Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
"Vâng." Trợ lý cung kính đáp.
Giọng nói của tiến sĩ Cam Luân kích động, hưng phấn nhìn cả nhóm Hòa Ngọc: "Có các người, thí nghiệm của tôi nhất định có thể thành công, tôi nhất định sẽ thành công."
Ông ta xoay người, nôn nóng nói: "Số 5 đâu? Số 5 ở đang ở đâu?"
Trợ lý lập tức báo cáo: "Số 5 ở cách vách làm kiểm tra đo lường cơ thể, có lẽ số liệu đã sắp ra rồi."
Số 5 là Trấn Tinh...
Mặc dù buồn ngủ nhưng tư duy của Hòa Ngọc phản hồi tin tức cho cậu.
Giọng nói của tiến sĩ Cam Luân dần dần đi xa: "Mau, đưa tôi đi xem xem."
Từ tiếng bước chân của ông ta, từ sự hưng phấn trong giọng nói của ông ta, đều có thể nghe ra được sự chờ mong và vui mừng của ông ta.
Lại qua một lúc sau.
Hòa Ngọc nghe thấy bên cạnh có người thấp giọng kêu: "Hòa Ngọc, Hòa Ngọc!"
Từng tiếng kêu nối tiếp nhau, ồn ào đến mức khiến người ta đau đầu, rốt cuộc cậu cũng chậm rãi mở mắt ra, mà lúc này, cậu xác định được - đêm hỗn loạn đã trôi qua, cậu vẫn còn sống.
Mở mắt mắt, nhìn thấy chính là trần nhà quen thuộc. Đại khái là có sự ảnh hưởng sau khi bọn họ cướp ngục, đường điện trên trần nhà, mơ hồ có thể nghe được âm thanh "xẹt xẹt" đáng sợ.
Trong phòng thí nghiệm, máy quét thường xuyên đảo qua, đại diện cho tia laze đang vận lực chờ phát ra.
Bọn họ đã vượt ngục thành công một lần, đêm qua, tiến sĩ Cam Luân hiển nhiên đã tiến hành điều chỉnh nhà giam phòng thí nghiệm.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, chúng tôi đều đã tỉnh được một lúc lâu, chỉ có cậu vẫn chưa chịu tỉnh." Eugene nhỏ giọng oán giận.
Hòa Ngọc muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay bị cố định, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, bên cạnh chính là Eugene, vừa nãy cũng chính là gã lải nhải kêu đến đau màng nhĩ.
Eugene vẫn còn duy trì động tác nghiêng đầu, hiển nhiên gã cũng không thể ngồi dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn Hòa Ngọc.
Giọng nói của Hòa Ngọc khàn khàn: "Tháo được rồi sao?"
Eugene lắc đầu, có hơi nhụt chí: "Tác dụng của còng tay cũng không khác gì vòng tay lắm, hạn chế chúng ta sử dụng trang bị, phải dựa vào năng lực chiến đấu của bản thân, tôi không thoát ra được."
Trong phòng, một giọng nói khác vang lên: "Tôi cũng không tháo ra được."
Quỳnh cười khổ: "Không thể sử dụng trang bị, tay lại bị cố định, không có cách nào điều khiển máy móc, tên tiến sĩ nãy đã chịu thua thiệt khá nhiều, lúc này đã chuẩn bị vô cùng chu toàn."
Bọn họ ngay cả ngồi cũng không làm được, càng đừng nói tới tháo mở còng tay.
Hòa Ngọc nghe vậy, hiểu ý gật đầu: “Rất bình thường.”
Eugene sốt ruột mở miệng: "Tiếp theo phải làm sao đây? Chắc chắn ông ta sẽ tiến hành thí nghiệm với chúng ta, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm cũng không chịu nổi, kết cục của chúng ta gần như là giống nhau."
Một khi bắt đầu thí nghiệm, đánh mất ý thức, ở trong mắt bọn họ, gần như có thể phán chắc là phó bản thất bại, bọn họ lại càng khó sống tiếp, càng không tiến vào được giai đoạn thi đấu tiếp theo.
Tầm mắt của Hòa Ngọc nhìn trần nhà màu trắng bạc, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Kế hoạch điên cuồng chính là phải trở thành vật thí nghiệm."
Hơi thở của mọi người ngừng lại.
Phải rồi, Hòa Ngọc cũng cảm thấy kế hoạch điên cuồng, tất nhiên thật sự là chín phần chết một phần sống.
Bọn họ quen biết cậu lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe thấy cậu nói bốn chữ "kế hoạch điên cuồng" này, hiện tại nằm ở chỗ này, lại nghĩ đến bốn chữ kia, đột nhiên trong lòng dâng lên nỗi khủng hoảng.
Có điều, nghĩ đây là kế hoạch của Hòa Ngọc, thì trong lòng lại có chút tự tin.