Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Bình luận: "Vợ của tôi làm sao mà có thể xấu được."
Bình luận: ".. Gã thủ vệ này bị tà niệm che mờ mắt rồi, thế mà lại không cảm thấy nụ cười của Hòa Ngọc trông rất sởn tóc gáy sao?!"
Thủ vệ không cảm thấy thế, bởi vì gã đã bị nụ cười của Hòa Ngọc làm cho nhộn nhạo cả người.
Tay gã vươn về phía Hòa Ngọc, Hòa Ngọc hơi di chuyển, tránh khỏi tay gã, trước khi gã tức giận giữ chặt lấy roi của gã, đôi mắt cong lên, ánh mắt lạnh băng: "Nếu đã đẹp, vậy tôi sẽ cho ngài nhìn thật kỹ..."
Cậu gầy yếu, mong manh như vậy, không khiến người khác có lòng phòng bị chút nào, cho dù cậu đã giữ chặt được roi.
Bàn tay xương khớp rõ ràng của Hòa Ngọc nhẹ nhàng đẩy gã, thủ vệ nương theo lực đạo của cậu ngã xuống giường, Hòa Ngọc đứng, còn thủ vệ nằm.
Đối với một kẻ yếu có thể dùng một tay để b*p ch*t thì thủ vệ chỉ cảm thấy tâm tình sung sướng, giọng nói của gã trầm thấp: "Mày rất hiểu chuyện, hầu hạ cho tốt, cuộc sống của mày cũng sẽ tốt lên."
"Được thôi." Hòa Ngọc trả lời.
Rồi sau đó, cậu cầm lấy roi tới gần thủ vệ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, trong mắt lại tràn đầy sát ý.
Cậu đứng ở mép giường, roi trên tay nhẹ nhàng gõ gõ, rồi nhanh chóng quất xuống.
"Chát..."
Đánh lên trên người thủ vệ.
Trong giây phút roi được vung lên, ánh mắt thủ vệ thay đổi, tay gã ấn về phía trí não.
Nhưng mà roi rơi xuống cũng không quá nặng, chỉ gây ra cơn đau rất nhỏ, xen lẫn trong đó đa phần là sự kh*** c*m.
Thủ vệ tay buông ra, biểu cảm lập tức trở nên vừa sướng vừa đau, cực kỳ dữ tợn.
Hòa Ngọc mỉm cười quất ra roi thứ hai, thủ vệ r*n r* một tiếng.
Sau đó là roi thứ ba, roi thứ tư, cái sau càng đau hơn cái trước, từng roi từng roi liên tiếp.
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã nhịn không nổi!!
Bình luận: "A a a vợ giết tôi rồi!"
Bình luận: "Chỉ hận người nằm trên giường bây giờ không phải là tôi!!"
Ngay lúc thủ vệ muốn ngăn cản kiểu "tình thú" đặc biệt này lại, ánh mắt Hòa Ngọc chợt đanh lại.
Cậu hung hăng quất một roi về phía eo dưới của đối phương, dùng hết toàn bộ sức lực.
"Áaaaaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết nghẹn ngào vang lên cùng lúc với máu tươi phun tung tóe, ngũ quan trên mặt thủ vệ vặn vẹo, gân xanh nhô lên, khóe mắt như muốn rách ra, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lớn.
Vạn Nhân Trảm nhịn không được nhảy dựng lên, còn đám người Trấn Tinh đứng ở cửa phía sau lưng Hòa Ngọc: "..."
Dường như theo bản năng, bọn họ đồng loạt che lại hạ bộ.
Má ơi, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Bình luận: "Ôi, tôi còn cảm thấy đau đây này."
Bình luận: "Vừa rồi là ai nói muốn nằm ở trên đó?"
Bình luận: "..."
Vẻ mặt thủ vệ thống khổ, nhưng gã vẫn không quên sử dụng trí não...
Nhưng mà có vẻ như Hòa Ngọc biết trước được hành động ngay sau đó của gã, cậu đã sớm duỗi tay đặt lên một vị trí trên khuỷu tay gã. Cậu đã dùng năng lực chiến đấu đạt 2 điểm của mình mà dùng sức ấn một cái tay của thủ vệ, khiến cho cơ thể thủ vệ mềm oặt.
Lại ấn lên một vị trí khác, biểu cảm thống khổ trên mặt thủ vệ tăng lên.
Cơn đau dù ở bất cứ một chỗ nào cũng có thể khiến người ta sụp đổ, gã thậm chí còn không thể kêu ra tiếng, đại não đau đến trống rỗng không biết một thứ gì, đến bản thân là ai nên làm cái gì cũng quên hết toàn bộ.
Giờ phút này thế giới của thủ vệ chỉ còn lại đau đớn.