Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 572

Trước Tiếp

Nói tới chuyện xây đạo quán, Tô Cẩm cảm nhận rõ được tâm trạng của tổ sư gia tốt lên.
Cô mỉm cười: “Nếu tổ sư gia đã vui vẻ như thế, vậy thì chúc con chuyến này phất cờ chiến thắng!”
Tổ sư gia: “…” Có thể làm thế nào chứ? Ngoài chúc Tô Cẩm phất cờ chiến thắng, ông ấy còn có thể làm thế nào?
Sau đó, Tô Cẩm lại kiểm tra trận pháp mình bày ra ở Tô gia, nghĩ tới bí tịch trận pháp mình từng đọc, cô nhanh chóng bắt tay gia cố trận pháp.
Sau đó cô lại cho Diêu Nguyệt ít bùa, cô nói kỹ nhiều lần chủng loại và tác dụng của bùa, sợ Diêu Nguyệt không nhớ được.
Diêu Nguyệt cầm chặt bùa, tâm trạng phức tạp.
“A Cẩm, con…” Lời tới bên miệng, cuối cùng đều nuốt hết trở lại, Diêu Nguyệt chỉ thấp giọng nói: “Mặc kệ con làm gì, đều phải chú ý an toàn.”
Bà ấy thở dài một tiếng trong lòng, trên mặt ngập tràn lo lắng.
Lần này A Cẩm đặc biệt trở về, còn cho bà ấy nhiều bùa như thế, chắc chắn lại có chuyện lớn xảy ra.
“Đừng lo lắng, thực ra chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có điều phải ra ngoài một khoảng thời gian, không thể quay về kịp thời.” Tô Cẩm ung dung bình tĩnh trấn an Diêu Nguyệt.
“Được.” Diêu Nguyệt không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn.
Ở trong lòng bà ấy, A Cẩm luôn là người làm chuyện lớn!
Bà ấy vĩnh viễn ủng hộ A Cẩm!
Hai người lại nói chuyện một hồi, Tô Chính Quang mới vội vã vào nhà.
Sau khi nhìn thấy Tô Cẩm, tâm trạng của ông ấy rất phức tạp, ông ấy nhìn con gái nhà mình, quen thuộc lại xa lạ, đứng ngơ ở đó cả buổi, cũng không nói ra được một câu nào.
Cuối cùng vẫn là Diêu Nguyệt hung hăng trừng ông ấy một cái, ông ấy mới nặn ra được một câu: “A Cẩm về rồi à?”
Diêu Nguyệt cạn lời đỡ trán: “…” Ông ấy đừng nói chuyện thì hơn.
Tô Cẩm mỉm cười, thái độ ôn hòa: “Phải ạ, quay về thăm mọi người.”
Tô Chính Quang ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Tô Cẩm: “Quay về thăm cha?” Ông ấy lập tức cười không khép được miệng.
Ây da, A Cẩm quay về thăm ông ấy!
A Cẩm quay về thăm ông ấy kìa!
Tô Chính Quang vô cùng đắc ý, ông ấy biết mà, A Cẩm nhà ông ấy là một cô con gái chu đáo biết quan tâm.
Cho dù thi thoảng giở tính giở nết, đó cũng vẫn là đứa con gái có hiếu của ông ấy!
Ông ấy vui vẻ muốn xông lên ôm con gái, khi còn cách một bước, Tô Cẩm bỗng nhiên vươn tay ra vỗ lá bùa lên trán ông ấy.
Tô Chính Quang mặt mày ngơ ngác: “?”
Ngay sau đó nghe thấy A Cẩm ôn tồn nói: “Lá bùa này cẩn thận mang bên người.”
“Được.” Con gái quan tâm ông ấy, ông ấy hiểu!
Tô Chính Quang lại nói: “Phải rồi A Cẩm, chuyện con quay về, cha đã nói với anh con một tiếng rồi, vừa hay nó có việc xử lý ở Thanh Thành, đoán chừng nửa tiếng nữa là nó có thể tới nhà rồi.”
Chỉ là có hơi đáng tiếc, nếu Diêu Khanh cũng ở đây thì tốt rồi.
Như thế quả thực là người một nhà đại đoàn viên.
Tô Chính Quang vô cùng vui vẻ, vốn không nghĩ sâu hơn.
Diêu Nguyệt nhìn bộ dạng của ông ấy, bỗng nhiên muốn vươn tay ra đánh người một trận, còn ở đó vui mừng bừa bãi, cũng không hỏi thử tại sao A Cẩm đột nhiên quay về?
Sau đó, Tô Cẩm ôn hòa nói chuyện với hai người một lúc.
Tô Chính Quang thật sự rất vui!
Lần này con gái về, thái độ đối với ông ấy thực sự vô cùng thân thiện! Nói tới cuối cùng, Tô Chính Quang mới phản ứng chậm nửa nhịp hỏi: “A Cẩm, mấy đồ đệ đó của con đâu? Không về cùng sao?”
“Họ đang bận, không có thời gian.” Tô Cẩm nghiêm túc trả lời.
Ánh mắt bất tri bất giác dừng trên mái tóc bạc của Tô Chính Quang, nét mặt cô ngưng trệ, bỗng dưng nói: “Thực ra cũng không cần kiếm nhiều tiền như thế, phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
“Được, đều nghe theo A Cẩm.” Tô Chính Quang gian nan đáp một tiếng, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Con gái biết quan tâm ông ấy rồi, con gái thật sự khôn lớn rồi.

Tô Chính Quang một mình trốn trong góc, không nhịn được đỏ hoe vành mắt.

Diêu Nguyệt đợi một lúc cũng không đợi được Tô Chính Quang quay lại, bà ấy không nhịn được lải nhải vài câu.
Sau đó liền nghe Tô Cẩm bất lực giải thích: “Ông ấy đang một mình trốn trong góc khóc…”
Khóe mắt Diêu Nguyệt giật giật: “Không có tiền đồ!”
Nhưng Diêu Nguyệt vẫn bổ sung một câu: “Chúng ta cứ làm như không biết gì đi, con người ông ấy, lòng tự tôn cao lắm.”
Tô Cẩm gật đầu coi như trả lời.
Loại chuyện này đương nhiên không thể trực tiếp nói ra.
May mà chẳng mấy chốc Tô Giang Nguyên đã về, không gặp một khoảng thời gian, vị anh trai hờ này của cô dường như ngày càng phơi phới.
Tô Giang Nguyên vừa nhìn thấy Tô Cẩm, hai mắt anh ấy sáng rực lên.
“A Cẩm, anh về vội quá, không kịp mua quà cho em, chỗ anh có tấm thẻ, em lấy mà tiêu.” Anh ấy lấy ra hai cái thẻ, một cái đưa cho Tô Cẩm, cái còn lại đưa cho Diêu Nguyệt.
Lần này Tô Cẩm không chìa tay ra nhận.
Cô lắc đầu: “Em cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa sau này anh không có kiếp nạn gì nữa.”
Số tiền này, dĩ nhiên không thể nhận.
Diêu Nguyệt bình tĩnh lấy hết hai cái thẻ: “Hai anh em các con cũng đừng khách sáo nữa, tấm thẻ này mẹ giữ trước cho.”
“Được!” Tô Giang Nguyên tựa như nghĩ tới gì đó, vui vẻ gật đầu.
Tiền này có thể cất cho A Cẩm trước!
Khi Tô Cẩm giơ tay, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua người Tô Giang Nguyên, tựa như là một động tác vô ý.
Chỉ có Tô Cẩm biết, cô đang giúp Tô Giang Nguyên loại bỏ tia xui xẻo trên người anh ấy…
Đồng thời, Tô Cẩm cũng tặng bùa cho Tô Giang Nguyên, bảo anh ấy mang bên mình.
Ngoài những việc này, cũng không có gì phải căn dặn nữa.
Khi cả nhà ngồi lại cùng nhau ăn cơm, Tô Cẩm mới nói cho Tô Chính Quang và Tô Giang Nguyên biết chuyện mình phải đi xa.
Hai người đều đờ người ra.
Lần trước đi xa mà A Cẩm nói chính là đi thủ đô.
Kết quả cô đi một chuyến, tới tận bây giờ mới quay lại, vậy lần này đi xa…há không phải lại phải rất lâu mới có thể gặp được A Cẩm sao?
Tâm trạng tốt của Tô Chính Quang lập tức biến mất.
Ông ấy do dự một hồi, cuối cùng cùng Tô Giang Nguyên lần lượt căn dặn Tô Cẩm chú ý an toàn.
Ngoài chú ý an toàn, bình an trở về, họ cũng không biết nên nói gì, dù sao thì A Cẩm có sứ mệnh riêng của cô.
Họ đều tự hào vì A Cẩm!
Ăn cơm xong, Tô Cẩm lại nói chuyện với mấy người họ một lúc, sau đó cô nhìn thời gian, nhẹ nhàng nói: “Con cũng nên về thủ đô rồi.”
Tô Chính Quang không nhịn được, nhỏ tiếng hỏi một câu: “A Cẩm khi nào rời khỏi thủ đô? Chúng ta có thể đi tiễn con không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Thời gian vẫn chưa chốt, tới lúc đó, chúng con sẽ trực tiếp đi luôn.”
Có nghĩa là không cần họ đi tiễn.
Tô Chính Quang cúi đầu, bộ dạng không có tinh thần gì.
Khi Tô Cẩm quay người đi, nghĩ ngợi một chút, lại quay đầu lại.
Cô nhìn Tô Chính Quang, dịu giọng nói: “Cha không cần lo lắng, con sẽ bình an trở về, cũng sẽ phất cờ chiến thắng, cha cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Một tiếng cha trực tiếp khiến Tô Chính Quang choáng váng đầu óc.
Sắp mất cả tỉnh táo…
Cho tới khi Tô Cẩm vẫy tay với họ rời khỏi, biến mất tại chỗ, Tô Chính Quang mới dần hồi thần lại.
Ông ấy kích động: “A Cẩm, A Cẩm gọi tôi là cha!”
Diêu Nguyệt mặt không cảm xúc: “Ồ.”
Chung quy, A Cẩm vẫn mềm lòng.
Cũng không biết cao nhân Huyền Môn như A Cẩm, sau khi có tình thân ràng buộc, liệu có ảnh hưởng tới khả năng phán đoán không.
Tô Cẩm: Không thể nào ảnh hưởng được…

 
Trước Tiếp