Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 59

Trước Tiếp

Sự thẳng thắn thường khiến người ta lúng túng nhất, trong mắt Ngụy Xuyên ngoài sự lo lắng còn có chút cảm xúc mơ hồ hỗn độn mà Mạnh Đường không hiểu.

Nhìn chằm chằm vào mắt một người quá lâu cũng khá ngượng ngùng, Mạnh Đường lảng tránh ánh nhìn, hỏi Ngụy Xuyên: “Tại sao cậu lại đi tìm Tô Miễn?”

Ngụy Xuyên giải thích cho cô: “Tôi biết cậu không muốn làm phiền cô ấy, nhưng Tô Miễn sẵn lòng công khai ảnh chụp chung buổi giao lưu, có thể chứng minh lịch trình của cậu vào tối thứ 6, sau khi tôi trình bày tình hình cô ấy rất vui vẻ giúp cậu.”

“Hôm nay cô ấy rời thành phố Z đi Nhạn Thanh, nếu cậu chậm một bước chưa chắc đã gặp được cô ấy.” Mạnh Đường vô tình thăm dò.

“Sao có thể không gặp được chứ, tôi đợi bên ngoài khách sạn cả đêm mà.” Ngụy Xuyên mắc bẫy, nhanh nhảu nói ra hết.

Mạnh Đường nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: “Tôi biết ngay là cậu đợi cả đêm mà.”

Thứ 7, lúc cô và Ngụy Xuyên đi dạo phố Lão Phú có nhắc đến Tô Miễn một câu, nói thứ 2 cô ấy sẽ rời đi.

Ngụy Xuyên không có phương thức liên lạc của cô ấy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

Nhận ân tình của người ta, Mạnh Đường ghi tạc trong lòng, lại hỏi: “Tối qua cậu ra ngoài bằng cách nào?”

Ngụy Xuyên do dự muốn nói dối nhưng Mạnh Đường nhìn thấu ngay, bảo cậu nói thật.

Sự thẳng thắn thường khiến người ta lúng túng nhất, trong mắt Ngụy Xuyên ngoài sự lo lắng còn có chút cảm xúc mơ hồ hỗn độn mà Mạnh Đường không hiểu.

Nhìn chằm chằm vào mắt một người quá lâu cũng khá ngượng ngùng, Mạnh Đường lảng tránh ánh nhìn, hỏi Ngụy Xuyên: “Tại sao cậu lại đi tìm Tô Miễn?”

Ngụy Xuyên giải thích cho cô: “Tôi biết cậu không muốn làm phiền cô ấy, nhưng Tô Miễn sẵn lòng công khai ảnh chụp chung buổi giao lưu, có thể chứng minh lịch trình của cậu vào tối thứ 6, sau khi tôi trình bày tình hình cô ấy rất vui vẻ giúp cậu.”

“Hôm nay cô ấy rời thành phố Z đi Nhạn Thanh, nếu cậu chậm một bước chưa chắc đã gặp được cô ấy.” Mạnh Đường vô tình thăm dò.

“Sao có thể không gặp được chứ, tôi đợi bên ngoài khách sạn cả đêm mà.” Ngụy Xuyên mắc bẫy, nhanh nhảu nói ra hết.

Mạnh Đường nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: “Tôi biết ngay là cậu đợi cả đêm mà.”

Thứ 7, lúc cô và Ngụy Xuyên đi dạo phố Lão Phú có nhắc đến Tô Miễn một câu, nói thứ 2 cô ấy sẽ rời đi.

Ngụy Xuyên không có phương thức liên lạc của cô ấy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

Nhận ân tình của người ta, Mạnh Đường ghi tạc trong lòng, lại hỏi: “Tối qua cậu ra ngoài bằng cách nào?”

Ngụy Xuyên do dự muốn nói dối nhưng Mạnh Đường nhìn thấu ngay, bảo cậu nói thật.

Sự thẳng thắn thường khiến người ta lúng túng nhất, trong mắt Ngụy Xuyên ngoài sự lo lắng còn có chút cảm xúc mơ hồ hỗn độn mà Mạnh Đường không hiểu.

Nhìn chằm chằm vào mắt một người quá lâu cũng khá ngượng ngùng, Mạnh Đường lảng tránh ánh nhìn, hỏi Ngụy Xuyên: “Tại sao cậu lại đi tìm Tô Miễn?”

Ngụy Xuyên giải thích cho cô: “Tôi biết cậu không muốn làm phiền cô ấy, nhưng Tô Miễn sẵn lòng công khai ảnh chụp chung buổi giao lưu, có thể chứng minh lịch trình của cậu vào tối thứ 6, sau khi tôi trình bày tình hình cô ấy rất vui vẻ giúp cậu.”

 

“Hôm nay cô ấy rời thành phố Z đi Nhạn Thanh, nếu cậu chậm một bước chưa chắc đã gặp được cô ấy.” Mạnh Đường vô tình thăm dò.

“Sao có thể không gặp được chứ, tôi đợi bên ngoài khách sạn cả đêm mà.” Ngụy Xuyên mắc bẫy, nhanh nhảu nói ra hết.

Mạnh Đường nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: “Tôi biết ngay là cậu đợi cả đêm mà.”

Thứ 7, lúc cô và Ngụy Xuyên đi dạo phố Lão Phú có nhắc đến Tô Miễn một câu, nói thứ 2 cô ấy sẽ rời đi.

Ngụy Xuyên không có phương thức liên lạc của cô ấy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

Nhận ân tình của người ta, Mạnh Đường ghi tạc trong lòng, lại hỏi: “Tối qua cậu ra ngoài bằng cách nào?”

Ngụy Xuyên do dự muốn nói dối nhưng Mạnh Đường nhìn thấu ngay, bảo cậu nói thật.

Sự thẳng thắn thường khiến người ta lúng túng nhất, trong mắt Ngụy Xuyên ngoài sự lo lắng còn có chút cảm xúc mơ hồ hỗn độn mà Mạnh Đường không hiểu.

Nhìn chằm chằm vào mắt một người quá lâu cũng khá ngượng ngùng, Mạnh Đường lảng tránh ánh nhìn, hỏi Ngụy Xuyên: “Tại sao cậu lại đi tìm Tô Miễn?”

Ngụy Xuyên giải thích cho cô: “Tôi biết cậu không muốn làm phiền cô ấy, nhưng Tô Miễn sẵn lòng công khai ảnh chụp chung buổi giao lưu, có thể chứng minh lịch trình của cậu vào tối thứ 6, sau khi tôi trình bày tình hình cô ấy rất vui vẻ giúp cậu.”

“Hôm nay cô ấy rời thành phố Z đi Nhạn Thanh, nếu cậu chậm một bước chưa chắc đã gặp được cô ấy.” Mạnh Đường vô tình thăm dò.

“Sao có thể không gặp được chứ, tôi đợi bên ngoài khách sạn cả đêm mà.” Ngụy Xuyên mắc bẫy, nhanh nhảu nói ra hết.

Mạnh Đường nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: “Tôi biết ngay là cậu đợi cả đêm mà.”

Thứ 7, lúc cô và Ngụy Xuyên đi dạo phố Lão Phú có nhắc đến Tô Miễn một câu, nói thứ 2 cô ấy sẽ rời đi.

Ngụy Xuyên không có phương thức liên lạc của cô ấy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

Nhận ân tình của người ta, Mạnh Đường ghi tạc trong lòng, lại hỏi: “Tối qua cậu ra ngoài bằng cách nào?”

Ngụy Xuyên do dự muốn nói dối nhưng Mạnh Đường nhìn thấu ngay, bảo cậu nói thật.

Sự thẳng thắn thường khiến người ta lúng túng nhất, trong mắt Ngụy Xuyên ngoài sự lo lắng còn có chút cảm xúc mơ hồ hỗn độn mà Mạnh Đường không hiểu.

Nhìn chằm chằm vào mắt một người quá lâu cũng khá ngượng ngùng, Mạnh Đường lảng tránh ánh nhìn, hỏi Ngụy Xuyên: “Tại sao cậu lại đi tìm Tô Miễn?”

Ngụy Xuyên giải thích cho cô: “Tôi biết cậu không muốn làm phiền cô ấy, nhưng Tô Miễn sẵn lòng công khai ảnh chụp chung buổi giao lưu, có thể chứng minh lịch trình của cậu vào tối thứ 6, sau khi tôi trình bày tình hình cô ấy rất vui vẻ giúp cậu.”

“Hôm nay cô ấy rời thành phố Z đi Nhạn Thanh, nếu cậu chậm một bước chưa chắc đã gặp được cô ấy.” Mạnh Đường vô tình thăm dò.

“Sao có thể không gặp được chứ, tôi đợi bên ngoài khách sạn cả đêm mà.” Ngụy Xuyên mắc bẫy, nhanh nhảu nói ra hết.

Mạnh Đường nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: “Tôi biết ngay là cậu đợi cả đêm mà.”

Thứ 7, lúc cô và Ngụy Xuyên đi dạo phố Lão Phú có nhắc đến Tô Miễn một câu, nói thứ 2 cô ấy sẽ rời đi.

Ngụy Xuyên không có phương thức liên lạc của cô ấy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

Nhận ân tình của người ta, Mạnh Đường ghi tạc trong lòng, lại hỏi: “Tối qua cậu ra ngoài bằng cách nào?”

Ngụy Xuyên do dự muốn nói dối nhưng Mạnh Đường nhìn thấu ngay, bảo cậu nói thật.

Sự thẳng thắn thường khiến người ta lúng túng nhất, trong mắt Ngụy Xuyên ngoài sự lo lắng còn có chút cảm xúc mơ hồ hỗn độn mà Mạnh Đường không hiểu.

Nhìn chằm chằm vào mắt một người quá lâu cũng khá ngượng ngùng, Mạnh Đường lảng tránh ánh nhìn, hỏi Ngụy Xuyên: “Tại sao cậu lại đi tìm Tô Miễn?”

Ngụy Xuyên giải thích cho cô: “Tôi biết cậu không muốn làm phiền cô ấy, nhưng Tô Miễn sẵn lòng công khai ảnh chụp chung buổi giao lưu, có thể chứng minh lịch trình của cậu vào tối thứ 6, sau khi tôi trình bày tình hình cô ấy rất vui vẻ giúp cậu.”

“Hôm nay cô ấy rời thành phố Z đi Nhạn Thanh, nếu cậu chậm một bước chưa chắc đã gặp được cô ấy.” Mạnh Đường vô tình thăm dò.

“Sao có thể không gặp được chứ, tôi đợi bên ngoài khách sạn cả đêm mà.” Ngụy Xuyên mắc bẫy, nhanh nhảu nói ra hết.

Mạnh Đường nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: “Tôi biết ngay là cậu đợi cả đêm mà.”

Thứ 7, lúc cô và Ngụy Xuyên đi dạo phố Lão Phú có nhắc đến Tô Miễn một câu, nói thứ 2 cô ấy sẽ rời đi.

Ngụy Xuyên không có phương thức liên lạc của cô ấy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

Nhận ân tình của người ta, Mạnh Đường ghi tạc trong lòng, lại hỏi: “Tối qua cậu ra ngoài bằng cách nào?”

Ngụy Xuyên do dự muốn nói dối nhưng Mạnh Đường nhìn thấu ngay, bảo cậu nói thật.

Sự thẳng thắn thường khiến người ta lúng túng nhất, trong mắt Ngụy Xuyên ngoài sự lo lắng còn có chút cảm xúc mơ hồ hỗn độn mà Mạnh Đường không hiểu.

Nhìn chằm chằm vào mắt một người quá lâu cũng khá ngượng ngùng, Mạnh Đường lảng tránh ánh nhìn, hỏi Ngụy Xuyên: “Tại sao cậu lại đi tìm Tô Miễn?”

Ngụy Xuyên giải thích cho cô: “Tôi biết cậu không muốn làm phiền cô ấy, nhưng Tô Miễn sẵn lòng công khai ảnh chụp chung buổi giao lưu, có thể chứng minh lịch trình của cậu vào tối thứ 6, sau khi tôi trình bày tình hình cô ấy rất vui vẻ giúp cậu.”

“Hôm nay cô ấy rời thành phố Z đi Nhạn Thanh, nếu cậu chậm một bước chưa chắc đã gặp được cô ấy.” Mạnh Đường vô tình thăm dò.

“Sao có thể không gặp được chứ, tôi đợi bên ngoài khách sạn cả đêm mà.” Ngụy Xuyên mắc bẫy, nhanh nhảu nói ra hết.

Mạnh Đường nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười: “Tôi biết ngay là cậu đợi cả đêm mà.”

Thứ 7, lúc cô và Ngụy Xuyên đi dạo phố Lão Phú có nhắc đến Tô Miễn một câu, nói thứ 2 cô ấy sẽ rời đi.

Ngụy Xuyên không có phương thức liên lạc của cô ấy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.

Nhận ân tình của người ta, Mạnh Đường ghi tạc trong lòng, lại hỏi: “Tối qua cậu ra ngoài bằng cách nào?”

Ngụy Xuyên do dự muốn nói dối nhưng Mạnh Đường nhìn thấu ngay, bảo cậu nói thật.

Trước Tiếp