
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Nhìn lại sự việc lần này 2
Hiên Viên Lê dù có tự tìm đường chết cỡ nào thì cũng không đến mức có thể khống chế được lệ quỷ, bởi vì Hiên Viên Lê quá kiêu ngạo, lòng kiêu ngạo của cô ta đại khái sẽ không cho phép cô ta khống chế một con lệ quỷ để làm việc cho mình.
Tô Cẩm bước tới, đang định hỏi lệ quỷ vài câu thì thấy con lệ quỷ kia tự bạo.
Bùm một tiếng, nó tan thành mây khói…
Tô Cẩm im lặng vài giây: “…” Phong cách tự bạo quen thuộc này không thể nói là có quan hệ với con rối quỷ mà Thiên Uyên nuôi mà chính là giống nhau như đúc.
”Sư phụ, không phải nó là do Hiên Viên Lê phái tới sao?” Sở Lâm hỏi.
”Không phải, hẳn là Thiên Uyên muốn đục nước béo cò.”
Tô Cẩm chậm rãi nói, đồng thời bắt đầu nghĩ tới cái bẫy lần này: “Anh gọi Tri Hạc qua đây, anh ta đang ở phòng bên cạnh.”
Sở Lâm nghe xong vội chạy ra ngoài gọi người.
Phương Tri Hạc vừa kiểm tra vết thương trên người người bạn xong, nghe thấy sư phụ gọi mình, vội vàng chạy tới.
Tô Cẩm ngồi đó, định xem lại sự việc lần này.
”Tại sao Hiên Viên Lê lại nghĩ đến việc lợi dụng bạn của anh để dụ anh vào bẫy?”
”Sư phụ, cô còn nhớ Chu tổ trưởng ở Tiểu tổ đặc biệt không? Chu tổ trưởng và Hiên Viên Lê là cùng một bọn, anh ta cũng tham dự chuyện lần này. Chỉ có điều tính tình Hiên Viên Lê không tốt lắm, Chu tổ trưởng lúc nói chuyện giẫm phải mìn, bị Hiên Viên Lê trực tiếp g**t ch*t rồi…”
Phương Tri Hạc kể lại mọi chuyện mình biết, nói xong trong mắt có chút tiếc nuối.
”Nơi bọn họ hẹn với tôi ở cách trang viên một khoảng. Khi tôi đến đó, tôi thấy Chu tổ trưởng, anh ta yêu cầu tôi giao hết mấy lá bùa trên người ra…”
”Thật xin lỗi, sư phụ, vì lừa gạt bọn họ, tôi đã hủy mấy tấm bùa trên người trước mặt bọn họ. Dù sao những lá bùa đó không thể rơi vào tay bọn họ được, lại sợ bọn họ nghi ngờ, cho nên tôi cũng bỏ một lá bùa Thiên Lôi vào đó.”
Phương Tri Hạc vừa dứt lời, Sở Lâm nhịn không được nữa: “Chẳng lẽ cậu huỷ hết toàn bộ lá bùa mà sư phụ đưa à?”
”Đương nhiên là không!” Phương Tri Hạc vội vàng phản bác: “Chỉ có một lá bùa Thiên Lôi tôi bỏ vào để lừa bọn họ thôi, mấy lá bùa khác là tôi lấy ở chỗ anh và Tri Hàn.”
Đó là mấy lá bùa bỏ đi mà sư huynh sư đệ hai người vẽ ra lúc luyện tập.
Nghe vậy, Sở Lâm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, anh ta cảm khái thảo luận với sư phụ: “Ôi, nhị sư đệ cũng thay đổi rồi, trước kia cậu ta chính trực lắm.”
Không ngờ bây giờ cũng biết lừa gạt người nữa.
Phương Tri Hạc có chút xấu hổ: “Đáng tiếc Chu tổ trưởng chết rồi, nếu không thì có thể đòi tiền lá bùa ở chỗ anh ta.”
Sở Lâm lập tức giơ ngón tay cái lên với Phương Tri Hạc: “Nhị sư đệ xuất sắc! Tiếp tục duy trì trình độ này!”
Nhị sư đệ thật sự làm cho anh ta mở rộng tầm mắt!
Nghĩ lại, nhất định là do mình ở bên cạnh cậu ta quá lâu nên mới ảnh hưởng, làm cho cậu ta còn ưu tú hơn nữa.
Tô Cẩm khen qua loa một câu, sắc mặt nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa Chu tổ trưởng và Hiên Viên Lê, chuyện này sao có vẻ không đúng lắm thì phải.
Tính ra thì Chu tổ trưởng không hề có bản lĩnh để cấu kết với Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê lại tự cao tự đại, càng không có khả năng chủ động tìm phế vật để làm đồng minh.
Trừ khi có bên thứ ba liên quan.
Sự thật chứng minh, người duy nhất có thể theo kịp suy nghĩ của Tô Cẩm chỉ có Nguyên Cảnh.
Hai đồ đệ còn đang mải khen ngợi nhau, Nguyên Cảnh đã nói ra suy đoán của mình: “Thiên Uyên là người thứ ba ở trong này, nếu không thì Chu tổ trưởng sẽ không thể dính líu quan hệ với Hiên Viên Lê.”
Tiết đạo trưởng có gì đó không ổn 1
Tô Cẩm gật đầu đồng ý: “Tôi cũng nghĩ giống anh.”
Vị trí ẩn giấu của Hiên Viên Lê kín đáo đến nỗi cô chỉ tìm được nơi đó bằng cách dựa vào bùa định vị trên người Phương Tri Hạc, làm sao Chu tổ trưởng có thể dễ dàng có liên hệ với Hiên Viên Lê như vậy?
Vì vậy, rất có thể Thiên Uyên đã làm gì đó trong đó mới khiến hai người hợp lại với nhau.
Mà Thiên Uyên, hoặc là Hứa hội trưởng đã lợi dụng cơ hội này để đạt tới mục đích mà bọn chúng không thể cho ai biết!
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm còn đang ngồi đó lải nhải, đại đồ đệ và Nguyên Cảnh không có việc gì, nhị đồ đệ cũng không có việc gì, nhìn toàn bộ sự việc lần này, bên họ đều là người thắng, nếu vậy thì tại sao Thiên Uyên lại chộn rộn thò một chân vào đây?
Thiên Uyên không có lý do gì để làm chuyện mà không có lợi.
Chẳng lẽ là vì để cho Hiên Viên Lê tính toán cô và Phương Tri Hạc tốt hơn thôi sao?
Tô Cẩm luôn cảm thấy còn có những việc khác nữa, chỉ là cô chưa nghĩ tớimà thôi.
Cô nghiêm túc nhắc nhở: “Mấy ngày nay nhớ chú ý một chút, thời thời khắc khắc phải cảnh giác, nhưng cũng không thể tỏ ra cảnh giác quá rõ ràng.”
Thiên Uyên ra tay, không thể chỉ phái một con lệ quỷ đi công kích đám người Sở Lâm, nói thế nào cũng phải bày ra chuyện lớn mới đúng!
Sở Lâm và Phương Tri Hạc đều ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, mấy ngày nay chúng tôi sẽ cẩn thận hơn.”
”Ừm.” Tô Cẩm đáp lại, cô ngáp một cái: “Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát, tôi hơi mệt rồi.”
Mấy ngày nay, để chữa trị gân mạch cho mấy người bị hại mà cô đã phải tiêu hao rất nhiều linh lực, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, khôi phục lại linh lực mới được.
Sau khi Tô Cẩm nằm xuống, cô lại không yên lòng nhắn tin cho Tam Thanh quán chủ, hỏi thăm tình huống ở bên kia.
Tam Thanh quán chủ vô cùng cảm động: “Tô quán chủ đừng lo, có những lá bùa này thì không ai có thể làm tổn thương bọn họ được! Tử Sân cũng không có việc gì, cô đừng lo”.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Tô Cẩm kể lại kết cục của Hiên Viên Lê cho ông ta nghe.
Tam Thanh quán chủ rất vui mừng, đây gọi là nhân quả tuần hoàn, nhưng… ông ta vẫn lo lắng hỏi: “Liệu người Hiên Viên thế gia có tìm cô để gây phiền phức không?”
”Có lẽ là không.” Tô Cẩm kỳ thực cũng không quá chắc chắn: “Cho dù có tới tìm tôi để gây phiền phức cũng không sao cả, cùng lắm thì tới một người tôi đánh một người!”
Tam Thanh quán chủ, “…” Hay lắm, không hổ là Tô quán chủ! Mạnh mẽ bá đạo!
Tam Thanh quán chủ cất điện thoại di động, bắt đầu đứng trong sân trầm tư.
Ngay sau đó, Tiết đạo trưởng đi tới hỏi: “Sư huynh đang nói chuyện gì với Tô quán chủ vậy?”
Tam Thanh quán chủ xua tay nói: “Chậc, cũng không có gì, chỉ nói tuỳ tiện vài câu thôi. Sao cậu lại xuống giường rồi hả? Không phải tôi đã bảo cậu nằm tiếp sao?”
”Em nằm mấy ngày, toàn thân khó chịu, chỉ muốn đứng dậy đi lại.” Tiết đạo trưởng ngượng ngùng trả lời ông ta.
“Đi cái gì mà đi? Tô quán chủ bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, về nằm tiếp đi.” Tam Thanh quán chủ giơ tay định kéo người lại, nhưng lại lo Tiết Tử Sân vừa mới khôi phục, lỡ như túm cậu ta rồi lại bị thương thì không tốt lắm, ông ta đành thở dài rồi thu tay lại.
Tiết đạo trưởng ngoan ngoãn bước về, không phản bác lời sư huynh nói.
Tam Thanh quán chủ nhìn theo bóng lưng Tiết Tử Sân, không hiểu sao có chút buồn bã, nghĩ đến lá bùa Tô quán chủ đã tặng mình trước đó, ông ta lên tiếng gọi: “Tử Sân?”
Tiết đạo trưởng dừng lại, quay đầu nhìn Tam Thanh quán chủ với vẻ khó hiểu: “Còn gì nữa không?”
Tam Thanh quán chủ có chút kiêu ngạo, khéo léo ám chỉ: “Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tiết đạo trưởng: “… ?”