
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ba đồ đệ lững thững rời đi, Phương Tri Hạc ngại ngùng quay đầu hỏi một câu: “Sư phụ, tôi có thể lấy lá bùa kép người mới vẽ về nghiên cứu không?”
Tô Cẩm lập tức cười ra tiếng: “Đương nhiên là được.”
Cô tiện tay đưa lá bùa cho Phương Tri Hạc: “Mấy hôm nay có lẽ tôi không có việc gì, anh ngủ bù một giấc, quay về tôi dạy anh làm sao ẩn đạo bùa đầu tiên đi.”
Nếu học được bùa kép, đánh nhau hoặc là vào thời khắc quan trọng, đây là vũ khí rất tốt.
Nghĩ ngợi, Tô Cẩm lại dặn dò hai đồ đệ còn lại: “Chuyện bùa kép đừng nói với bất cứ ai, nói không chừng đây sẽ là át chủ bài của các anh sau này.”
“Được!” Các đồ đệ đồng thanh đáp, rất ngoan ngoãn.
Sau khi ba người rời đi, Tô Cẩm giơ tay cảm nhận bùa Truy Vết của mình.
Ngay sau đó, Tô Cẩm ngạc nhiên ể một tiếng: “?” Cô không cảm nhận được bùa Truy Vết của cô nữa?
Lẽ nào là bị Hứa hội trưởng phát hiện rồi sao?
Bùa Truy Vết của cô không lý nào lại mất phản ứng nhanh như vậy…
Tô Cẩm bỗng có hơi ưu thương, cô lấy ra một đống giấy vàng, quay người khóa mình trong phòng tiếp tục nghiên cứu bùa.
*
Cho tới chiều, Tô Cẩm mới từ trong phòng đi ra.
Khi cô đi ra, mấy người Sở Lâm đều đã ngủ bù xong, thấy sư phụ xuất hiện, Sở Lâm nói trước một câu: “Sư phụ, Nguyên tam gia có chuyện, quay về nhà họ Nguyên trước rồi, anh ấy bảo tôi nói với người một tiếng.”
Bởi vì không ai trong số họ biết sư phụ ở trong phòng làm gì, Nguyên Cảnh cũng không quấy rầy cô, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Tô Cẩm đáp một câu: “Vừa nãy tôi lại nghiên cứu bùa một chút, quá nhập tâm, cho nên quên mất thời gian.”
Làm sư phụ, cô phải ứng dụng thành thục bùa của mình, đặc biệt là bùa kép vừa mới nghiên cứu ra, cô đã thử không ít tổ hợp bùa, phát hiện trong đại đa số trường hợp, hiệu quả của bùa sẽ không bị đạo bùa còn lại che đậy.
Nhưng nếu là bùa có lực công kích khá mạnh như bùa Thiên Lôi, che đậy nó dưới loại bùa thông thường như bùa Hộ Mệnh, có thể cần tốn nhiều tâm tư hơn.
Sở Lâm im lặng một lúc, có vài phần cảm khái.
Ngay cả sư phụ cũng cố gắng tiến bộ như vậy, loại phế như mình phải càng cố gắng hơn mới được!
Anh ta lập tức quay về tiếp tục học bài!
Sở Lâm cố gắng, Phương Tri Hàn dĩ nhiên cũng phải đi theo, nó kiên quyết không thể rớt lại phía sau đại sư huynh!
Phương Tri Hạc thấy hai con cá mặn này cũng đang cố gắng, anh ta nghĩ ngợi, cũng bắt đầu thỉnh giáo cách vẽ bùa kép với Tô Cẩm.
Dĩ nhiên Tô Cẩm không keo kiệt dạy anh ta.
Nhất thời…ba đồ đệ lại tích cực cạnh tranh một cách quỷ dị, đứa nào cũng rất cố gắng.
Tô Cẩm không nhịn được cảm khái, đồ đệ cô chọn đều phấn đấu như vậy, Huyền Thanh quán không cần lo không thể huy hoàng.
Tin rằng ngày phát dương quang đại đó sắp tới rồi!
…
Ba đồ đệ tích cực ba ngày, ngay cả ba bữa cơm mỗi ngày cũng gọi điện thoại bảo nhân viên khách sạn mang tới.
Tô Cẩm cũng không rảnh, thường chỉ dạy các đồ đệ.
Có sự chỉ dạy của cô, mấy hôm nay, các đồ đệ tiến bộ nhanh chóng, đặc biệt là Phương Tri Hạc, anh ta đã có thể vẽ ra bùa kép đơn giản nhất, chỉ là vẽ bùa đối với anh ta mà nói sẽ tiêu hao quá nhiều linh lực, không thể giống như Tô Cẩm, một lần có thể vẽ ra một đống.
Mà Tô Cẩm cũng ý thức được, để đồ đệ tự học, thành quả đạt được không rõ ràng bằng cô đích thân chỉ dạy!
Thế là Tô Cẩm cũng thay đổi phương pháp.
Ví dụ vẽ bùa, cô sẽ giải thích từng nét một cho họ xem.
Đợi Nguyên Cảnh làm xong chuyện ở nhà họ Nguyên, tới khách sạn, nhìn thấy giấy vàng đầy đất, cảnh tượng này trực tiếp khiến Nguyên Cảnh rất chấn động.
Ba người này ngồi trong một đống giấy vàng, ai vẽ bùa người nấy, không hề phát giác gì.
Mà Tô Cẩm, nằm trên sô pha ngủ, bên cạnh cô rải một vùng giấy bùa.
Nguyên Cảnh im lặng một lúc: “…”
Anh ấn mi tâm, không nhịn được hỏi Phương Tri Hạc: “Tri Hạc, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ba hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Đầu Nguyên Cảnh ngập tràn dấu hỏi.
Nghe thấy tiếng, Phương Tri Hạc ngạc nhiên nhìn sang: “Nguyên tam gia? Anh làm xong việc rồi?”
“Ừm, mọi người đang làm gì vậy…” Nguyên Cảnh lại hỏi một câu.
Sở Lâm ngẩng đầu từ trong bận rộn lên, căng thẳng mà lại vui vẻ nói: “Chúng tôi đang cố gắng vẽ bùa!”
Nguyên Cảnh: “Tôi biết các anh đang vẽ bùa, nhưng vấn đề là sao lại biến thành tình cảnh như bây giờ?”
Anh nói xong liền ra hiệu Sở Lâm nhìn lên sàn.
Sở Lâm ồ một tiếng, giải thích: “Mấy hôm nay chúng tôi đều rất cố gắng, sư phụ chỉ dạy cũng rất vui vẻ, xét thấy tôi và Tri Hàn không có linh lực gì, sư phụ cho hai chúng tôi luyện tập cách vẽ các loại bùa trước.”
Có được lời giải thích, cuối cùng Nguyên Cảnh cũng thở phào.
Thì ra chỉ đơn thuần là cố gắng vẽ bùa, anh còn tưởng lại xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Nguyên Cảnh bình tâm vài giây, đi về hướng Tô Cẩm.
Vừa đi tới, Tô Cẩm liền mở mắt ra, ngồi bật dậy từ trên sô pha, cô vung tay, giấy vàng không thành bùa rải rác bên cạnh cô được xếp hết lại đặt lên bàn trà.
Tô Cẩm lộ ra một nụ cười nhẹ với Nguyên Cảnh: “Tuy thiên phú của ba đồ đệ này của tôi không tốt bằng anh, nhưng họ rất cố gắng!”
Nguyên Cảnh bỗng cảm thấy lồng ngực trúng một dao, anh chua chát phụ họa: “Đúng vậy, họ đều rất ưu tú.”
Sớm biết, có lẽ anh nên đồng ý yêu cầu của Tô Cẩm, làm đồ đệ của cô.
Cũng không tới mức giống như bây giờ, tình cảm không có tiến triển gì.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại quan tâm hỏi: “Anh về nhà họ Nguyên là có liên quan tới chuyện của ông cụ Nguyên sao?”
Tâm trạng bi thương của Nguyên Cảnh lập tức dịu đi vài phần, hiếm khi Tô Cẩm quan tâm anh, quan hệ giữa anh và A Cẩm có lẽ cũng không phải không có tiến triển gì.
Ít nhất, ngoài ba đồ đệ và người nhà họ Tô ra, A Cẩm cũng chỉ quan tâm anh.
Nguyên Cảnh nói ngắn gọn tình hình của ông cụ: “Ông cụ rất cảm kích cô, muốn đích thân tới cảm ơn, nhưng không biết khi nào cô tiện, bảo tôi hỏi cô thử.”
Tô Cẩm nghĩ ngợi: “Vậy thì ngày mai đi.”
Ngày mai có lẽ cô cũng không có việc gì.
Lúc này, Sở Lâm đặt giấy vàng trên tay xuống, đề nghị nói: “Nếu tam gia đã về rồi, chi bằng nói một tiếng với sư huynh đệ Tiết đạo trưởng, chúng ta hẹn nhau ăn cơm.”
Mấy hôm nay, anh ta luôn chìm đắm trong bài vở, cảm xúc đã căng cứng mấy ngày rồi, quả thực nên thư giãn một chút.
Anh ta nhìn hai sư đệ, đoán chừng họ cũng cần thả lỏng.
Tô Cẩm không có ý kiến gì với đề nghị này.
Có được ủng hộ, Sở Lâm lập tức liên lạc với Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng cũng rất nhanh trả lời anh ta.
Sở Lâm cầm điện thoại, cười hi hi nói: “Tiết đạo trưởng nói Tam Thanh quán chủ có việc, một mình ông ấy tới.”
Nguyên Cảnh chọn mấy nhà hàng rồi để Tô Cẩm tiếp tục chọn, sau khi chốt nhà hàng, Sở Lâm trực tiếp gửi địa chỉ cho Tiết đạo trưởng.
…
Một tiếng sau.
Trong phòng bao của nhà hàng nào đó, Tiết đạo trưởng tới trễ.
Sở Lâm vừa muốn chế giễu liền bị Tiết đạo trưởng chặn lời trước một bước.
Tiết đạo trưởng th* d*c, trên mặt toàn mồ hôi, ông ấy mở miệng, rất vất vả nói ra từng chữ một: “Hội, hội, trưởng, Hứa, xảy, ra, chuyện, rồi!”