Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 440

Trước Tiếp

Tam Thanh quán chủ nhìn một màn này, khiếp sợ không thôi, trái tim nhỏ cũng lo lắng sắp nhảy ra ngoài!
Bên trong cây phất trần kia ẩn giấu Thiên Tàm Ti, là pháp khí của phất trần đạo nhân này, càng là sát khí, lúc động thủ, có thể cắt đứt gân cốt của người ta.
Ông ấy không khỏi lau mồ hôi.
Trong chớp mắt tiếp theo, tay Tô Cẩm dùng sức, phất trần bỗng nhiên nhận sự tấn công liên tục, lão đạo sĩ cảm giác được một luồng sức mạnh cường đại đánh về phía ông ta, toàn thân ông ta chấn động liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Đồng thời, cây phất trần bảo bối của ông ta chỉ còn lại có một cái chuôi, râu phất trần toả ra như Thiên Nữ rắc hoa, tung bay rơi xuống.
Trong chốc lát, toàn bộ hiệp hội Đạo Môn yên tĩnh im ắng.
Lão đạo sĩ hoảng hốt vài giây, nhìn chuôi phất trần trong tay một chút, đột nhiên nhịn không được, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Những người khác nhao nhao lo lắng không thôi.
Tô Cẩm yên lặng lui lại một bước, cô cũng không dùng nhiều sức.
Tam Thanh quán chủ nhìn thấy tình hình này, yên lặng nhẹ nhàng thở ra, xem ra là ông ấy quá lo lắng.
Phất trần đạo nhân này ở trong hiệp hội Đạo Môn, coi như là một tiền bối có lực chiến đấu rất không tệ, bây giờ, cây phất trần bảo bối của ông ta đã chia năm xẻ bảy, rất rõ ràng, những người này đều không phải là đối thủ của Tô Cẩm.
Tam Thanh quán chủ ý thức được hai phe chênh lệch, híp mắt bắt đầu xem kịch.
Phất trần đạo nhân được người đỡ lấy, ông ta đưa tay chỉ Tô Cẩm, trong ánh mắt tràn đầy lên án: “Cô, cô hủy phất trần của tôi! Tôi không đội trời chung với cô!”
Vừa dứt lời, những người khác cũng bắt đầu nhao nhao tấn công về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm đạp chân một cái: “Đừng phiền toái như vậy, mấy người cùng lên đi!”
Mắt thấy những người này ở thế yếu, không có phần thắng chút nào, phất trần đạo nhân ngồi ở trên bậc thang, cao giọng nói: “Bày trận!”
Một giây sau, những đạo sĩ kia lập tức ngay ngắn trật tự sắp xếp thành một trận pháp, vây Tô Cẩm vào giữa, mỗi người bọn họ đều lấy ra pháp khí của chính mình, đại chiến hết sức căng thẳng.
Tam Thanh quán chủ vội vàng lui lại mấy bước, loại thời điểm này, ông ấy vẫn nên trốn xa một chút mới tốt, để tránh bị ngộ thương.
Sự thật chứng minh.
Chuyện đơn đấu này, Tô Cẩm cho tới bây giờ chưa từng thua.
Tô Cẩm ngay cả lá bùa cũng không lấy ra, đã đánh ngã toàn bộ những đạo sĩ này.
Nhất thời trong hiệp hội Đạo Môn chỉ còn lại có tiếng k** r*n.
Tâm trạng Tô Cẩm không tệ đi về phía phất trần đạo nhân: “Tôi đã nói rồi, tôi tới tìm các ông tâm sự, nhưng các ông… Nhất định là cứ chán ghét tôi!”
Phất trần đạo nhân khẽ nhíu mày lại, chuôi phất trần trong tay ông ta, cũng là một công cụ sắc bén.
Bên trong chuôi phất trần càng là ẩn chứa huyền cơ, mắt thấy Tô Cẩm cách ông ta càng ngày càng gần, ông ta chăm chú nắm chặt chuôi phất trần, không chút do dự đâm về phía Tô Cẩm.
Mà bóng dáng của Tô Cẩm cũng biến mất trong phút chốc.
Phất trần đạo nhân vồ hụt, thậm chí không thể dừng lại lực đạo, bịch một tiếng, trực tiếp đổ thẳng xuống mặt đất.
Chuôi phất trần cũng văng ra khỏi tay, lăn xa về phía trước mấy mét.
Mắt thấy chuôi phất trần dừng lại, phất trần đạo nhân vừa định đi nhặt bảo bối của ông ta, một giây sau, chỉ thấy Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, cô giơ chân lên, không lưu tình chút nào đạp nát nốt phần chuôi phất trần còn sót lại này.
Tiếng vỡ vụn ở trong khung cảnh yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm động tác của Tô Cẩm, trong lòng bọn họ ngũ vị tạp trần…
Phất trần đạo nhân là lão tiền bối trong Đạo Môn, chuôi phất trần này lại là thứ khiến ông ta để ý nhất, hiện tại có thể nói là cái xác không hồn, chỉ còn lại có một đống bã vụn.
Trong lúc nhất thời, bọn họ ai cũng không dám phát ra tiếng động.

Phất trần đạo nhân oán hận nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm vẻ mặt hờ hững, cô rất ít không khách khí như thế.
Nhưng chuôi phất trần này, giữ lại không được…
Cô giơ chân lên đá vào mảnh vụn của chuôi phất trần một chút, bên trong mảnh vụn lộ ra một lá bùa.
“Phất trần của ông đã bị người khác động tay chân từ lâu rồi.” Tô Cẩm lạnh lùng vứt xuống một câu nói như vậy.
Vô số hận ý tuôn vào trong lòng phất trần đạo nhân, bị câu nói này khiến cho sững sờ, sau đó ông ta vội vàng đứng lên đi qua, nhặt lá bùa kia lên.
Trong khoảnh khắc cầm vào lá bùa này, ông ta còn có thể cảm nhận được lệ khí trên lá bùa.
Mà lá bùa này rõ ràng là dùng máu người để vẽ ra, chứ không phải là Chu Sa, đầu óc phất trần đạo nhân bối rối lại mờ mịt, hiển nhiên là có chút chưa bình thường lại được.
Tô Cẩm lười nhác nhiều lời, chỉ để lại một câu nói hung ác.
“Sợ các ông từng người tới tìm tôi đơn đấu, lãng phí thời gian của tôi, cho nên tôi càng nghĩ, nên đích thân đến một chuyến, nếu như có thể trò chuyện tử tế một chút, thì không tính, nếu như không thể trò chuyện, trực tiếp đơn đấu với toàn bộ các ông, cũng tránh bớt cho các ông có tâm tư đi tìm tôi gây phiền phức.
Nếu như lại có người không thức thời chạy đến trước mặt tôi tìm phiền toái, lần sau đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Không sai, cô chính là tới ra oai phủ đầu cho bọn họ.
Hôm nay cô đơn đấu toàn bộ hiệp hội Đạo Môn, về sau người của hiệp hội Đạo Môn còn muốn tìm cô gây phiền phức, cũng phải cân nhắc một chút có đủ tư cách hay không.
Như này cũng bớt đi không ít thời gian cho cô.
Tô Cẩm nhấc chân rời đi, về phần chuyện của Hứa hội trưởng, cô cũng chẳng thèm nói đạo lý với bọn họ.
Dù sao đám người này, quả thực không nói lý.
Người bình thường cũng không làm ra được loại chuyện này.
Tô Cẩm vừa đi hai bước, đã thấy Sở Lâm còn có Phương Tri Hạc chạy tới, Tiết đạo trưởng vội vã theo ở phía sau.
Chỉ suy tư hai giây, Tô Cẩm vẫy tay với Sở Lâm: “Đại Đồ Đệ, đến lúc anh biểu hiện rồi.”
Tô Cẩm nói đơn giản tình hình vài câu, Sở Lâm lập tức xắn tay áo lên.
Anh ta giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp xông tới: “Đám người các ông, tùy tiện xách một người ra, cũng lớn hơn so với sư phụ tôi, kết quả thì sao? Một đám người bao vây một cô gái, còn không đánh lại cô ấy?
Ai, hiệp hội Đạo Môn các ông thật sự quá là đồ bỏ đi, không chỉ là đồ bỏ đi, da mặt cũng vô cùng dày.
Nếu như tôi là các ông, lúc này tìm một cái lỗ để chui xuống dưới.
Không có bản lĩnh còn học người ta vu khống hắt nước bẩn, các ông ngược lại là học theo Hứa hội trưởng một ít a, một phần báo cáo của ông ta, đã làm cho sư phụ tôi phải giao ra ba lá bùa Thiên Lôi, ông ta còn không cần tốn nhiều sức lại nhận được hai lá bùa, phàm là các ông có được một nửa năng lực của ông ta, đoán chừng hiện tại cũng là Phó Hội Trưởng rồi.
Chỉ là có chút đáng tiếc, khả năng ông trời cũng chướng mắt với những việc mà Hứa hội trưởng đã làm kia, trực tiếp trừng phạt ông ta.
Ách… Nói không chừng lần sau cũng không phải là mất tích, mà là đi gặp Diêm Vươngr ồi.”
Các đạo sĩ bị đánh sưng mặt sưng mũi trầm mặc không nói gì: “…” Mặt của bọn họ dường như bị vả mạnh mẽ.
Lời này, bọn họ ai cũng không dám phản bác…
Nhất là phất trần đạo nhân, trong tay còn cầm lá bùa phát hiện được trong chuôi cây phất trần kia.
Ông ta có chút xấu hổ cúi đầu, phất trần của ông ta có vấn đề, vậy mà ông ta không biết bị người ta động tay chân lúc nào… Cuối cùng lại còn là Tô Cẩm giúp ông ta.
Tô Cẩm dặn dò Phương Tri Hạc một câu: “Anh ở đây trông coi, ai dám động thủ với sư huynh của anh, anh cũng đừng khách khí.”
Đối với loại chuyện chiến nước bọt này, cô thật sự là không cảm thấy quá hứng thú.
Cô ra hiệu cho Tam Thanh quán chủ, sau đó lập tức đuổi theo bước chân của cô, hai người ra khỏi hiệp hội Đạo Môn, Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Ông cẩn thận một chút, loại pháp khí mang theo người này cũng bị động tay chân, rất có thể còn có vấn đề khác.”
Tam Thanh quán chủ thở dài: “Tạ ơn Tô quán chủ, kỳ thật trước đây phất trần đạo nhân cũng không phải người như vậy, mặc dù nói tính khí của ông ta không tốt, nhưng con người coi như chính trực, hi vọng trải qua chuyện lần này, ông ta có thể tỉnh táo một chút.”
“Lá bùa kia có thể dẫn xuất lệ khí trong cơ thể, thời gian dài, rất dễ dàng thay đổi tính cách của một người, xem chừng là bị mắc lừa.”
Tô Cẩm sâu kín khẽ nói: “Xem ra nước trong hiệp hội Đạo Môn, vẫn rất sâu.”
Sắc mặt Tam Thanh quán chủ đại biến.
Trước Tiếp