
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cô lách qua Bùi Minh Hàm định rời đi, nhưng bị Bùi Minh Hàm túm lấy cánh tay.
"Uyển Uyển, tôi chỉ nói vài câu thôi, cho tôi chút thời gian, điều này có lợi cho cô."
"Không có hứng thú, cháu lớn, buông tay ra, nếu không tôi mà gọi người đến đây, e là ông nội sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu."
Bùi lão gia bây giờ đang đầy một bụng tức, chỉ muốn tìm chỗ xả giận, đâu phải là người dễ chọc.
"Uyển Uyển..."
Giọng nói của Bùi Minh Hàm phía sau có chút khàn khàn, tay nắm lấy cánh tay Diệp Ninh Uyển không có ý định buông ra.
Diệp Ninh Uyển không kiên nhẫn quay người lại, lạnh lùng nhìn Bùi Minh Hàm.
Ánh mắt Bùi Minh Hàm nhìn cô mang theo vài phần cầu xin, lại có vài phần cố chấp, giống hệt cậu ta thời còn đi học nhiều năm trước.
Bùi Minh Hàm lúc đó còn rất yêu cô, mỗi lần chọc cậu ta tức giận, Bùi Minh Hàm cũng luôn dùng ánh mắt bất đắc dĩ mà có chút đáng thương này nhìn cô.
Diệp Ninh Uyển bỗng nhiên ngẩn người, cứ thế bị Bùi Minh Hàm mạnh mẽ kéo vào một căn phòng bên cạnh.
Khoảnh khắc Bùi Minh Hàm ép cô vào cửa, Diệp Ninh Uyển liền hoàn hồn.
Bùi Minh Hàm năm đó và Bùi Minh Hàm bây giờ quả thực là hai người hoàn toàn khác biệt, dù sao đổi lại là Bùi Minh Hàm năm đó thì tuyệt đối không dám mạnh mẽ kéo cô đi như vậy, sau đó còn ép cô vào tường.