Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Bình luận: "A a a, không sao cả, thật tốt quá!"
Bình luận: "Quỳnh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô ta đi đời rồi, không ngờ cả đường đi cô ta đều đang tìm cách cởi bỏ vòng tay."
Bình luận: "Tôi biết Quỳnh tháo vòng tay, còn nhìn thấy Hòa Ngọc đứng ở phía trước cô ta, cho cô ta không gian và sức lực để tháo vòng tay."
Bình luận: "Trời ạ, thật sự vô cùng chấn động, lúc nãy khi Đoàn Vu Thần ném Trấn Tinh vào trong, Trấn Tinh rớt xuống, Hòa Ngọc lại nhảy qua cứu người, rồi Lăng Bất Thần kéo cậu ta... Thật sự vô cùng chấn động, tôi phải không ngừng tua lại để xem."
Bình luận: "Phối hợp quá ăn ý, không hiểu sao lại cảm thấy xúc động."
Bình luận: "Quả nhiên trận thi đấu này mọi người đều hợp tác còn tốt đẹp, còn tốt hơn cả chém giết lẫn nhau, sao mà trước kia tôi lại không phát hiện ra nhỉ?"
Eugene: "Mọi người, chúng ta nhìn tình hình bây giờ đi có được không?"
Eugene nhìn cưa điện dính máu màu xanh lá của mình, cực kì suy sụp: "Món đồ chơi này có độc!!"
"Vậy anh có sao không đấy?" Lăng Bất Thần quan tâm hỏi han một câu.
Eugene lắc đầu: "Tôi không sao, nhưng trang bị của tôi dính máu của bọn họ, năng lực chiến đấu bị giảm đi một nửa."
Mọi người: "..."
Tình hình lúc này có chút nghiêm trọng.
Sắc mặt Quỳnh hơi thay đổi: "Năng lực chiến đấu của trang bị của tôi cũng giảm đi!"
Sắc mặt cô ta trở nên khó coi hơn, cô ta kéo sợi tơ đang trói đám người quái dị lại, phải dùng nhiều sức hơn mới không để bọn họ trốn thoát.
Nhưng sợi tơ vẫn luôn tiếp xúc với máu màu xanh lá, nếu vẫn cứ như thế sẽ ảnh hưởng tới năng lực chiến đấu của trang bị.
"Cô buông ra đi." Lăng Bất Thần nói.
Đàn của cậu ấy là trang bị tấn công từ xa, sẽ không bị ảnh hưởng, không thể tiếp tục khiến trang bị của Quỳnh bị yếu đi.
Quỳnh nghe vậy lập tức thu hồi sợi tơ lại.
Tiếng đàn của Lăng Bất Thần càng ngày càng nhanh hơn, tiếp tục trói đám người quái dị đó, không cho bọn họ tới gần. Sức chiến đấu của những người này không bằng đám quái vật ở dưới lầu, cũng không được như gã mặt xám, nhưng có vẻ như bọn họ khá nguy hiểm.
Sắc mặt Khúc Vật trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Tôi... Tôi hình như hơi choáng váng?"
Anh ta nhìn máu màu xanh lá đang dính lên miệng vết thương của mình, cả người mềm nhũn, tê liệt ngã thẳng xuống mặt đất.
Hòa Ngọc nhìn tay anh ta, mặt biến sắc: "Chém đứt ngón tay anh ấy đi."
Vốn dĩ trên ngón tay của anh ta chỉ có một vết thương nhỏ, nhưng bây giờ miệng vết thương lan rộng, hình như có khí đen đang theo miệng vết thương đó chui vào trong.
Quỳnh lập tức nhanh chóng chém rớt ngón tay đó.
Khúc Vật đau đớn r*n r* một tiếng, mắt mở to, đầu óc cũng dần trở nên tỉnh táo hơn, anh ta ôm lấy bàn tay bị chặt đứt ngón tay của mình, ánh mắt hoảng hốt: "Đây rốt cuộc là gì thế?"
Hòa Ngọc mím môi, hình như cậu đang nghĩ tới cái gì đó nên chau mày lại.
Đột nhiên, Lăng Bất Thần nói: "Năng lượng xung quanh không đúng, không thể nào điều động được."
Hàng lông mày của Hòa Ngọc buông lỏng, cậu hít sâu một hơi, lời nói khẳng định: "Là Ngọc khí."