Thiên không cựa quậy, nghiêng đầu cười oán thầm: "Anh thấy ai kết hôn mà mặc áo tay ngắn quần thể thao bao giờ chưa?"

 

Lời Trịnh Tư Kỳ nói khiến tim y mềm nhũn như nước, như thời tiết thoắt ấm nóng giữa trời buốt giá làm tuyết tan. Bất kể kết quả tốt hay xấu, dù quay xe nửa đường hay là chệch khỏi cung đường đã hoạch định sẵn, vào khoảnh khắc nghĩ đến hôn nhân, tình cảm của cả hai là chân thật và thực sự sẵn sàng ở bên nhau cả quãng đời còn lại. Nếu có thể bước tiếp cùng nhau thì quả là kết cục đẹp, nhưng nếu không thể, nó vẫn là một cái kết quả của lựa chọn mà họ buộc phải chấp nhận.

 

Ở một trạng thái tốt hơn, đoạn tình cảm tinh khiết đến mức không cần một tờ văn bản định nghĩa. Có thì là dệt hoa trên gấm, không có cũng chẳng nên cưỡng cầu.

 

"Nếu em sẵn lòng, em có đi dép lào mặc quần cộc anh vẫn cưới em." Trịnh Tư Kỳ thốc Kiều Phụng Thiên lên lưng: "Còn chẳng nặng bằng cặp đi học của bé Táo nữa." Cảm giác như cõng cả đời cũng không thấy mệt mỏi.

 

"Em không chắc lần này khi mẹ em biết về quan hệ của tụi mình, bà có nói gì khó nghe, làm gì khủng khiếp lắm không, đoán chắc lại là một trận chiến dữ dội sấm sét ì đùng đây mà." Lưng Trịnh Tư Kỳ rộng ngần nào, giờ phút này Trịnh Tư Kỳ cảm nhận rõ hơn cả khi l*m t*nh, y ghé vào tai anh nhẹ giọng: "Thầy Trịnh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa ạ?"

 

"Em đừng lo." Trịnh Tư Kỳ gật đầu: "Miễn là không bị đánh chết, anh vẫn yêu em."

 

"Cho anh cõng thêm miếng, mười giây nữa."

 

Kiều Phụng Thiên vuốt vuốt nếp gấp trên ống tay áo của Trịnh Tư Kỳ mãi cho đến lúc tầm nhìn của y bất chợt mờ ảo, váng vất như bức tranh màu nước tươi sáng bị vẩy nước.

 

Mùa hè Lang Khê trong lành ẩm ướt, ngày dần dài thêm, vì sát bên núi Lộc Nhĩ nên cả tối lẫn sáng đều se se lạnh. Tiểu Ngũ Tử thân thuộc với từng ngọn cỏ lá cây ở Lang Khê, đến cả mùi hương độ ẩm trong không khí nơi đây cũng nhạy cảm phân biệt được, hoàn toàn khác biệt với trên thành phố. Kiều Phụng Thiên cứ nghĩ mới đầu cậu bé sẽ hơi lạ lẫm, nhưng bất ngờ là Tiểu Ngũ Tử giống như chú cá con được thả về nước, khiến người ta chợt hiểu ra, cậu bé vốn là đứa trẻ được sinh ra nơi đây.

 

Kiều Phụng Thiên nghĩ bản thân mình cũng vậy, sinh ra trưởng thành ở mảnh đất này. Dù sau đó Lang Khê mang đến cho y nhiều áp lực và đau đớn hơn là dịu dàng ủi an, nhưng dù quay về chứ chốn nào, ý nghĩa hai chữ "quê hương" với y không bao giờ thay đổi. Có lẽ nếu y thật sự lạnh lòng bạc tình, chịu cắn răng từ bỏ, y sẽ không phải đối diện với nỗi mệt nhoài, sợ sệt, nghi hoặc đã từng.

 

Lộc Nhĩ đứng lặng phương xa, bốn mùa biến chuyển và chuyện đời cũng đổi thay, vậy nhưng ngọn núi ngắt xanh vẫn hằng bất biến. Con đường hẹp lầy lội ngày xưa Kiều Phụng Thiên từng xuống núi, từng hứng gió đón tuyết ra đi, y chưa bao giờ nghĩ mình có đủ can đảm một mình quay về, có bạn đồng hành trong tay và phương hướng để tiến tới. Diễn tả một cách huyền ảo thì Lộc Nhĩ như người chứng kiến từ góc nhìn thứ ba, xem xét tường tận từ trên cao mang dáng dấp của thần linh.

 

Lâm Song Ngọc trông gầy hơn vài tháng trước, nhưng tinh thần lại minh mẫn hơn. Cả người bà như được sợi dây kéo lên cao về một hướng nào đó, hướng đi đó là Kiều Lương. Kiều Lương khiến bà vắt kiệt sức không dám gục ngã, được thoải mái già đi không chút ngại ngần.

 

"Hoạt động đi." Bà gõ vào đầu gối Kiều Lương, xốc tấm chăn mỏng mùa hè lên đắp kín đùi anh: "Tự đứng dậy, đứng dậy cho mấy đứa nó nhìn, đi mấy bước cho mấy đứa nó nhìn."

 

Kiều Lương để kiểu đầu đinh không mấy gọn gàng, có vẻ mập lên, quai hàm tròn trịa thêm nhiều, râu ria được cạo sạch sẽ đến cả gốc râu. Anh mặc chiếc áo thun bạc màu, quần vải rộng rãi, đi đôi giày hiệu Warrior. Anh ta chống lên tay vịn gỗ gắn thêm cạnh giường, dồn lực vào đùi nhấc mông với hông lên.

 

Kiều Phụng Thiên thấy Kiều Lương hé môi nhíu mày, như thể đến cả cọng tóc cũng cố hết sức, cổ tay run run thấy rõ bằng mắt thường. Y căng thẳng trong bụng, không nhịn được kêu lên một tiếng, Tiểu Ngũ Tử chực lao đến đỡ. Lâm Song Ngọc đẩy tay cậu bé ra kịp thời: "Con không cần đỡ, đừng có đỡ, cứ nhìn đi, ba con tự đi được, đi tốt nữa là đằng khác."

 

Thoạt tiên không ngẫm ra được cảm xúc kỳ lạ từ trong lời Lâm Song Ngọc nói. Sau này nghĩ lại mới hiểu, nó tương tự như tâm trạng khi Tiểu Ngũ Tử khoe phiếu điểm cho bà nội xem. Từ chối thua cuộc, không cam chịu, hơn thua, ganh đua, con sẽ giữ lời hứa và nhất định làm được, không tin nội chờ xem; lại vừa vui mừng và nhẹ nhõm, quá trình diễn ra sự nhẹ nhõm không thể kể ra cho người ngoài, nhưng kết quả thì mọi người đều phải công nhận.

 

Kiều Lương hơi nhấc tay lên không trung, hành động đặt chân xuống đất của anh khác nào trí tuệ nhân tạo vừa được cài chương trình hoàn toàn mới, chưa thể giải mã hết và thích ứng được.

 

"Nhanh, đi nhanh lên." Lâm Song Ngọc thoắt cái lấy đâu ra một cành liễu như hô biến ảo thật, quật vào đầu gối Kiều Lương: "Thẳng cái lưng lên như người bình thường đi, mọi hôm mày tập làm sao?"

 

Kiều Lương cúi đầu quẹt mũi, ưỡn lưng thẳng dậy thử tăng nhịp độ bước đi, từng bước từng bước về trước vội vã. Anh ta cắn răng tăng tốc độ, Kiều Phụng Thiên nhìn mà nhịn không được căng thẳng, lặng lẽ nắm lấy đầu ngón út của Trịnh Tư Kỳ.

 

"Càng sợ càng ngã, càng ngã mới càng khá lên được."

 

Đầu gối bị thương sau thời gian dài bị cố định bằng vật nặng cần có thời gian phục hồi tương ứng mới có thể gập cong trở lại được. Nếu lúc này bắt ép Kiều Lương bằng tiêu chuẩn của người bình thường giống Lâm Song Ngọc đang làm đây thì đúng là quá nghiêm khắc. Kiều Lương nghiêng đầu nhìn Kiều Phụng Thiên, nở nụ cười nhẹ bẫng, hít vào một hơi rồi tiếp tục tập tễnh bước về trước.

 

"Đi, đi nữa đi, thêm hai bước nữa là được một vòng tròn." Lâm Song Ngọc chằm chằm theo sát từng bước chân của Kiều Lương, cánh tay giơ ra giữ ở khoảng cách một mét đằng sau tấm lưng rộng của anh ta: "Thấy cái xe lăn mới kia không, đi đến đó ngồi xuống, xong được đoạn đó là hôm nay thành công rồi, đừng có cong lưng, đi tiếp đi."

 

Đầu ngón tay Kiều Lương chạm vào cạnh hông tủ quần áo, đột ngột ngoặt hướng đi về phía chiếc xe lanh. Trịnh Tư Kỳ vội bước lên trước, cúi xuống khóa hai bánh xe lại để lúc vịn tay lên xe lăn mới không trượt trọng tâm lăn đi mất.

 

"Vịn vào, đứng vững."

 

Ngoại trừ tiếng Lâm Song Ngọc ra rả giục giã liên tục, không ai trong nhà nói gì. Tiếng thở hổn hển nhẹ bẫng của Kiều Lương trở nên rõ ràng, anh ta tì tay phải vào xe lăn, dừng lại quan sát khắp bốn phía để tìm góc phù hợp, đầu gối trái dựa hờ vào đệm ngồi, trúc trắc quay người về phía chính diện, hít một hơi sau đó ngồi phịch xuống xe lăn, trán lấm tấm mồ hôi.

 

Lâm Song Ngọc đứng đó vỗ hai bà tay thô ráp vào nhau, trên nét mặt rộ ý cười, lại gần nhét cành liễu vào tay Kiều Lương: "Có tiến bộ, không tệ, không tệ." Dứt lời bà giơ ngón cái đen nhẻm lên với anh ta, trông đến là tức cười.

 

Kiều Phụng Thiên không biết từ khi nào Lâm Song Ngọc lại biết làm cái dáng dí dỏm này.

 

Kiều Lương ngồi trên xe lăn nhìn Tiểu Ngũ Tử cười, nhớ lại vẻ mặt kiệt quệ đờ đẫn hồi còn nằm viện và nét hiền hòa nhẹ tênh trong đôi mắt anh bây giờ. Tiểu Ngũ Tử bỗng nhiên hít mũi vang dội, khóe môi cong tít, cúi đầu khe khẽ thút thít. Kiều Phụng Thiên nghe mà bật cười, luống cuống ôm vai cậu bé, ghé vào tai nói nhỏ: "Làm sao thế này, con đừng khóc, khóc cái gì chứ."

 

Kiều Lương còn hoảng hơn, chìa tay muốn với tới Tiểu Ngũ Tử: "Lại đây, sao..." Giọng Kiều Lương cũng không còn khàn, mà giống như Lâm Song Ngọc đã dạy dỗ hẳn hoi để nâng giọng cuối câu thay vì trì xuống nặng nề, nghe hơi gượng ép.

 

Tiểu Ngũ Tử bước đến nắm lấy bàn tay gầy guộc của Kiều Lương, giương mắt nhìn trân trân. Cậu bé khom xuống dựa vào ngực ba, ôm chặt thật chặt.

 

"Đi thôi." Lâm Song Ngọc phẩy tay với Kiều Phụng Thiên: "Bữa nay trời đẹp, đẩy ra sân phơi nắng."

 

Đêm trước ngày về đến nơi, Kiều Tư Sơn lên trấn mua thịt, cá với cả một thau tôm tươi. Tôm bán trên trấn Lộc Nhĩ là kiểu tôm sông dai thịt thơm ngon, không lo bị nhiễm kim loại nặng, chỉ có điều kích cỡ to nhỏ không đồng đều nên sơ chế hơi bất tiện. Kiều Tư Sơn bê cái bàn nhỏ ra sân, mặc áo ba lỗ, cầm chải khom lưng cặm cụi chà rửa từng con một, trong sân vang tiếng soàn soạt đều đặn.

 

Trịnh Tư Kỳ không theo ra sân mà đứng tựa người bên bệ cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới. Anh thấy Kiều Phụng Thiên ngồi xổm xuống cạnh Kiều Lương, ngửa đầu lên trò chuyện với anh, thi thoảng nhướng mày nở nụ cười. Tiểu Ngũ Tử vẫn chỉ là một đứa trẻ, cảm giác hào hứng với đám tôm chỉ nhoáng cái đã át được nỗi buồn rầu xót xa trong bụng, ngồi cạnh cái thau nhôm nhìn Kiều Tư Sơn rửa tôm chăm chú, cậu bé vừa định thó tay vào sờ đã bị Kiều Tư Sơn phẩy ra: "Coi chừng kẹp tay, nó mà kẹp con một cái là khỏi nhả ra luôn."

 

Rặng núi ngắt xanh ngay tầm mắt, thời tiết xanh trong khiến chung như gần rồi lại như xa.

 

"Thầy Trịnh nghỉ sớm à?" Lâm Song Ngọc phủi phủi gối đầu trên giường, chỗ bụi bay ra thấy được bằng mắt thường.

 

"À." Trịnh Tư Kỳ quay đầu: "Vâng cô, sinh viên nghỉ bao lâu cháu cũng được nghỉ chừng đó."

 

"Làm thầy khỏe nhỉ."

 

"Cũng tùy lúc ạ." Trịnh Tư Kỳ đẩy kính: "Hơn nửa lúc mệt là mệt đầu rồi."

 

"Phụng Thiên ấy mà, hình mẫu người nó thích bao nhiêu năm cũng không biết đường thay đổi." Lâm Song Ngọc dường như vô ý lại dường như cố ý, bà vuốt mấy nếp nhăn bên góc ga giường: "Cứ thích thầy giáo, dây dưa hoài làm như chưa chịu thiệt đủ vậy."

 

Tiểu Ngũ Tử dưới sân bỗng "Á" lên một tiếng mới đầu vang dội rồi ráng kiềm chế, giống như xấu hổ không muốn người ta biết mình bị tôm kẹp thật rồi."

 

"Cô nói thế là vơ đũa cả nắm mà phải không?" Trịnh Tư Kỳ cười.

 

"Vơ à, dân thường như cô đây cả cuộc đời thì thích được mấy người? Vậy mà cứ nhất quyết, cả hai đều là thầy giáo mà gọi là vơ à?" Lâm Song Ngọc cũng cười, vẻ pha trò.

 

"Tiểu Ngũ Tử nói với cô ạ?"

 

"Cô nuôi nó từ lúc nó choai choai lông chưa mọc đều đấy." Lâm Song Ngọc nghiêng đầu gắt lên: "Cô là mẹ nó, nhìn vào mặt đó, nhìn vào mắt nó là biết nó nghĩ gì trong lòng. Giấu cơ à? Tưởng cô mờ mắt không phân biệt được đông tây nam bắc hay sao?"

 

Trịnh Tư Kỳ không đáp.

 

"Nó đó, cô thấy nó muốn đối đầu đến cùng với cô cả đời. Nói nó không nghe, nói bao nhiêu lần cũng không nghe, cứ như kiếp trước cô nợ mẹ nó cái gì vậy."

 

Lâm Song Ngọc đưa tay quẹt khóe mắt, bóp dí con côn trùng bay ra từ màn đêm lao đầu vào ánh đèn sáng.

 

Edit: tokyo2soul

Trước Tiếp