
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Bùi lão gia nhìn mu bàn tay gầy guộc thẳng tắp của Bùi Phượng Chi, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài bất lực.
Bùi Phượng Chi cuối cùng cũng mở mắt ra trong bóng tối, chậm rãi xoay xe lăn, đối diện với khuôn mặt già nua mà ấm áp của Bùi lão gia.
Anh không hề ngạc nhiên, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Ba đến rồi."
Bùi lão gia đứng đó, cúi đầu nhìn đứa con trai út đang ngồi trên xe lăn, trong đôi mắt hơi đục ngầu mang theo chút khó hiểu.
"Rốt cuộc con muốn làm gì? Con không phải là loại người chịu khổ vì một người phụ nữ."
"Con suy nghĩ cho kỹ đi, chuyện hôm nay vừa ầm ĩ lên, không cần đến ngày mai đã có thể truyền đến tai tất cả mọi người trong nhà, đến lúc đó bọn họ sẽ xem thường con thế nào, chẳng lẽ con không biết sao?"
Dù sao cũng là đứa con trai bảo bối của mình, Bùi lão gia sao có thể nhẫn tâm để anh chịu uất ức.
Nhưng Bùi Phượng Chi lại khẽ lắc đầu, thản nhiên nói.
"Đã diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn, để người ta tưởng rằng con thật sự tàn phế, không còn cách nào xoay chuyển được nữa, bọn họ mới yên tâm."
Bùi lão gia thở dài, nói với Bùi Phượng Chi.
"Ông già này tuy tuổi đã cao, nhưng bảo vệ con thì vẫn bảo vệ được, có ta ở đây, không ai trong nhà họ Bùi dám làm gì con, con cũng không cần..."