Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 38

Trước Tiếp

Từ tối qua đến giờ, cô cứ liên tục làm phiền Thạch Thiên. Đỗ Tiêu nhìn ly sữa bò và bánh sandwich nóng hổi trên bàn mà cảm thấy ngượng ngùng trong lòng.

 

Sau khi ăn xong bữa sáng, cô chủ động đi rửa chén đĩa và ly. Thạch Thiên không giành với cô việc đó.

 

Có gì đâu mà giành chứ? Chỉ có người ngốc mới đi giành. Anh chàng Thạch Thiên không ngốc, chỉ cười mỉm theo vào bếp. Đỗ Tiêu trong căn bếp của anh, đeo tạp dề của anh, rửa chén đĩa của anh… Thạch Thiên cảm thấy cả người như đang bay bổng.

 

Đỗ Tiêu nhìn quanh bếp của Thạch Thiên, thấy đồ đạc khá đầy đủ. “Anh tự nấu ăn à?” Cô hơi ngạc nhiên hỏi.

“Không hẳn.” Thạch Thiên đáp, “Chỉ đôi khi nấu mì đêm, chiên trứng các kiểu thôi. Mấy năm gần đây cơm hộp tiện quá, đến nấu mì cũng ít khi nấu. Dù sao 4 giờ sáng cũng gọi đồ ăn khuya được mà.”

 

Chỉ trong lúc Thạch Thiên nói vài câu, Đỗ Tiêu đã dọn dẹp xong xuôi. Tay chân cô nhanh nhẹn, nhìn là biết một cô gái thường xuyên phụ giúp việc nhà, rất chăm chỉ.

 

Thạch Thiên nhìn bóng dáng cô, ánh mắt bắt đầu mơ màng, tưởng tượng về tương lai hai vợ chồng, một người nấu ăn một người rửa chén, song hành cùng quán xuyến gia đình. Trên mặt anh hiện lên nụ cười ngây ngô của kẻ đã thấy được thiên đường hạnh phúc.

 

“Hả? Gì cơ?” Anh chợt tỉnh khỏi mộng mơ.

 

“Em nói là, em sẽ sớm tìm nhà để thuê.” Đỗ Tiêu không hiểu anh đang mơ màng gì, đành phải vừa tháo tạp dề vừa nhắc lại.

 

“Không vội.” Thạch Thiên nghiêm túc nói, “Em mà vội vàng quá, lỡ gặp phải mấy tên kỳ quặc thì sao? Nếu chuyện như hôm qua lặp lại thì nguy hiểm lắm.”

 

Đỗ Tiêu nói: “Tối qua em nghĩ rồi, gặp phải hai tên b**n th** kiểu đó cũng là xác suất nhỏ thôi, em xui mới gặp phải. Chắc sau này sẽ không xui như vậy nữa đâu.”

 

Thạch Thiên nhớ lại nỗi oan ức và sợ hãi mà Đỗ Tiêu phải chịu đêm qua, lòng nổi giận đùng đùng, căm phẫn nói: “Anh nên đánh gãy luôn tay thằng khốn đó!”

 

“Hôm qua… Cảm ơn anh nhiều.” Đỗ Tiêu phải qua một đêm mới nghĩ ra lời cảm ơn.

 

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Thạch Thiên lại thấy ngượng. “Anh… anh thực ra rất vui.” Anh nói.

 

“Sao ạ?”

 

“Là vì lúc em cần giúp đỡ, em đã gọi cho anh.” Chứ không phải gọi cho ai khác.

 

Đỗ Tiêu chợt thấy không gian trong bếp nóng lên, thật kỳ lạ, cứ mỗi lần đứng gần Thạch Thiên quá, người cô lại nóng ran lên như vậy là sao nhỉ?

 

“Mình ra ngoài nói chuyện đi.” Cô đề nghị. Rõ ràng là căn bếp rộng rãi, nhưng sao cứ thấy chật chội quá, hai người họ ở đây, cảm giác đặc biệt gần gũi.

 

Ra đến phòng khách, Đỗ Tiêu có vẻ do dự. “Sao vậy em?” Thạch Thiên vội hỏi.

“Em muốn về lấy ít đồ.” Đỗ Tiêu lúng túng nói. Có gì đâu mà phải ngại?

Thạch Thiên lập tức đáp: “Được thôi, đi lấy hết đồ đạc của em qua đây luôn.”

 

Dù đã chấp nhận tình cảm của Thạch Thiên, nhưng từ nhỏ được mẹ dạy dỗ, Đỗ Tiêu rất ngại làm phiền người khác. Phải nhờ vả Thạch Thiên như vậy, cô thấy thật áy náy.

 

“Em lại làm phiền anh rồi.” Cô cúi đầu nói nhỏ.

 

Cô gái của anh ngoan ngoãn thế này làm sao không đau lòng cho được.

 

“Thì phải vậy thôi, có sao đâu?” Thạch Thiên nói. “Hả?” Đỗ Tiêu ngước lên.

Thạch Thiên tai đỏ ửng nói: “Người yêu… thì phải thế mà.”

 

Ồ, vậy là… đã chính thức là người yêu rồi sao? Đỗ Tiêu giật mình. Cô độc thân từ trong trứng nên thật sự không biết thế nào mới được xem là người yêu chính thức.

 

Nhưng, sao nghe xong lại thấy vui thế nhỉ?

 

Từ tối qua, sau khi mạnh dạn tỏ tình mà không bị từ chối, Thạch Thiên cứ hối tiếc mãi vì trước đây quá do dự chần chừ.

 

Xem kìa, trước đây anh không dám tiến tới gần, kết quả là mất liên lạc với cô. Ở bệnh viện, anh quyết đoán không biết ngượng, kết quả là có được số điện thoại của cô. Cho nên chuyện yêu đương này, đàn ông đích thực không thể lùi bước, phải mạnh dạn tiến lên mới mong tu thành chính quả được!

 

Nhìn đi, hôm qua bồng bột tỏ tình, hôm nay đã có danh phận người yêu rồi!

 

Người, yêu!

 

Anh chàng người yêu mới toanh liền hỏi: “Em có muốn thay đồ không?”

 

Cô người yêu còn hơi ngờ nghệch đáp: “Không cần ạ.” Vì không phải ở nhà mình nên cô không mặc đồ ở nhà, mà mặc thẳng áo khoác quần dài luôn.

 

“Vậy đi thôi.” Anh chàng người yêu liền vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nắm chặt đến tận cửa. Giúp cô lấy áo khoác, mặc vào, đổi giày, rồi lại tiếp tục nắm tay, nắm suốt đường lên xe.

 

Cô người yêu ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng nhỏ.

 

“Sao anh lại thuê căn hộ lớn thế này mà ở có một mình?” Đỗ Tiêu hỏi trên đường đi.

 

“Cũng… tạm được…” Thạch Thiên ấp úng đáp.

 

Nếu nói rõ căn hộ không phải thuê mà là nhà mua, sẽ phải giải thích về hoàn cảnh gia đình. Đúng là Thạch Thiên đang ở nhà của gia đình, nhưng anh không muốn Đỗ Tiêu nghĩ anh là kẻ ăn bám cha mẹ ăn chơi phung phí. Nên anh chỉ trả lời mập mờ cho qua.

 

Trước đây khi tìm nhà, Đỗ Tiêu đã từng xem khu chung cư của Thạch Thiên trên mạng. Khu này cao cấp hơn những khu xung quanh, toàn căn hộ rộng, như chỗ Thạch Thiên ở đến 80m2. Tiền thuê cũng phải đến 18 triệu một tháng.

 

Đỗ Tiêu trước đây cứ tưởng Thạch Thiên là con nhà nông nghèo, giờ xem ra không hẳn vậy. Thực ra nghĩ lại cũng phải, bây giờ nhiều vùng nông thôn cũng rất giàu có. Tuy vậy, cô vẫn thấy Thạch Thiên thuê nhà quá đắt, hơi lãng phí.

 

Nhưng cô biết suy nghĩ này xuất phát từ điều kiện kinh tế của bản thân, cô đâu biết Thạch Thiên kiếm được bao nhiêu. Nhìn nhà anh ở, xe anh đi, Đỗ Tiêu nhận ra thu nhập của Thạch Thiên chắc cao hơn cô nghĩ nhiều. Dù vẫn cảm thấy một người thuê căn hộ 80m2 hơi xa xỉ, nhưng đó là tiền anh tự kiếm được, là cách sống anh chọn. Cô sẽ không nói gì thêm.

 

Đỗ Tiêu bỏ qua chủ đề này, Thạch Thiên thở phào nhẹ nhõm. Căn nhà thuê im ắng, Tiết Duyệt và bạn trai đều không có nhà.

Rõ ràng không ai dọn dẹp, vết máu tối qua, chai nước đổ vẫn còn nguyên trên sàn. Đỗ Tiêu vào phòng thu dọn đồ đạc, Thạch Thiên ngồi ở phòng khách chờ chủ nhà.

 

Vừa định ngồi xuống sofa… “Đừng ngồi! Đừng ngồi!” Đỗ Tiêu vội chạy ra kéo anh đứng lên, rồi lại chạy vào phòng.

 

Thạch Thiên không hiểu chuyện gì.

 

Đỗ Tiêu vội vàng kéo ghế của mình ra: “Ngồi đây đi, đừng đụng vào cái sofa kia, kinh tởm chết đi được!”

 

Thạch Thiên lập tức hiểu ra. Nhớ đến gã xăm trổ đầy người kia, anh tức đến nghẹn.

 

Trên đường đi, Đỗ Tiêu đã gọi điện cho chủ nhà, giải thích tình hình và nói muốn trả phòng sớm. Chủ nhà bảo sẽ qua xem xét.

 

Khi Đỗ Tiêu thu dọn xong thì chủ nhà – một người đàn ông trung niên có khuôn mặt bình thường – cũng vừa tới. Tình trạng trong phòng khách khiến ông ta hơi giật mình.

 

“Sao lại thế này? Sao lại ra nông nỗi này…” Ông ta lẩm bẩm không ngừng.

 

Sau đó chủ nhà nói với Đỗ Tiêu chỉ có thể hoàn lại một tháng tiền thuê, còn tiền cọc thì không. Chính vì quy định không hoàn tiền cọc khi trả phòng sớm mà cô gái trước đã lừa Đỗ Tiêu vào tròng.

 

Đỗ Tiêu đang phân vân thì quyết định bỏ tiền cọc. Nhưng khi cô kế thừa hợp đồng của cô gái kia, đã trả trước hai tháng rưỡi tiền thuê. Tính ra chỉ được hoàn một tháng, cô thiệt quá. Đỗ Tiêu đề nghị nhưng chủ nhà không chịu: “Cô đột ngột trả phòng, tôi còn phải đi tìm người thuê mới, gây thiệt hại cho tôi đấy. Cô nhìn cái sàn nhà này xem… Kinh khủng quá.”

 

Đỗ Tiêu không giỏi tranh cãi về tiền bạc, hơn nữa chỉ muốn thoát khỏi rắc rối của căn phòng này càng sớm càng tốt nên định đồng ý.

 

Thạch Thiên chìa tay lấy hợp đồng và thỏa thuận cho thuê lại xem qua, ngước mắt nhìn chủ nhà nói: “Chính vì làm chậm trễ việc tìm khách thuê mới nên ông mới giữ tiền cọc. Ông không thể vừa giữ tiền cọc vừa không hoàn tiền thuê. Hơn nữa…”

 

Anh có mắt một mí, đôi mắt dài và hẹp, khi không cười nhìn người khác như vậy toát lên vẻ sắc bén, rất có áp lực.

 

“Hơn nữa bạn gái tôi bị quấy rối trong phòng của ông, nếu đêm qua tôi không kịp thời chạy đến thì hậu quả không dám tưởng tượng. Tôi đang cân nhắc có nên kiện ông để đòi bồi thường tinh thần không.”

 

Đỗ Tiêu khá bất ngờ. Một Thạch Thiên hung hăng đe dọa người khác thế này là điều cô chưa từng thấy. Trước mặt cô, anh luôn dịu dàng ấm áp.

 

Đỗ Tiêu nghĩ, tuy đã nói là bạn trai bạn gái nhưng cô vẫn nên tìm hiểu kỹ về Thạch Thiên hơn. Ngẫm lại thì cô hiểu về anh quá ít, nếu không phải hôm qua cô nhờ anh giúp đỡ, có lẽ anh vẫn mãi duy trì hình ảnh “lập trình viên nghèo quê lên phố, ngày ngày đi tàu điện ngầm khổ sở” trước mặt cô.

 

Nhưng… Không hiểu sao Đỗ Tiêu lại thích một Thạch Thiên nói chuyện đầy áp lực và khí thế thế này.

 

Anh trai cô – Đỗ Cẩm cũng là kiểu người như vậy, cô lớn lên dưới sự che chở của những người đàn ông như thế.

 

Chủ nhà thua về khí thế trước Thạch Thiên, cuối cùng hoàn lại cho Đỗ Tiêu bảy tuần tiền thuê. Thiệt hại của Đỗ Tiêu giảm xuống mức thấp nhất.

 

Thực ra cũng không thiệt bao nhiêu tiền, nhưng Đỗ Tiêu rất vui, nói muốn mời Thạch Thiên đi ăn.

 

Thạch Thiên mơ hồ cảm nhận được niềm vui của Đỗ Tiêu không chỉ vì tiền, mà nhiều hơn hẳn là… vì anh đã đứng ra bảo vệ, tranh đấu cho cô? Đúng vậy mà, làm sao một người bạn trai có thể nhìn bạn gái mình bị bắt nạt chứ, đó là điều đương nhiên anh phải làm mà.

 

Khóe môi Thạch Thiên nhếch lên.

 

Đỗ Tiêu thật sự mời Thạch Thiên đi ăn. Trời lạnh, một nồi lẩu dê bò cạp nóng hổi có thể sưởi ấm từ dạ dày đến trái tim.

 

Điều Thạch Thiên khâm phục nhất ở Đỗ Tiêu là ngay cả khi ăn lẩu dê cô vẫn có thể ăn một cách thanh tao nhẹ nhàng, không biết từ nhỏ mẹ cô đã dạy dỗ nghiêm khắc đến mức nào?

 

Thạch Thiên vừa xót xa cho Đỗ Tiêu thuở nhỏ, vừa thầm cảm ơn mẹ vợ tương lai. Có một người mẹ như vậy mới có thể nuôi dạy nên một cô gái thuần khiết, đơn giản như thế. Sự yên lặng tao nhã trên người Đỗ Tiêu chắc chắn không tách rời khỏi sự hun đúc của gia đình.

 

Hai người ăn no, xách túi đồ lớn, bế chuột hamster về nhà.

 

Đỗ Tiêu bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, bỗng “Ái chà” một tiếng, hỏi: “Gần đây có trung tâm thương mại không?”

 

“Có đấy. Em muốn mua gì à?” Thạch Thiên hỏi.

 

“Dép lê. Đôi cũ dính máu, em không lấy về nữa.” Đỗ Tiêu đáp.

 

Đỗ Tiêu định đi mua dép lê, Thạch Thiên nhìn đồ đạc cô đang sắp xếp trong phòng ngủ, đồ của con gái thật là lỉnh kỉnh và nhiều. Anh liền nói: “Để anh đi cho, em cứ dọn tiếp đi.”

 

Thật ra Đỗ Tiêu hơi lo về thẩm mỹ của con trai, nhưng đang ở nhờ chỗ anh, không muốn phiền phức nên nói: “Được.”

 

Đợi Đỗ Tiêu dọn xong hết, bắt đầu ôm laptop lên mạng tìm thông tin thuê nhà thì Thạch Thiên mới về.

 

“Xem này.” Anh đắc ý khoe công.

 

Một đôi màu hồng một đôi màu xanh, hai đôi dép lê xù xù. Thẩm mỹ không có vấn đề gì, thậm chí còn có thể nói là rất đẹp.

 

Đỗ Tiêu có được món đồ đầu tiên trong đời có thể gắn mác “đôi” – dép lê đôi.

------oOo------

Trước Tiếp