Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cậu cả vừa nghĩ như vậy xong, Hòa Ngọc đã hạ bài, đứng lên nói: "Chẳng thú vị gì cả, để tôi chia bài, đổi một cách chơi khác đi, hai người chơi cùng nhau, cả hai đều là người mới, cũng có thể xem như công bằng."
Chất giọng của cậu khàn khàn đầy thu hút, khiến cho cậu cả và cậu ba đều nhịn không được mà giật giật lỗ tai.
Hòa Ngọc đứng lên, thẳng lưng đứng ngược với ánh sáng, khiến cho cả người cậu như được phát sáng.
Cậu cả thầm nghĩ: người mà em ba tìm được cũng được coi là một cực phẩm. Đợi tới khi vạch trần bọn họ, để xem có thể mua lại người này từ tay em ba hay không mới được.
Cậu ba thầm nghĩ: lừa được lão đại xong, liệu có thể lừa Hòa Ngọc thành người của mình không đây?
Trong lúc hai người đang suy nghĩ miên man, Hòa Ngọc đã đem thùng đen ra đặt lên trên bàn.
"Cạch" một tiếng, thùng mở ra, bên trong chia làm hai phần. Một bên là một loạt những đồ dùng để đánh bài, bên kia là một loạt các thẻ bài, không chỉ có đơn vị đến 1000, còn có cả 10000, 100.
Dĩ nhiên, hạn mức càng lớn, số lượng càng ít.
Cậu cả thoáng nhìn qua, hơi cau mày. Hai người này vì để lừa được ít tiền của anh ta, còn cất công chuẩn bị nhiều đồ như vậy sao?
Đáng tiếc anh ta không mắc câu.
Cậu ba cũng nhìn qua, nhưng sống lưng đột nhiên cảm thấy lạnh ngắt.
Đống bài ấy vậy mà có đến đơn vị trăm vạn... vậy chẳng phải là chỉ cần chơi buông thả một chút, sẽ có thể táng gia bại sản hay sao?
Hòa Ngọc thu lại bộ Poker ở trên bàn, đổi sang một trò mới.
Rồi lại lấy từ trong thùng ra một đôi găng tay trắng, không hề nhiễm chút bụi nào. Cậu dùng ngón tay út bên phải lấy một chiếc găng tay, rồi chậm rãi đeo lên bàn tay trái, sau khi đeo xong, mới bắt đầu đeo sang tay phải.
Mắt cúi xuống nhìn theo từng hành động, hàng mi đậm trông giống như một cái quạt nhỏ, đổ bóng lên khuôn mặt cậu.
Động tác của cậu đẹp đến mê người, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, phong thái bất phàm.
Chỉ một hành động đeo găng tay này, đã khiến người khác nhìn đến ngây ngốc. Cậu không nhanh không chậm, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, khiến người khác không khỏi phải chấn chỉnh lại thái độ của mình theo từng cử chỉ của cậu.
Đeo xong găng tay, "cạch" một tiếng, thùng được đóng lại và để ở bên cạnh.
Sau đó, cậu nâng tay chỉnh lại mắt kính, rồi nói cho hai người trước mặt về luật chơi mới. Hòa Ngọc và cậu ba mới chỉ chơi một trò, còn hiện tại cậu đang giảng cho họ về một trò khác là nổ kim hoa.
Cậu cả lần đầu nghe đến trò này, cậu ba cũng vậy.
Đương nhiên, cậu cả không tin cậu ba không biết luật chơi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Hòa Ngọc đứng ở giữa bọn họ. Cậu giơ tay, tỏ ý rằng tay của mình "rất sạch sẽ". Cậu còn nắm thật chặt ống tay áo, biểu thị bên trong đó cũng không có vật gì.
Sau lúc đó mới cầm bộ bài lên, ngón tay cậu linh hoạt tráo bài, từng lá từng lá được cậu tráo rất thuần thục, nhanh đến mức gần như không thấy bóng, "xoẹt xoẹt" từng tiếng, cả bộ bài đã được tráo xong.
Hai người lại lần nữa nhìn đến ngây ngốc.
Không thể không nói, tư thế chơi bài của Hòa Ngọc thực sự quá đẹp trai, khiến hai người còn lại đều suy nghĩ không biết nếu là mình thì mình có thể đẹp trai được giống như cậu ấy không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Hòa Ngọc đã bắt đầu chia bài.
Động tác của cậu cực kỳ đúng tiêu chuẩn, làm cho cậu cả và cậu ba cũng theo đó mà trở nên nghiêm túc hẳn.
Cậu ba thầm nghĩ: phải chơi thật tốt, để có thể lừa được tiền của anh cả!
Cậu cả thầm nghĩ: để tôi xem mấy người còn định giở trò mèo gì nữa đây.
Bình luận: "Hòa Ngọc đẹp trai quá đi!"
Bình luận: "Nếu như Hòa Ngọc để tôi chia bài, thua bao nhiêu tôi cũng nguyện ý hết, hu hu hu."
Bình luận: "Găng tay à! Hộp đồ dùng cậu ấy nhờ cậu ba đặt làm không có găng tay, đôi găng tay này là do cậu ấy tự chuẩn bị đấy."
Bình luận: "Oa, lợi hại."
Bình luận: "Thật sự là lần nào cậu ấy cũng đều có thể làm ra những trò chơi mới từ những trang bị có sẵn."