Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 475

Trước Tiếp

Tiêu oán khí 2
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía những người của Hiệp Hội Đạo Môn đang có mắt, khóe môi nở nụ cười: “Thật ngại quá, làm phiền các vị giải quyết số tiền đánh cược mười triệu kia được không?”
Đám người còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cú sốc, liền bị tiếng sấm sét giữa trời quang làm cho kích động.
“…” Trong lúc nhất thời, đám người hai mặt nhìn nhau, thậm chí còn có người muốn cầu xin tha thứ: “Tô quán chủ, cô xem chuyện này…”
Đáng tiếc, ông ta còn chưa nói xong đã bị Tô Cẩm thờ ơ cắt ngang.
Chỉ nghe Tô Cẩm nói: “Đồ đệ ngoan, giúp vi sư lấy tiền, tôi đi giải quyết ở hai chỗ có vấn đề còn lại. Tôi tin rằng các đạo hữu không phải là loại người thua không trả tiền đâu.”
Sau đó, Tô Cẩm lại nói với Tiết đạo trưởng: “Nhờ Tiết đạo trưởng lập cho một cái danh sách để Sở Lâm thu tiền.”
Tiết đạo trưởng và Sở Lâm lập tức đáp ứng vui vẻ.
“Sư phụ yên tâm!”
“Tô quán chủ cứ đi làm việc của mình đi, chuyện này cứ giao cho tôi.” Tiết đạo trưởng cười tủm tỉm nhìn về phía những đạo hữu tham gia đánh cược.
Tô Cẩm thì là dẫn Phất Trần đạo nhân và Tam Thanh quán chủ đi về hai hướng có vấn đề khác.
Tam Thanh quán chủ nhìn thoáng hơn, khi Tô Cẩm không đến Hiệp Hội Đạo Môn, cố ý nhắc nhở bọn họ thì ông ta đã đoán được, cũng tiếp nhận khả năng Hứa hội trưởng có vấn đề.
Dù sao thì ấn tượng trước đây của ông ta về Hứa hội trưởng cũng không tốt cho lắm.
Cho nên rất dễ dàng tiếp nhận.
Nhưng đối với Phất Trần đạo nhân mà nói, đây không khác gì một đòn giáng nặng nề.
Quan hệ của Phất Trần đạo nhân và Hứa hội trưởng rất không tệ, mà Hứa hội trưởng cũng đã làm hội trưởng của Hiệp Hội Đạo Môn rất nhiều năm, vừa nghĩ tới đối phương đã làm hại toàn bộ Hiệp Hội Đạo Môn, ông ta liền có chút không thể nào chấp nhận được.
Hơn nữa ông ta cũng không thể nào hiểu được, làm hội trưởng Hiệp Hội Đạo Môn không tốt sao?
Vì sao còn phải làm ra chuyện này?
Tô Cẩm đi tới tiền sảnh của Hiệp Hội Đạo Môn, cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện xấu thì tôi phải nói trước. Lúc tôi ra tay thì sẽ hơi khống chế sức lực một chút, nhưng nếu có ảnh hưởng gì đến đồ đạc gì đó của mọi người thì cũng đừng bắt tôi phải bồi thường.”
Phất Trần đạo nhân vẫn còn chán nản.
Tam Thanh quán chủ lên tiếng: “Tô quán chủ yên tâm, cô cứ việc ra tay.”
Vừa dứt lời, ông ta vội vàng nói: “Chờ một chút, trước tiên tôi lấy mấy cái bình hoa cổ có giá trị ở bên trong ra đã!”
Dù sao thì nơi này là tiền sảnh của Hiệp Hội Đạo Môn, luôn có mấy thứ quý giá được bày trang trí ở nơi này.
Mấy phút sau, Tam Thanh quán chủ trả lời: “Tô quán chủ, cô có thể ra tay.”
“Được.” Tô Cẩm trả lời, dùng bùa Thiên Lôi bổ xuống tia sét về hướng đó, mấy tiếng nổ lớn đã nhanh chóng làm cho Phất Trần đạo nhân thanh tỉnh.
Ông ta khiếp sợ nhìn cách làm của Tô Cẩm.
“!” A a a, đây chính là bùa Thiên Lôi mà! Phá của! Đúng là phá của!
Lá bùa quý giá như vậy, sao có thể dùng để làm loại chuyện này?
Biết vậy ông ta bảo người dùng nhiều thời gian hơn để đào hố!
Phất Trần đạo nhân ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình nhìn Tô Cẩm giải quyết vấn đề ở tiền sảnh.
Giải quyết vấn đề ở chỗ này xong, Tô Cẩm tính toán xem một hướng khác là ở nơi nào.
Thấy Phất Trần đạo nhân cứ nhìn mình, Tô Cẩm không hiểu hỏi: “Tiền bối có lời muốn nói à?”
Phất Trần đạo nhân há hốc mồm, cuối cùng thấp giọng nói: “Tôi..chỉ là tôi nghĩ mãi mà không rõ tại sao ông ta phải làm như vậy.”
Tô Cẩm chậc một tiếng: “Phất Trần đạo nhân thế mà lại quên mất vị Bạch quán chủ của Bạch Vân quán rồi sao?”
Phất Trần đạo nhân chợt giật mình, chẳng lẽ lời này là ám chỉ rằng Hứa hội trưởng cũng là người của Thiên Uyên sao?
Thân thể ông ta loạng choạng, dường như bị đả kích không nhẹ.
Tam Thanh quán chủ vội vàng đưa tay đỡ ông ta.
Tô Cẩm bất đắc dĩ nói: “Tam Thanh quán chủ đỡ ông ấy đi nghỉ ngơi một chút đi, một phương vị còn lại để tôi tự mình giải quyết là được.”

Trước Tiếp