Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát

Chương 3: Hoàn thành nhiệm vụ, gia hạn một năm sinh mệnh

Trước Tiếp

Nghe thấy giọng nói kia, Triệu Linh Linh lập tức quay đầu nhìn về phía người mà bé vô cùng quen thuộc.

"Bà ơi!"

Nói rồi, Triệu Linh Linh vội vàng nhào vào lòng bà.

Lúc này bà lão đã sốt ruột đến mức nước mắt lưng tròng. Nhìn thấy Triệu Linh Linh trong lòng, bà vội vàng kiểm tra trên dưới, lo lắng hỏi:

"Cháu ngoan của bà, cháu không sao chứ? Nghe nói có bọn buôn người!"

Triệu Linh Linh gật đầu:

"Vâng, bà ạ, là chị đã cứu cháu!"

Vừa nói, cô bé kéo tay bà, chỉ về phía Thời Ý ở không xa trông có phần nhếch nhác.

Bà lão nhìn thấy Thời Ý thì ngẩn ra:

"Đây... chẳng phải là vị đại sư đã cứu ta sao?"

Thời Ý cũng sững sờ. Lại có chuyện trùng hợp thế này ư?

Bà lão tóc bạc phơ trước mắt, chính là người bà mà cô đã cứu khỏi vật rơi từ trên cao hôm qua.

Nói cách khác, cô bé Triệu Linh Linh này chính là con gái của Triệu Dũng?

Trong mắt bà lão lóe lên vẻ cảm kích, bà lau vội nước mắt, vội vàng chạy tới, "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống.

Hành động ấy khiến đám đông xung quanh giật nảy mình.

Bà vừa khóc vừa nghẹn ngào:

"Đại sư! Thật sự cảm ơn ngài! Ngài không chỉ cứu lão thân này, mà còn cứu cả cháu gái ta! Nó là cháu gái duy nhất của ta, nếu nó xảy ra chuyện, ta còn sống thế nào được nữa?!"

Nói rồi bà còn định dập đầu.

Thời Ý giật mình, vội vươn tay kéo bà đứng dậy.

Đám đông xung quanh cũng chen chúc lại gần, nhìn về phía Thời Ý, rồi vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

"Cô bé này thật dũng cảm, còn biết la cháy để thu hút chúng ta tới giúp."

"Đúng vậy, tuổi còn nhỏ mà dám một mình đối mặt với ba tên buôn người, thật sự quá can đảm, mọi người mau vỗ tay khen ngợi đi!"

Nghe những lời khen ngợi ấy, trên mặt Thời Ý thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Đúng lúc này, từ trong đám đông chen ra một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, nhìn qua đã biết là kẻ có tiền.

Đôi mắt Triệu Dũng đỏ ngầu như vừa mới khóc xong.

Anh ta chen qua đám đông, nhìn thấy Triệu Linh Linh, lại nhìn thấy Thời Ý đang chật vật, rồi nghe được những lời khen ngợi xung quanh dành cho cô.

Trong khoảnh khắc, nước mắt anh ta như vỡ đê tuôn trào.

"Đại sư... Đại sư à..."

Thời Ý đã đoán trước được, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, kéo tay ngăn không cho Triệu Dũng quỳ lạy.

Một bên, bà lão ôm chặt lấy Triệu Linh Linh khóc nức nở.

Bị Thời Ý giữ lại không cho quỳ, Triệu Dũng đành ôm chầm lấy bà và con gái, đứng ngay tại chỗ mà òa khóc.

Lúc này, cảnh sát sau khi còng ba tên buôn người lên xe, đi tới trước mặt Thời Ý, trong mắt lộ rõ vẻ khâm phục.

"Cô bé, lần này cô đã giúp cảnh sát chúng tôi một đại ân! Ba tên buôn người kia chính là bọn tội phạm lưu động ở thủ đô, gây ra không ít vụ án. Chúng tôi đã truy nã từ lâu, không ngờ lại bị cô bắt gặp! Lần này thật sự phải cảm ơn cô rồi!"

Nói rồi, viên cảnh sát chìa tay ra, ý muốn bắt tay cảm ơn cô.

Thời Ý thoáng do dự, cuối cùng mới đưa tay ra nắm lấy.

Trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nhìn thấy cảnh máu me.

Nhưng ngoài dự liệu, qua vài giây, trước mắt vẫn không hiện ra gì hết.

Không có cảnh tượng máu tanh nào xuất hiện, xem ra cảnh sát này trong tương lai sẽ không gặp phải bi kịch gì lớn.

Nghĩ tới đây, cô mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra.

Cảnh sát lại một lần nữa cảm ơn, rồi quay người lên xe, đưa bọn buôn người về đồn.

Trước cổng khu dân cư, dây cảnh giới đã được giăng lên.

Người dân xem náo nhiệt cũng dần tản đi.

Bà lão và Triệu Dũng vẫn khóc thút thít, nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Đại sư, ngài không chỉ cứu mẹ tôi, cứu tôi, còn cứu cả con gái tôi. Tôi thường xuyên bôn ba làm ăn bên ngoài, đã lâu không về nhà, đối với mẹ và con gái có nhiều thiếu sót. Nếu không nhờ ngài, tôi..."

Nói đến đây, Triệu Dũng khóc không thành tiếng, còn định đem cả gia sản tặng hết cho Thời Ý.

Thái độ nhiệt tình ấy làm Thời Ý hoảng sợ.

Cô phải khô cả miệng để từ chối, cuối cùng mới vin vào cớ "người tu hành cần khổ luyện" để qua loa lảng tránh.

Thời Ý vốn bẩm sinh đã không ưa ồn ào, càng không thích tiếp xúc nhiều người.

Sau khi từ chối hết lần này đến lần khác, Triệu Dũng cũng hiểu ý.

Lúc rời đi, ánh mắt xem cô như ân nhân tái sinh khiến Thời Ý biết chắc người này sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô vội vã bước nhanh, chạy thẳng về căn phòng trọ chật hẹp cũ nát của mình.

Đóng sập cửa, cách biệt hoàn toàn với tiếng ồn bên ngoài, Thời Ý mới bất giác thở phào.

Trong căn phòng khách bé tí, nơi góc tường đặt một bức di ảnh đen trắng.

Người đàn ông trong ảnh nở nụ cười rạng rỡ, mang theo vẻ bất cần.

Như thường lệ, vừa về nhà, Thời Ý liền đến trước di ảnh, châm ba nén hương, c*m v** lư hương.

"Sư phụ, hôm qua con đã làm một việc tốt, cứu được một bà lão suýt bị vật rơi từ trên cao đập trúng. Vì cứu bà ấy, con còn bị thương đây này! Thầy nhìn tay và mặt con xem, vẫn còn đau đấy. Nếu thầy còn sống, chắc chắn vừa mắng con ngốc, vừa bôi thuốc cho con rồi."

Ngắm nhìn nụ cười tươi sáng của người trong ảnh, ánh mắt Thời Ý vô thức trở nên ảm đạm.

"Hôm nay con cũng làm được hai việc tốt. Con đã ngăn được một người đàn ông bị xe đâm, còn cứu được con gái ông ấy khỏi bị bắt cóc. Không ngờ cô bé ấy lại chính là con gái ông ta... Có lẽ đó chính là cái mà thầy thường nhắc tới — 'ý trời' chăng?"

"Còn nữa, sư phụ ạ, hôm nay con chẳng hiểu sao lại có được một cái hệ thống. Hệ thống nói với con rằng chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có thể tự động được gia hạn sinh mệnh thêm một năm. Như vậy con sẽ không còn phải lo lắng vì tiền nữa, có thể sống như một người bình thường rồi."

Ánh mắt Thời Ý trở nên trống rỗng và ảm đạm.

"Sư phụ, con nhớ người lắm..."

Cô lấy chai nước dừa mua gần chỗ bày sạp, đặt lên trước linh vị.

Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng gặp cha mẹ mình, cũng không biết họ là ai. Từ nhỏ đã được một ông lão thầy bói nhặt về nuôi.

Đáng thương hơn, năm mười tuổi, cô từng bị một trận sốt cao, tỉnh dậy thì toàn bộ ký ức trước đó đều mất sạch.

Cứ thế lớn lên bên cạnh ông lão thầy bói. Hai năm trước, ông mất vì bệnh tật.

Sư phụ của cô vốn nghèo khó, chẳng để lại tài sản gì.

Một năm trước, Thời Ý lại bị chẩn đoán mắc bệnh xơ cứng teo cơ. Công việc hiện tại của cô chỉ là ngồi dưới cầu vượt bày sạp xem bói, dựa vào chút ít mánh khóe học được từ thầy mà cầm cự qua ngày.

Thời Ý thở dài một tiếng, rồi trở về phòng, buông mình xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, là vì bị tiếng gõ cửa làm cho choàng dậy.

Thời Ý thấy lạ, mở đôi mắt còn mờ mịt nhìn ra cửa chính.

Cô vốn chẳng mấy khi qua lại với hàng xóm, bình thường cũng không ai gõ cửa nhà cô.

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên.

Thời Ý vội vàng bò dậy khỏi giường.

"Rồi, rồi, tới đây, đừng gõ nữa. Cửa này cũ lắm, gõ hỏng ra thì tôi lại phải tốn tiền sửa đó."

Giọng cô có chút không vui, nói xong liền "soạt" một cái kéo cửa ra.

Người đứng ngoài khựng lại.

"Chú cảnh sát?"

Thời Ý cũng sửng sốt. Cô không ngờ viên cảnh sát vừa mới đi thẩm vấn bọn buôn người, giờ lại quay trở lại đây.

"Chú cảnh sát, tìm tôi có việc gì sao?"

Người đàn ông trung niên mỉm cười, thu tay lại.

"Có chút việc muốn bàn với cô, tiện vào trong nói chuyện được không?"

Thời Ý vội vàng nghiêng người sang một bên:

"Ồ, được, mời vào."

Trước Tiếp