
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Kẻ xông trận, giết! 2
Lúc này, bốn người đang trấn giữ bốn phương vị đông tây nam bắc đột nhiên ý thức được nguy hiểm, chỉ thấy lệ quỷ lít nha lít nhít không biết từ chỗ nào xông tới.
Bọn chúng đang dần dần tới gần bọn họ.
Tiết đạo trưởng tê cả da đầu, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy nhiều lệ quỷ như vậy!
Mà hiện tại, những thứ này sắp phải đối đầu với ông ta.
Ông ta hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt bùa Thiên Lôi, trong miệng lẩm bẩm: “Tô quán chủ phù hộ, Tô quán chủ phù hộ tôi được thuận lợi!”
Một giây tiếp theo, Phương Tri Hạc cầm Thất Tinh Kiếm, một kiếm chém đôi con lệ quỷ ở phía trước thành hai nửa, đồng thời, hai nửa con lệ quỷ kia bằng tốc độ nhanh nhất hóa thành một đoàn sương mù rồi biến mất.
Phương Tri Hạc lạnh lùng quát: “Kẻ xông trận, giết!”
Sở Lâm lấy hết dũng khí, giơ tay quất một phát, Roi Tỏa Hồn xé toạc không khí, sắc bén mạnh mẽ!
Mà những con lệ quỷ kia giống như không sợ tan thành mây khói, hết con này đến con khác lần lượt xông lên.
Trong lúc nhất thời, bốn người thi triển hết tài năng của mình.
Các loại thủ đoạn cùng nhau ra trận.
Tiết đạo trưởng lâm vào thế bất lợi, nhưng cũng may trong tay ông ta có đủ bùa, cho dù xông tới bao nhiêu thì ông ta đều ném ra một lá bùa Thiên Lôi!
Ông ta dựa vào bùa Thiên Lôi để chiếm thế thượng phong!
Tiết đạo trưởng vừa ném vừa cảm khái, bùa này dùng tốt đấy, nhưng mà cũng quá xa xỉ!
Đây chính là bùa Thiên Lôi mà bình thường ông ta coi như đại bảo bối!
A a a a, cứ thế này mà nện cho mấy con lệ quỷ, ông ta đau lòng quá mà!
Lệ quỷ: ….Thật độc!
Tam Thanh quán chủ cố gắng chống đỡ một lúc mới thấy lá bùa thật sự có tác dụng, ông ta cũng bắt chước Tiết Tử Sân ném bùa, lúc ném cảm giác rất thoải mái, nhưng cũng thấy thực sự đau lòng…
Còn Phương Tri Hạc và Sở Lâm, pháp khí cũng đủ để họ trụ vững trong một thời gian.
…
Tô Cẩm dành thời gian nhìn thoáng qua bốn người đang hộ trận, thấy tình huống bốn người vẫn còn tốt, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay lại nhìn Nguyên Cảnh.
Chỉ thấy tử khí trên người Nguyên Cảnh đã hoàn toàn biến mất, mà tử vân ở trên người anh dường như cảm nhận được tiếng gọi của cô, dần dần có khí thế phá bỏ xiềng xích.
Tình huống như vậy với Tô Cẩm mà nói, vô cùng có lợi.
Nhưng chắc chắn Thiên Uyên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, bọn chúng đã phát hiện ra mục đích của cô, nhất định sẽ muốn tranh đoạt với cô!
Bây giờ muốn chiến thắng thì phải xem ai mạnh hơn!
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, ngay sau đó, cô ném ra bốn lá bùa Thiên Lôi, giống như cô đã làm trong hang Quỷ Cốc, dùng chính thân thể mình làm vật chứa, hấp thu sức mạnh sấm sét, sau đó chuyển hóa để bản thân sử dụng!
Chuyện này, nhất định phải giải quyết càng nhanh càng tốt!
Nếu Thiên Uyên kéo dài cuộc tranh đấu này thì sẽ không phải là chuyện tốt cho cô!
Không biết phía sau Thiên Uyên có bao nhiêu người, về phần cô, chỉ có mình cô có thể đánh được!
Nghĩ vậy, Tô Cẩm nhanh chóng cắn ngón tay, thuần thục dẫn Thiên Lôi rồi lại chuyển hóa để bản thân sử dụng.
Phương Tri Hạc và Sở Lâm dường như cảm nhận được điều gì đó, chợt quay người lại, sau đó bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Đôi mắt hai người lập tức đỏ bừng, động tác trên tay cũng trở nên hung ác và sắc bén hơn!
Trong trận, Nguyên Cảnh vừa định hét lên A Cẩm, nhưng không ngờ, một cơn đau nhói ập đến, toàn thân như bị xé làm đôi, một bên tranh một bên đoạt, chỉ trong chớp mắt, ngay cả ý thức của anh cũng như bị chia thành hai nửa.
Tử vân quay về 1
Tô Cẩm phát giác được cảm giác đau đớn của Nguyên Cảnh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, phóng ra một tia linh lực vào giữa mi tâm Nguyên Cảnh.
Khi hai lực lượng tranh đấu, Nguyên Cảnh làm người trong cuộc, đương nhiên sẽ phải chịu đau đớn tột cùng. Tất cả những gì cô có thể làm chính là đánh nhanh thắng nhanh!
Có lẽ chuyện dẫn lôi này cô đã từng làm một lần nên lần thứ hai này, Tô Cẩm thuần thục tránh được một số vấn đề, thậm chí còn dễ dàng hơn so với lần trước.
Cô điều tiết sức mạnh của sấm sét, dần dần tập hợp nó lại với nhau.
Chỉ chờ đòn cuối cùng!
Tô Cẩm không vội sử dụng sức mạnh sấm sét, dần dần cô bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
Mà đối phương rõ ràng muốn thừa thắng truy kích, ý đồ nhân cơ hội này cùng giải quyết luôn cả Nguyên Cảnh và Tô Cẩm.
Vốn dĩ bọn chúng đã hận Tô Cẩm đến nghiến răng nghiến lợi, chưa từng nghĩ rằng Tô Cẩm lại âm thầm muốn cướp tử vân về. Nếu không phải phong ấn mà bọn chúng bố trí xuất hiện vết rách, từ đó kinh động đến bọn chúng thì bọn chúng căn bản sẽ không phát hiện Tô Cẩm lại điên cuồng đến như vậy!
Chuyện cướp đoạt tử vân này, không cẩn thận sẽ xảy ra vấn đề lớn!
Cho dù Tô Cẩm rõ ràng đã có chuẩn bị nhưng họ không nghĩ Tô Cẩm có khả năng cướp tử vân về.
Mắt thấy bọn chúng lại một lần nữa chiếm thế thượng phong, bọn chúng gần như không chút do dự thừa thắng truy kích!
Cũng chính giờ khắc này.
Trong chớp mắt khi bọn chúng xuất thủ, Tô Cẩm cảm giác được sát ý của cỗ sức mạnh kia mạnh hơn mấy phần, ngay cả bốn người đang đối mặt với lệ quỷ cũng cảm giác được một sức mạnh đáng sợ.
Bốn người bọn họ nơm nớp lo sợ, toát mồ hôi giùm cho Tô Cẩm!
Tô Cẩm không hề hoang mang, trở tay dùng sức mạnh sấm sét đã tích lũy đập tới…
Trong phút chốc, sấm sét vang lên, tiếng nổ long trời lở đất không ngừng vang lên.
Bốn người hộ trận chợt phát hiện bọn lệ quỷ ở đối diện đột nhiên ngừng động tác, gần như chạy trốn thật nhanh.
Lúc Tiết đạo trưởng ý thức được bọn họ đã thắng, ông ta không chút do dự lao tới chỗ lệ quỷ đang chạy trốn, lại ném thêm mấy lá bùa Thiên Lôi!
Đùa nhau sao? Đây là lúc mà những thứ này muốn chạy là chạy được à?
Ông ta đuổi theo mấy bước, lại sợ đối phương phản kích ngược lại nên nhanh chóng trở về vị trí.
Lúc này, sấm sét vẫn đang gầm thét, như muốn xé bầu trời làm đôi.
Bọn họ sững sờ trong giây lát, sau đó nhìn thấy trận pháp xung quanh Nguyên Cảnh đột nhiên bùng lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Tô Cẩm ở gần nhất nên nhanh chóng né tránh, đồng thời ném bốn lá bùa bảo vệ bốn người, ánh sáng vàng càng lúc càng mạnh rồi nổ tung!
Một chớp mắt tiếp theo, tử vân dày đặc bao phủ xung quanh Nguyên Cảnh.
Tử vân nhanh chóng vây Nguyên Cảnh lại, dưới góc nhìn của mọi người, Nguyên Cảnh lúc này trông giống như một viên ngọc màu tím khổng lồ sáng lấp lánh!
Ánh sáng màu tím rực rỡ lóa mắt, hấp dẫn lòng người.
Bốn người lần lượt hỏi Tô Cẩm về tình hình của cô lúc này, trên mặt bọn họ tất cả đều là lo lắng.
Tô Cẩm nhẹ nhàng cười: “Yên tâm, tôi không sao.” Vừa nãy sấm sét cũng không gây ra thương tổn gì cho cô cả.
Ngay sau đó, Sở Lâm thở phào nhẹ nhõm, gần như không thể tự chủ được muốn tiến lại gần Nguyên Cảnh.
Tô Cẩm khẽ đưa tay ngăn lại: “Anh sao vậy?”
Sở Lâm thở dài: “Sư phụ, tôi, tôi thấy anh ấy rất hấp dẫn với tôi! Tôi rất muốn lại gần anh ấy…”
Tô Cẩm bất lực cười: “Đó là vì tử vân trên người anh ấy đã quay về.”
Tử vân trên người anh quá mạnh quá nồng, đoán chừng không chỉ hấp dẫn người mà còn hấp dẫn mấy thứ lung tung khác đến nữa.
Tô Cẩm vừa dứt lời, Tiết đạo trưởng cũng lao tới.
Tô Cẩm vội vàng ngăn người lại: “…”
“Mọi người chờ một chút, anh ấy còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu, trước đừng quấy rầy anh ấy…” Tô Cẩm quay đầu nhìn Phương Tri Hạc, Phương Tri Hạc ngượng ngùng nói: “Sư phụ, tôi có thể khống chế mình không bước tới.”