Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1128: Trạm Trung Gian (7)

Trước Tiếp

Hòa Ngọc cười khẽ, giọng nói ôn hòa: "Không thể."

Mọi người: "..."

Đoàn Vu Thần thở dài một hơi, bắt đầu ký tên lên phiếu nợ, vừa viết vừa nói thầm: "Nếu có thể còn sống đi ra ngoài thì cậu cần nhiều tiền như thế làm gì? Không nói người khác, chỉ cần nợ của tôi đã đủ cậu sống sung sướng rồi."

Hòa Ngọc nói: "Làm gì có ai chê nhiều tiền chứ? Sau khi rời khỏi đây tôi rất cần tiền."

Là người không có một đồng tiền Liên Bang, Hòa Ngọc không cho phép bản thân sau khi rời khỏi đây lại còn thiếu tiền, thế cho nên, cậu bắt đầu tích góp tiền từ trong lúc thi đấu.

Đoàn Vu Thần đưa sổ cho Trấn Tinh với ánh mắt ngập tràn chờ mong: "Chờ khi nào năng lực rèn của tôi lên mức cao hơn, chờ tới khi tôi được ra ngoài, tôi muốn tiếp tục nghiên cứu, muốn rèn được bảo vật cấp thần."

Trấn Tinh nhận lấy, ký tên rồi đưa cho Eugene, sau đó nhìn về phía Hòa Ngọc, đôi mắt phượng đầy dịu dàng nói: "Tôi muốn cùng cậu đi ra ngoài."

Ánh mắt hai người giao nhau, không ai nói gì.

[Bình luận: CP Tinh Hòa lên là lên!! A a a, cùng nhau đi ra ngoài hạnh phúc biết bao nhiêu."]

[Bình luận: Trong cuộc thi đấu, chính cung của Hòa Ngọc là đôi mắt xanh, đi ra ngoài, ha hả, Trấn Tinh của chúng ta có thể làm lão đại."]

[Bình luận: "Đôi mắt xanh tỏ vẻ nằm mơ đi."]

Eugene tiếp nhận, rì rầm nói: "Bây giờ mọi người đều mạnh hơn tôi, nếu mà tôi ra ngoài được thì tôi sẽ mạnh hơn mấy người."

Quỳnh nhận lấy, ký tên lên: "Hử, vậy anh phải cố gắng lên."

Seattle cũng cười, sau khi viết tên mình xong thì đưa cho qua Vạn Nhân Trảm, ánh mắt cô ta nhìn vào hư không: "Sau khi rời khỏi đây, tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, sau đó tiếp tục làm minh tinh."

Cô ta cảm thán: "Nếu có thể sống sót ra ngoài, tôi chính là minh tinh siêu cấp vũ trụ."

Vạn Nhân Trảm ngẩng lên, nhìn qua phía Hòa Ngọc: "Sau khi rời khỏi đây, hãy chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta."

Mọi người: "..."

Có một số người đúng là càng ngày càng thiếu đòn.

Lăng Bất Thần nhận lấy quyển sổ, ký tên, sau đó nhỏ giọng nói: "Cứ tha hồ nghĩ tới tương lai đi nhưng đừng có mơ mộng hão huyền."

Nói xong cậu ấy đưa sổ lại cho Hòa Ngọc.

Vạn Nhân Trảm trừng mắt nhìn cậu ấy, Lăng Bất Thần không hề khách khí nhìn lại.

Hòa Ngọc nhận lấy quyển sổ, vẻ mặt hờ hững, giọng nói lười biếng: "Thiếu tôi nhiều tiền như thế, lại còn đều là người có ước mơ, mọi người phải sống thật tốt mới được."

Mọi người hơi giật mình. Mấy tấm giấy nợ này là lý do Hòa Ngọc dẫn bọn họ thăng cấp, cũng là một kiểu nhắc nhở. 

Thiếu cậu nhiều tiền như thế cũng không thể chết dễ dàng được.

Lăng Bất Thần cười: "Được."

Những người khác cũng cười tươi, cười một lúc rồi lại trở nên chua xót phức tạp.

Hòa Ngọc, Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, Bạc Kinh Sơn, Vạn Nhân Trảm, Eugene, Đoàn Vu Thần, Nguyên Trạch, Seattle, Quỳnh, Cách Đới, Trảm Đặc, Đường Kha...

Bọn họ nhiều người như thế, cuối cùng còn được mấy người có thể ra ngoài?

Trước Tiếp