
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
A Cẩm bị thương 2
Tô Cẩm lẩm bẩm một lúc, chợt nghiêng đầu chọc vào người Phương Tri Hạc: “Đồ đệ, không phải là anh đang gật đầu cho có lệ đấy chứ?”
Phương Tri Hạc ừ một tiếng.
Tô Cẩm lúc này mới phát hiện nhị đồ đệ nhà mình hình như đang…khóc.
Cái này không được rồi, tại sao lại khóc thế chứ? Hình như cô cũng không nói cái gì thương cảm hết mà.
Một lúc sau, Tô Cẩm thì thầm: “Tôi chỉ là bị hao tổn quá nhiều linh lực, anh có thể hiểu thành tôi bị kiệt sức, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi.”
“Được, đều nghe sư phụ.” Phương Tri Hạc trầm giọng nói, giọng có chút khàn khàn: “Phía trước chính là cửa hang rồi, tôi đều chôn cất các tiền bối ở trước cửa.”
“Tri Hạc giỏi lắm.” Tô Cẩm nghiêm túc khen ngợi.
Khi bước ra khỏi hang, Tô Cẩm đột nhiên đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta ở lại trong hang vài ngày? Dù sao với bộ dạng này mà quay về thì cũng không tốt lắm.”
Cô chưa bao giờ chật vật đến vậy.
Nếu cứ như thế này mà về, sợ là sẽ doạ Khanh Khanh rơi nước mắt. Mà tiểu Tri Hàn cũng ở đây, đại đồ đệ cũng sẽ đau lòng, nghĩ đến cảnh tượng đó là đã cảm thấy đau đầu rồi.
Tô Cẩm vừa dứt lời, Phương Tri Hạc chưa kịp từ chối thì đã nghe thấy tiếng sụp đổ ầm ầm trong hang động phía sau.
Trong đầu Tô Cẩm hiện ra một dấu chấm hỏi: “?” Các tiền bối keo kiệt đến thế sao? Cô đã ra tay tiêu diệt cái thứ ở dưới đáy vực sâu rồi, thế mà không cho cô được ở lại trong hang thêm hai ngày sao?
Tiếng nói Phương Tri Hạc cũng nhẹ nhàng hơn: “Sư phụ, hang sập rồi, chúng ta không thể ở lại chỗ này được nữa. Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ cõng cô về.”
Tô Cẩm thở dài: “Được.”
Dù sao thì cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Hang sập rồi, cũng không thể nghỉ ngơi trong núi rừng hoang sơ được.
“Tôi sẽ chợp mắt một lát.” Tô Cẩm nói xong, yếu ớt nhắm chặt hai mắt lại.
Phương Tri Hạc nhắm mắt lại, vẻ đau thương trong mắt nhanh chóng tiêu tán, chỉ còn lại sự kiên nghị.
Anh ta lại đi thêm mấy bước, ước tính khoảng cách rồi lấy ra một lá bùa truyền lời cho Sở Lâm, bảo Sở Lâm lái xe đến dưới chân Cốc Sơn đón anh ta và sư phụ.
Lúc Sở Lâm nhận được tin, trong lòng nhất thời sửng sốt.
Diêu Khanh ở rất gần anh ta, hai mắt đỏ hoe, bịch một tiếng ngã ngồi trên đất.
A Cẩm từ trước đến nay đều rất mạnh mẽ, đối với A Cẩm mà nói quãng đường xa xôi như vậy chỉ là một cái chớp mắt. Vậy mà bây giờ Phương Tri Hạc lại nhờ Sở Lâm lái xe tới đón?
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là A Cẩm đã xảy ra chuyện…
Nếu không thì chắc chắn Phương Tri Hạc sẽ không nói ra lời như vậy!
Sử dụng bùa Dịch Chuyển cần linh lực, tu vi của Phương Tri Hạc chỉ có thể dịch chuyển một mình, mà lúc A Cẩm dịch chuyển có thể mang theo thêm hai người, cái này chứng tỏ tu vi A Cẩm cao thâm đến đâu.
Nhưng bây giờ, A Cẩm thậm chí còn không thể tự mình dịch chuyển…
Diêu Khanh chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Sở Lâm hoảng hốt mấy giây rồi lập tức trấn định lại: “Khanh Khanh, cô đợi ở đây, Lục Chi Ninh và tôi sẽ lái xe đến đón người. Cô ở đây đừng đi đâu cả.”
Nói xong, anh ta dẫn Lục Chi Ninh rời đi.
Trong lòng Lục Chi Ninh cũng cảm xúc hỗn độn, Tô quán chủ lợi hại như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện?
Hai người vô thức nghĩ đến cảnh tượng thiên địa biến sắc vừa nãy, lập tức ý thức được cảnh tượng đó có liên quan đến Tô Cẩm…
Sư phụ chỉ mệt thôi 1
Lục Chi Ninh vẫn luôn chú ý đến sắc mặt Sở Lâm, lúc này thậm chí những lời an ủi anh ta cũng nói không nên lời.
Ngược lại, Sở Lâm nhìn anh ta rồi nói: “Em không sao, anh đừng lo.”
“Ừm.” Tâm tình Lục Chi Ninh có chút phức tạp, cậu em họ không nên thân của mình cuối cùng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, lúc này mà vẫn có thể giữ được mấy phần tỉnh táo.
Đúng thế, em họ mình đã là đại đệ tử của Huyền Thanh quán rồi.
Lục Chi Ninh không nói gì nữa, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng chuyến này Tô Cẩm sẽ không sao…
Phương Tri Hạc cõng Tô Cẩm trên lưng, cố gắng bước đi ổn định nhất có thể. Chỉ là đường núi không dễ đi, không tránh khỏi bị vấp mấy lần.
Nhưng Tô Cẩm vẫn không lên tiếng, cũng không biết là ngủ say hay là đã bất tỉnh.
Dọc theo con đường này, Phương Tri Hạc suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến lần gặp gỡ đầu tiên, nghĩ đến chuyện cô dẫn hai người bọn họ từ Bạch Vân quán đến Huyền Thanh quán…
Cho tới nay, đều là sư phụ một mình gánh vác gánh nặng của tất cả mọi người, dường như tất cả mọi người đều cho rằng sư phụ rất mạnh mẽ, sư phụ sẽ không bị thương.
Nhưng hôm nay sư phụ lại bị thương, cô chẳng qua cũng chỉ là một thân thể bằng xương bằng thịt, cũng cần có người bảo vệ.
Chỉ là, không ai có thể bảo vệ cô được, cho nên liền biến thành cô bảo vệ cả đám người bọn họ.
Phương Tri Hạc âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, anh ta sẽ có được sức mạnh để bảo vệ sư phụ, bảo vệ Huyền Thanh quán!
…
Sở Lâm và Lục Chi Ninh vừa đến chân núi liền thấy cách đó không xa có một bóng người, bóng người kia chính là Phương Tri Hạc, mà anh ta đang cõng Tô Cẩm trên lưng.
Hai người gần như là nhảy ra khỏi xe.
Hai mắt Sở Lâm đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào người mà Phương Tri Hạc đang cõng.
Giờ phút này, sư phụ luôn kiêu hãnh của anh ta đang yên lặng nằm trên lưng nhị sư đệ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút sức sống nào.
Sở Lâm kêu lên một tiếng, cảm xúc căng thẳng tột độ, cũng không thể kìm nén được nữa, bật khóc vô vọng: “Sư phụ, sư phụ!”
Phương Tri Hạc nhìn thấy người trước mặt liền khựng lại, đang định nhắc nhở Sở Lâm đừng làm phiền sư phụ.
Một giây sau, liền thấy Sở Lâm chạy về phía trước mà không chú ý dưới chân mình, bịch một tiếng ngã nhào xuống đất.
Cú ngã này khiến cho Lục Chi Ninh cũng phải hít sâu một hơi, nghe tiếng là đã biết đau đến cỡ nào.
Phương Tri Hạc cũng im lặng mấy giây: “…”
Trong đầu của Sở Lâm lúc này chỉ có Tô Cẩm, sau khi bò dậy khỏi mặt đất lại lao về phía bọn họ.
Phương Tri Hạc đang định nhắc Sở Lâm nhẹ nhàng một chút, liền thấy anh ta dừng lại cách bọn họ mấy bước, sau đó cẩn thận bước tới.
Sở Lâm nhìn chằm chằm Tô Cẩm một lúc: “Sư phụ?” Anh ta khẽ gọi một câu, trong giọng nói tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Phương Tri Hạc nhắc nhở: “Sư phụ ngủ rồi, đừng đánh thức cô ấy.”
Sở Lâm vội vàng gật đầu, có chút khủng hoảng đi theo bên cạnh Phương Tri Hạc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm.
Phương Tri Hạc cõng người đến trước xe, Lục Chi Ninh đã nhanh tay lẹ mắt mở cửa xe ra, sau khi mấy người đưa Tô Cẩm lên xe, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Sở Lâm lau nước mắt, túm lấy Phương Tri Hạc hỏi: “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài. Nói đơn giản thì chính là sư phụ ở trong hang nhìn thấy tàn hồn của một con ác linh, sau đó sư phụ thành ra thế này…”
Phương Tri Hạc cúi đầu tự trách: “Cũng là do tôi vô dụng, không thể giúp được cái gì…”
Giờ khắc này sư huynh sư đệ hai người đều cảm nhận được sự bất lực và tự trách ở trong lòng đối phương.
Lục Chi Ninh không dám lên tiếng, yên lặng lái xe.
…