Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 908: Trò Chơi Tiền Tệ (117)

Trước Tiếp

Thành Chiêu sững sờ, nhìn thẳng vào Hòa Ngọc rồi khẽ lẩm bẩm theo bản năng: "Đúng là, ở đâu cũng cần ngoại hình đẹp."

Hòa Ngọc ở phó bản trước là một Bánh trôi trắng rất đáng yêu, vì vậy Thành Chiêu rất muốn sờ một cái, nhưng đáng tiếc bản thân gã lại là một sợi Dây Xích nên gã không thể chạm vào Hòa Ngọc, chỉ có thể tham lam nhìn cơ thể tròn xoe của đối phương.

Phó bản này Hòa Ngọc thành người, hơn nữa để duy trì hình tượng "ông chủ sòng bạc" nên cậu luôn ăn mặc rất chỉnh tề. Trước đây Thành Chiêu đã từng nhìn thấy một bức ảnh của Hòa Ngọc trong một bản báo cáo, góc nghiêng cũng rất đẹp trai. Buổi sáng lại nhìn thấy Hòa Ngọc trên máy chiếu, cậu vẫn rất thanh tú và xinh đẹp, giống như tiên giáng trần vậy. Bây giờ cậu đã thay đổi kiểu tóc, đây lại là một cú shock visual mới đối với Thành Chiêu.

Thành Chiêu nín thở, lúc này chỉ có một ý nghĩ lóe lên trong đầu gã: 

— Một người như thế này, chết rồi thì thật là đáng tiếc, cậu ấy vẫn nên sống tiếp, sống thật lâu khiến người khác không thể dời mắt khỏi cậu ấy, như thế có thể duy trì một tâm trạng tốt, ăn thêm một bát cơm.

Hòa Ngọc cũng đang nhìn Thành Chiêu, người đó vẫn ăn mặc gần như giống hệt lúc sáng. 

Có lẽ là cướp đoạt của phú hào nên gã mặc áo dài đen bên trong, bên ngoài khoác áo choàng màu xám đen, rất giống trang phục hiệp sĩ của Trái Đất thời xưa. Đáng tiếc quần áo của gã nhiều lần bị chính roi dài của mình công kích nên quần áo rách nát, nhiều chỗ thủng lỗ chỗ, b* ng*c gần như lộ ra, trên thân thể cường tráng còn có vết thương, trong đó có vài vết thương còn thấy được cả xương. 

Thành Chiêu cứ như không cảm thấy gì, còn không thèm nhìn một cái. Vì cả người dính máu nên bộ quần áo màu đen dường như càng tối hơn. Trên mặt gã cũng có vết máu, mái tóc dài ngang vai của gã rối bời, không được chăm chút kỹ giống y hệt buổi sáng.

Hòa Ngọc liếc nhìn chiếc bàn trước mặt rồi nhìn lướt qua những quân bài trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thành Chiêu. Nhìn vào mắt gã, giọng nói của Hòa Ngọc bình tĩnh: "Cả một ngày anh không thèm sửa sang lại bản thân chút nào hả, bận cái gì vậy?"

Thành Chiêu dừng lại một chút, sau đó nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng sạch sẽ, tươi cười rạng rỡ: "Không phải là do tới sớm để đợi cậu sao, hơn nữa, cũng không cần thiết."

Vừa nói, Thành Chiêu lập tức tỉnh táo và lấy lại tinh thần. Hòa Ngọc phải sống cái gì chứ… 

Hòa Ngọc mà sống thì gã sẽ phải chết đó. Nếu phải chết, thì không ai muốn chết một mình.

Thành Chiêu nói xong, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười, không sợ hãi cũng không hoảng hốt. Từ khi tiến vào trận đấu này, khả năng tử vong lúc nào cũng có thể xảy ra. Mỗi một ngày, mỗi một phút trong phó bản, lúc nào cũng phải cẩn thận. Dù sao thì, đây cũng là một thế giới thi đấu hàng ngàn người nhưng chỉ có một người sống sót. 

Càng gần cuối, càng tiến gần đến trận chung kết thì càng nguy hiểm.

Hòa Ngọc nghe thấy vậy thì gật đầu hiểu ý. Ý của Thành Chiêu rất rõ ràng, không cần sửa sang bản thân, dù sao thì bọn họ rất nhanh sẽ phân thắng bại, người thắng tiến vào trạm trung gian, sẽ được hồi phục về trạng thái tốt nhất, còn thua thì chết cũng chết rồi, ai còn để ý hình tượng làm gì.

Thành Chiêu hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc: "Tám trăm tỷ, cược thế nào?"

Hòa Ngọc vươn tay, dùng ngón tay đeo găng gõ gõ mặt bàn, giọng nói bình tĩnh: "Tùy anh quyết định, nhưng mà, tôi đề nghị tốc chiến tốc thắng, một ván quyết định sinh tử."

Thành Chiêu hít một hơi thật sâu, gã nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, một lúc lâu sau, gã đột nhiên mỉm cười: "Được thôi, sống chết quyết định trong một ván, cách chơi thì dùng bài xì dách các cậu hay chơi, tôi làm nhà cái."

Nói xong, gã giơ tay đẩy bộ bài trên bàn về phía Hòa Ngọc: "Kiểm tra đi."

Hòa Ngọc cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay ra, chuẩn bị cầm bài lên kiểm tra, nhưng tay Thành Chiêu đột nhiên nắm lấy tay cậu, ấn tay cậu xuống bàn. Một bàn tay có phần thô ráp che đi bàn tay đeo găng mảnh khảnh. Bàn tay của Hòa Ngọc không nhỏ, dù sao cậu cũng cao 1m8, nhưng so với những người Liên Bang vạm vỡ cao 2 mét này thì có vẻ hơi nhỏ.

Cậu nhìn Thành Chiêu mà không nói lời nào, ánh mắt cậu rất bình tĩnh.

Thành Chiêu nhếch khóe miệng: "Cởi bao tay ra, mặc dù trang bị của cậu khá vô dụng, nhưng thủ đoạn thì không ít tí nào."

Bình luận: "..."

Bình luận: "Mẹ kiếp, Thành Chiêu có thể làm được, thế mà lại ngăn chặn khả năng gian lận của Hòa Ngọc."

Bình luận: "Thủ đoạn dùng găng tay của Hòa Ngọc không biết đã lừa bao nhiêu người."

Trước Tiếp