Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Trấn Tinh gật đầu: "Hai bước sau vẫn chưa thể dự đoán được, chúng ta chỉ có thể hoàn thành bước đầu tiên trước, nghĩ cách để có được thời gian mười tiếng an toàn, mở toàn bộ vòng tay ra."
Eugene buông tay, lý lẽ phủ định: "Rất khó, thậm chí có thể không làm được."
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, rất khó, với thời khoá biểu hiện tại không thể tìm được mười tiếng thời gian trống được."
Annie vừa nghĩ đến cơ thể bọn họ không biết đã bị thứ gì cải tạo, hơn nữa, vòng tay lại có thể khiến bọn họ chết bất cứ lúc nào, gã vô cùng khó chịu: "Cho nên bước đầu tiên đã không làm được, thì dù có hoàn thành quá trình phía sau cũng không có tác dụng, ai mà không biết quá trình, quan trọng nhất là làm sao làm được?"
Vạn Nhân Trảm trực tiếp quàng qua cổ của Annie, hung dữ nói: "Mày làm sao vậy? Mày làm ầm ĩ lên với ai? Không có Hòa Ngọc, mày tưởng mày có khả năng thuận lợi vượt qua phó bản này không?"
Ánh mắt của gã hung hãn, màu đỏ tươi trong viền mắt hơi đậm lên một chút.
Annie nhanh chóng giơ tay: "Tao không có ý trách móc Hòa Ngọc, mày hiểu lầm rồi."
Vạn Nhân Trảm lạnh lùng nhìn gã.
Bình luận: "Chắc chắn Annie có ý trách móc Hòa Ngọc!"
Bình luận: "Phó bản gặp phải Hòa Ngọc đúng là sẽ khó hơn một chút, cho nên anh ta không kiềm chế được nổi cáu, tôi cũng hiểu được, nhưng tôi không chấp nhận! Suy cho cùng, ở phó bản nhờ có Hòa Ngọc mà mọi người mới vượt ải."
Bình luận: "Ha ha, cũng không biết liệu có phải vì phó bản có Hòa Ngọc nên mới khó một chút hay không? Vốn dĩ phó bản sẽ ngày càng khó, dựa theo thiết lập, trong số bọn họ chỉ một người có thể sống sót, Annie nhìn thế nào đều không nhìn ra được biểu hiện là một đỉnh lưu đó!"
Bình luận: "Đù, khi đồ ngốc bảo vệ Hòa Ngọc, vẫn vô cùng đẹp trai."
Bình luận: "Đồ ngốc kiểu: ông đây có thể nói Hòa Ngọc, nếu như người khác dám nói, giết mày ngay đấy."
Trấn Tinh lạnh lùng nhìn thoáng qua Annie, ánh mắt đó không có cảm xúc gì, lại khiến người không nhịn được ớn lạnh sống lưng.
Đám người Eugene lập tức không để ý gã.
Đoàn Vu Thần nhìn về phía Hòa Ngọc, tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy: "Cậu cũng nói không thể có được thời gian mười tiếng rảnh rỗi được, cho nên chúng ta có thể tách lẻ để thực hiện không?"
Mắt Khúc Vật sáng lên: "Ví dụ như, mở hai người trước để bọn họ thoát ra, hoặc là trốn đi, lại mở ra cho nhóm tiếp theo, cuối cùng tụ họp?"
Hòa Ngọc lắc đầu: "Đây chỉ có thể là kế hoạch C, tôi có có kế hoạch A và kế hoạch B, nhưng có thể thực hiện thành công hay không, ngày mai tôi vẫn cần phải trao đổi với Quỳnh. Sáng mai nếu như có thể gặp được Quỳnh, trưa mai có thể xác định kế hoạch, trực tiếp bắt đầu thực hiện."
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vạn Nhân Trảm với đôi mắt màu đỏ tươi, lại nhìn thoáng qua Trấn Tinh có hơi mệt mỏi, lặng lẽ nói:
— Không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Mọi chuyện đều bắt buộc phải được tiến hành nhanh chóng.
Trấn Tinh gật đầu: "Được, vậy ngày mai tạo cơ hội cho cậu và Quỳnh gặp mặt, nhất định phải để các cậu nói chuyện."
Eugene giơ tay đảm bảo: "Yên tâm, cho dù rơi vào nguy hiểm lần nữa, tôi cũng phải kéo dài thời gian cho các cậu."
Đoàn Vu Thần: "Khi vẫn chưa xác định sát thủ là ai, chúng ta vẫn nên hợp tác trước đã." Anh ta nhìn về phía Hòa Ngọc, ánh mắt nghiêm túc: "Nếu như cuối cùng trước khi thoát ra thành công, cậu vẫn chưa tìm ra sát thủ, chúng tôi có thể mặc định là cậu không?"
Chỉ số IQ của Hòa Ngọc là người kiểm soát toàn cục diện, ở phó bản tiếp theo này, bọn họ tin tưởng cậu vô điều kiện, thực hiện sắp xếp của cậu mà cậu là "bộ não" sắp xếp toàn bộ, bao gồm tìm ra "sát thủ". Với chỉ số IQ của cậu, nếu như đến cuối cùng vẫn chưa tìm ra "sát thủ", vậy "sát thủ" rất có khả năng là bản thân cậu.
Hòa Ngọc quay lại nhìn Đoàn Vu Thần, sau đó nhếch mép, bình thản gật đầu: "Anh có thể nghĩ như vậy, nhưng tôi cần phải đính chính, nếu như trước khi vượt ngục thành công vẫn chưa tìm ra sát thủ, vậy sát thủ sẽ không phải là tôi."