Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lăng Bất Thần cười: "Hòa Ngọc, có muốn nghe nhạc không?"
Trong lúc nói chuyện, một cây đàn cổ màu lam xuất hiện trước mặt cậu ấy.
Chỉ một thoáng, không gian đã hơi vặn vẹo, bộc lộ mũi nhọn.
Bởi vì cậu ấy có được một thiết lập đặc biệt nên Lăng Bất Thần luôn là người ít bị chú ý nhất trong đám người. Giống như vừa rồi cậu ấy vẫn luôn đứng ở bên cạnh hai người, nhưng đội phó chỉ gọi "Số Một" và "Số Chín", hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh còn có một "Số Hai" nữa. Cảm giác tồn tại của cậu ấy thấp đến nỗi khi khán giả bàn luận theo bản năng sẽ thường xuyên quên đi cậu ấy.
Nhưng mà vào giờ phút này, đàn cổ được ôm ngang ở ngay trước người, cậu ấy nở một nụ cười xán lạn. Cho dù với tác dụng của thiết lập giảm độ tồn tại thì bây giờ cậu ấy vẫn cực kỳ chói mắt.
Khán giả cùng với đội phó, huấn luyện viên đều sửng sốt.
Hòa Ngọc: "Chăm chú lắng nghe đây."
Cánh tay mặc áo giáp của Lăng Bất Thần nâng lên, thong dong gảy một nốt trên cây đàn. Tiếng đàn dễ nghe vang lên giống như nước chảy róc rách, lại giống như gió nhẹ thổi qua. Cậu ấy hơi nhắm mắt nghiêng đầu, cả cơ thể lẫn tâm hồn đều đắm chìm trong đó.
Người xem nghe được là âm nhạc êm tai, mấy người Hòa Ngọc cũng cảm thấy rất êm tai, nhưng âm thanh kia đi vào trong tai của đối tượng mà cậu ấy công kích lại giống như ma âm, đâm thủng màng nhĩ trong nháy mắt, máu tươi tràn ra ồ ạt.
Đồng thời, sóng âm như đao nhọn xếp thành tầng tầng lớp lớp bay vụt về phía đội phó và huấn luyện viên, năng lượng vô hình dao động trên các ngón tay Lăng Bất Thần đánh úp về phía phía trước.
Cơ thể của mấy nhân viên công tác mạnh mẽ đó giống như bị cái gì đó cắt ra, đứt lìa một cách thật gọn ghẽ. Trên mặt bọn họ vẫn còn đọng lại biểu cảm kinh ngạc, đầy thống khổ, cơ thể bị chém ngang ngã xuống trên mặt đất, bị cắt ra thành hai đoạn nhưng lại không gây ra một chút tiếng động nào.
Ánh mắt Hòa Ngọc thâm thúy, nhìn vào Lăng Bất Thần ở phía trước thật sâu.
Cây đàn này... quả nhiên là thích hợp với cậu ấy nhất.
Bình luận: "Trời ạ! Trận chiến lúc trước của Lăng Bất Thần và Seattle mà tôi từng xem cũng không chấn động bằng lần này."
Bình luận: "Lần trước Lăng Bất Thần còn đang làm quen, bây giờ lại trực tiếp giải quyết, không chậm trễ một giây phút nào."
Bình luận: "Mẹ nó! Thế này cũng đẹp trai quá rồi."
Bình luận: "Đúng là Lăng Bất Thần cũng rất đẹp trai, hôm nay tôi mới phát hiện ra ngoại hình cậu ấy dễ nhìn như vậy, ôn hòa như ngọc, đúng là một mỹ nam với phong thái khác hoàn toàn!!"
Bình luận: "Được đấy, tôi chèo CP của cậu ấy và Hòa Ngọc rồi!! Trước kia không nhìn kỹ Lăng Bất Thần, bây giờ mới phát hiện cậu ấy cũng rất hợp với Hòa Ngọc, một người không hề có cảm giác tồn tại, một người lại tỏa ra hào quang vạn trượng, trời đất ui, lúc trước sao lại không phát hiện bọn họ xứng đôi như vậy? Đẹp đôi như vậy?"
Đám người phía Quỳnh ngây người. Lúc trước đã đoán được rằng Lăng Bất Thần rất mạnh, nhưng không hề ngờ tới cậu ấy mạnh đến như vậy!!
Giải quyết hết đội phó và huấn luyện viên chỉ trong nháy mắt, trong phòng huấn luyện chỉ còn lại một đám NPC và cả mấy con dã thú đang chôn đầu trên mặt đất, rụt cổ run bần bật.
Hòa Ngọc lập tức kéo Quỳnh qua: "Được rồi, chúng ta cần phải phá hủy số vòng tay còn lại trước khi chi viện của nhà giam đuổi đến, một người phụ trách hai cái, tôi phá hủy hai cái, cô phá hủy một cái, cởi một cái, sống hay chết thì phải xem tốc độ của cô thế nào."
Quỳnh: "???"
Không phải đã nói là cứ giao cho anh sao?
Thế quái nào áp lực lại dồn hết lên người tôi rồi thế này?!