Chạng vạng, Nguyên Lịch không đợi được Nguyên Tinh Nhụy xuống lầu ăn cơm, lại thấy người hầu bưng cơm lên lầu.
Ông ta lấy làm lạ gọi người hầu lại: “Tại sao phải bưng cơm lên?”
Người hầu thành thật nói: “Tiên sinh, mấy hôm nay tiểu thư đều ở trong trạng thái này, yêu cầu chúng tôi mang cơm lên.”
Nguyên Lịch vốn muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là con gái mình, bình thường quả thực ông ta cũng không quan tâm cô ấy mấy, nghĩ như vậy, ông ta nén giận, đi về phía người hầu: “Đưa cơm cho tôi, tôi bưng lên.”
Nguyên Lịch đi hai bước, bỗng dưng quay đầu: “Phải rồi, phu nhân đâu? Buổi tối phu nhân không về ăn cơm sao?”
Vẻ mặt người hầu phức tạp: “Phu nhân rất ít khi quay về ăn cơm tối, đi sớm về khuya giống như ngài. Còn thiếu gia…cũng thường xuyên không về.”
Nguyên Lịch thở dài một tiếng, xem ra quả thực ông ta nên quan tâm gia đình của ông ta nhiều hơn.
Ông ta bưng đồ ăn lên lầu, đi tới trước cửa phòng ngủ của Nguyên Tinh Nhụy, sau đó giơ tay gõ cửa: “Tinh Nhụy? Ra ăn cơm.”
Gọi hai tiếng, không có ai trả lời.
Nguyên Lịch vô thức mở cửa, lại phát hiện cửa phòng bị khóa rồi.
Nguyên Lịch lập tức căng thẳng, động tác gõ cửa cũng trở nên mạnh hơn, thế nhưng tiếng đập cửa đùng đùng đùng vẫn không thể khiến Nguyên Tinh Nhụy mở cửa.
“Người đâu! Mau lấy chìa khóa dự phòng!” Nguyên Lịch quát một tiếng, người hầu sợ khiếp, vội vã lấy chìa khóa tới.
Nguyên Lịch thử mở cửa, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: “Cửa bị khóa trái rồi?”
Ông ta bỗng vỗ đầu: “Tôi lo lắng tới hồ đồ rồi.” Dứt lời, Nguyên Lịch ném chìa khóa đi, giơ chân bắt đầu đá cửa.
Sau một hồi, cuối cùng cửa phòng cũng bị mở ra.
Nguyên Lịch gấp gáp xông vào, sau đó nhìn thấy Nguyên Tinh Nhụy ngồi sát trong góc tường, nhắm mắt đeo tai nghe.
Tất cả mọi lo lắng hóa thành tức giận vào khoảnh khắc này.
Nguyên Lịch tức đến mức muốn đánh người!
Ông ta ở bên ngoài lo tới mức sắp ngu người, kết quả con gái đang đeo tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi, động tĩnh lớn như vậy, thế mà cô ấy lại không nghe thấy gì? Cửa của căn phòng ngủ này cũng bị ông ta đá hỏng rồi!
Nguyên Lịch tức giận lại đi lên một bước, lúc này ông ta mới cảm thấy chỗ bị đánh truyền tới cảm giác đau đớn, vừa nãy quá sốt ruột, vừa đá cửa vừa tông cửa, cũng không chú ý tới vết thương của mình, bây giờ hồi thần, Nguyên Lịch cà nhắc đi tới.
Ông ta đi tới trước mặt Nguyên Tinh Nhụy, khom người lấy tai nghe từ trên đầu cô ấy xuống, sắc mặt hơi sa sầm nhìn cô ấy.
Một giây sau, nhìn thấy Nguyên Tinh Nhụy bỗng mở mắt ra, đáy mắt ngập tràn khủng hoảng, cả người co quắp lại, giống như đang phòng bị gì đó.
Nguyên Lịch rất lấy làm lạ: “Cha đáng sợ như thế sao?”
Nguyên Tinh Nhụy nhìn thấy người tới là Nguyên Lịch, lại cúi đầu nhìn bóng ảnh trên sàn, cô ấy mới miễn cưỡng thở phào.
“Có chuyện gì sao?” Cô ấy thấp giọng hỏi.
Nguyên Lịch chỉ cảm thấy nổi điên không có chỗ phát tiết: “Cha mang cơm tới cho con! Gọi con con không lên tiếng, gõ cửa con cũng không phản ứng, còn khóa trái cửa, dọa chết cha rồi…”
Nguyên Lịch không vui oán trách, ông ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nguyên Tinh Nhụy nghiêng đầu nhìn cửa phòng của mình, thấy vậy, mặt trực tiếp biến sắc, cô ấy nhanh chóng đứng dậy đi tới kiểm tra khóa cửa, quả nhiên, khóa cửa xảy ra vấn đề rồi.
Cô ấy quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn Nguyên Lịch.
“Cha chưa từng quan tâm tới con, một lòng muốn kiếm tiền, bây giờ nổi điên đá cửa phòng con làm gì!”
Nguyên Lịch bị nói có hơi chột dạ: “Vậy ngày mai cha tìm người…”
“Cha ra ngoài!” Nguyên Tinh Nhụy cắt ngang lời ông ta, cảm xúc như có hơi khác thường.
Nguyên Lịch hết cách, chỉ đành đi ra, vừa đi tới cửa, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, ông ta quay đầu lại, lại nhìn kỹ Nguyên Tinh Nhụy.
Bỗng dưng, Nguyên Lịch hỏi một câu: “Có phải hôm nay con tới bệnh viện không?”
Dứt lời, Nguyên Tinh Nhụy liền biến sắc.
Tuy nói Nguyên Lịch bận rộn công việc, không quan tâm mấy tới con gái, nhưng chuyện vừa rồi vẫn khiến ông ta nhìn ra điểm khác thường.
Đầu tiên, ở trong nhà mình, tại sao phải khóa trái cửa? Trong nhà này, ngoài người hầu, căn bản không có ai khác, dĩ nhiên người hầu không dám xông vào phòng của cô ấy rồi.
Hơn nữa khi ông ấy xông vào, phát ra động tĩnh lớn như vậy, phải chìm đắm tới cỡ nào mới có thể không nghe thấy chút tiếng động nào?
Cộng thêm cô ấy ngồi xổm trong góc tường, tư thái đó, giống như đang phòng bị cái gì…
Nguyên Lịch càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, giọng nói của ông ta cũng ôn hòa hơn không ít: “Tinh Nhụy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con nói cho cha biết, không có chuyện gì mà Nguyên gia không giải quyết được.”
Nguyên Tinh Nhụy lắc đầu, cúi đầu nhìn ngón chân.
Bộ dạng này càng khiến Nguyên Lịch lo lắng, và chắc chắn con gái đã xảy ra vấn đề.
Cơm tối cũng không nuốt trôi nữa.
Ông ta đi lại, một tay nắm cổ tay của con gái, một tay khép cửa phòng lại, cửa phòng phát ra âm thanh chói tai, Nguyên Lịch cũng không để ý, ông ta từng bước dỗ dành, muốn moi được chút tin tức từ chỗ con gái.
Nhưng Nguyên Tinh Nhụy luôn cúi đầu không trả lời, mặc kệ Nguyên Lịch hỏi gì, cô ấy đều im lặng.
Cho tới khi cửa phòng bỗng cạch một tiếng, Nguyên Tinh Nhụy bỗng run lên, giống như bị dọa sợ, nhìn về hướng cửa phòng.
Nguyên Lịch không bỏ qua sự thay đổi trong sắc mặt của con gái, ông ta quay đầu nhìn cánh cửa, trầm giọng nói: “Đừng sợ, vừa nãy cha đá hỏng cửa, cửa đóng không chặt, có chút động tĩnh cũng bình thường.”
Ông ta đưa tay vỗ vai Nguyên Tinh Nhụy: “Tinh Nhụy.”
Thế nhưng lần này, Nguyên Tinh Nhụy không chỉ không trả lời, còn đứng dậy đẩy Nguyên Lịch ra ngoài: “Cha ra ngoài! Ra ngoài!”
Nguyên Lịch bất lực, hết cách, ai bảo mình và con gái không quá thân thiết chứ?
Cho dù xảy ra chuyện, con gái cũng không muốn nói cho ông ta biết.
Nguyên Lịch suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho vợ mình, thế nhưng còn chưa đợi ông ta nói xong, vợ đã cúp điện thoại.
Nguyên Lịch cầm điện thoại, trầm mặc một lúc, cuối cùng, ông ta mặt dày gọi điện thoại cho Nguyên Cảnh.
Dù sao thì Nguyên Cảnh tuổi trẻ, có lẽ có thể dễ nói chuyện với Tinh Nhụy hơn, hơn nữa khá đáng tin…
Nguyên Cảnh nghe máy, vội vã từ nhà tổ chạy tới…
…
Khi Nguyên Cảnh tới nơi, Nguyên Lịch vẫn đứng ở cửa phòng Nguyên Tinh Nhụy, vừa nhìn thấy Nguyên Cảnh tới nhanh như vậy, Nguyên Lịch hơi ngại.
Là trưởng bối, bình thường quả thực ông ta không có chút tự giác của trưởng bối.
Nhưng ông ta vừa mở miệng, Nguyên Cảnh không nói hai lời, vội vã tới đây.
Nguyên Lịch hổ thẹn xin lỗi.
Nguyên Cảnh cũng không để ý: “Nói tình hình của Tinh Nhụy trước đã.”
Nguyên Lịch nhỏ tiếng kể lại chuyện vừa mới xảy ra, còn có suy đoán của mình, nói tới cuối cùng, ông ta lo lắng nói: “Chuyện này có thể là bác có hơi nghi thần nghi quỷ, nhưng…dáng vẻ của Tinh Nhụy, trông thật sự không đúng lắm.”
Nguyên Cảnh phụ họa gật đầu: “Cháu nói vài câu với em ấy trước.”
Nói xong, Nguyên Cảnh đi lên gõ cửa: “Tinh Nhụy, là anh Nguyên Cảnh.”
Nguyên Lịch nhỏ tiếng nói: “Cháu gõ cửa cũng vô dụng, nó không mở cửa đâu.”
Lời vừa dứt, Nguyên Tinh Nhụy từ bên trong mở cửa ra.
Nguyên Lịch: “…”
Nguyên Cảnh nhìn ông ta một cái, nói thẳng: “Có thời gian thì bác quan tâm người nhà nhiều hơn, nếu không em ấy cũng không kháng cự với bác như vậy.”
Sau khi Nguyên Cảnh đi vào, không vội lên tiếng, anh lặng lẽ quan sát căn phòng ngủ này.
Mà khoảnh khắc Nguyên Tinh Nhụy nhìn thấy anh, vô thức đưa tay ra chọc chọc Nguyên Cảnh, sau khi cảm thấy anh thật sự tồn tại, cô ấy bỗng nhiên có hơi sụp đổ cảm xúc, run rẩy nói: “Anh họ, hình, hình như em, em bệnh rồi.”