Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 405

Trước Tiếp

Tô Cẩm xoay người rời đi, quay về phòng 204.
Cô bình thản nói cho Sở Lâm và Nguyên Cảnh biết tình hình của Hứa hội trưởng.
Sở Lâm chấn kinh sờ đầu của mình, kinh thán thành tiếng: “Cũng may tôi có sư phụ! Tôi không cần biến thành kẻ ngốc!”
Tô Cẩm: “…” Cũng không cần như vậy, Hứa hội trưởng chỉ là phản ứng chậm nửa nhịp, hơn nữa còn chưa tới mức ngốc.
Vốn dĩ Tô Cẩm định gần mười hai giờ mới ra ngoài dò thám.
Mà bây giờ xem ra, Hứa hội trưởng đã trúng chiêu rồi, vậy thì không cần đợi nữa: “Bây giờ tôi sẽ ra ngoài một chuyến, có việc gì liên lạc với tôi.”
Tô Cẩm bỏ lại một câu, dùng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Hai người còn lại trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
Sở Lâm ngại ngùng nói với Nguyên Cảnh: “Tam gia anh yên tâm, lúc ngủ tôi rất an tĩnh, sẽ không ngáy gì đó đâu…”
Nguyên Cảnh nhìn anh ta một cái, nhíu mày, không nói gì hết.

Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển, trực tiếp tới lân cận sạp tượng đất, cô trốn trong tối, thu liễm toàn bộ khí tức, sau đó lặng lẽ quan sát ông chủ trước đó.
Ông chủ vẫn bày tượng đất của ông ta trước sạp.
Sau nửa tiếng, ông chủ cũng không đợi được một vị khách nào nữa, nhưng tâm trạng của ông chủ vẫn luôn rất tốt, giống như đang vui vì chuyện nào đó.
Bỗng dưng, ông chủ đứng dậy, bắt đầu dọn sạp.
Mà những sạp tượng đất khác trên con phố này giống như đã thống nhất thời gian, cũng bắt đầu dọn hàng.
Sau đó, Tô Cẩm theo ông chủ cả chặng đường, theo mãi tới nhà ông ta.
Trên chặng đường này, hành vi của ông chủ đều rất bình thường, nhìn như không có vấn đề gì.
Sau khi về nhà, việc đầu tiên ông ta làm chính là đặt toàn bộ tượng đất đã dọn vào một căn phòng, sau đó lại tỉ mỉ khóa cửa lại.
Nhân lúc ông chủ bận rộn làm chuyện khác, Tô Cẩm lặng lẽ dịch chuyển vào.
Khoảnh khắc đó, Tô Cẩm cảm nhận được âm khí và lệ khí nồng nặc ở trong căn phòng này.
Mà trong căn phòng này, ngoài tượng đất ông chủ mang về, giữa phòng còn bày một tượng đất lớn hơn một xíu, mà luồng âm khí đó tỏa ra từ bên trong tượng đất này.
Tô Cẩm nhíu mày, rõ ràng tượng đất này khác với tượng đất khác.
Cô quay đầu, tiếp tục quan sát mấy tượng đất sống động như thật được bày trên sạp trước đó, biểu cảm cực kỳ sống động, giống như là người thật vậy.
Cô giơ tay áp l*n đ*nh đầu tượng đất, rất nhanh liền ý thức được vấn đề của tượng đất.
Trong tượng đất này…quả thực đang che giấu bí mật không cho ai biết.
Trong mơ hồ, Tô Cẩm liên hệ tượng đất này với tượng đất mặt không cảm xúc.
Thì ra là như vậy….
Tô Cẩm đặt tượng đất xuống, khôi phục mọi thứ về lại ban đầu, không hề nhìn ra dấu vết tượng đất từng bị đụng vào.
Ngay sau đó, cô xoay người, ánh mắt rơi lên trên tượng đất ở giữa phòng, tượng đất đang được trưng bày, khi cô đi lên xem xét, phát hiện có một vệt tàn nhang rơi rớt phía trước tượng đất.
Tô Cẩm nhếch môi cười, đáy mắt ngập tràn trào phúng.
Sao bây giờ những tà ma này đều vọng tưởng được thờ cúng hương hỏa?
Sau đó, Tô Cẩm vươn tay cầm tượng đất lớn hơn đó lên, bên trên tượng đất là một luồng âm khí được đặc biệt lưu lại, ngẫm nghĩ, địa vị của con tượng đất này, ở trong căn phòng này, có lẽ nó là lão đại, dùng nó để trấn tượng đất khác…
Sau khi Tô Cẩm hiểu rõ những mánh khóe này, định rời đi, khi đi, cô giống như nghĩ tới gì đó, lại nhìn cái bệ bên dưới tượng đất.
Chỉ thấy bên trên lại in ba chữ — trấn Lưu Hồn.

Tô Cẩm vỡ lẽ.
Lập tức liên hệ với ba chữ trấn Lưu Vân này lại.
Chữ lưu trong trấn Lưu Vân này vừa hay đồng âm với chữ lưu trong Lưu Hồn (líu), mà chữ vân(云) này vừa hay lấy một nửa từ chữ hồn(魂).
Nhớ khi vào trấn Lưu Vân, chữ khắc trên tấm bia đá lớn đó, rõ ràng mới khắc chưa bao lâu.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm trực tiếp dùng bùa Dịch Chuyển tới trước tấm bia đá đó.
Nhờ ánh trăng, có thể thấy rõ ba chữ trấn Lưu Vân trên bia đá.
Cô đi tới, đưa tay sờ một cái, ngay sau đó nhìn thấy chỗ khắc ba chữ trên bia đá có hơi lỏng lẻo.
Tô Cẩm không nhịn được bóc phốt một câu câu trình bã đậu!
Đụng nhẹ một cái đã có vấn đề rồi!
Nếu đã lỏng lẻo rồi, vậy thì…đụng thêm cái nữa.
Thế là sau mấy giây, bia đá mang ba chữ trấn Lưu Vân bắt đầu rớt đá.
Tô Cẩm bình tĩnh đẩy những viên đá vướng víu đó ra, ba chữ trấn Lưu Vân mất đi, bên trong hiển nhiên đang giấu ba chữ khác – trấn Lưu Hồn.
Cho nên, trấn nhỏ này không phải là trấn Lưu Vân phong cảnh xinh đẹp gì, mà là trấn Lưu Hồn hễ lơ đãng một chút sẽ xảy ra chuyện…
Tô Cẩm thu tay, nghĩ tới Hứa hội trưởng trong khách sạn, chỉ đành thầm cảm khái một câu: Lần này thật sự phải cạo một nắm lông cừu của Hứa hội trưởng rồi…
**
Từ sau khi Tô Cẩm rời đi.
Tam Thanh quán chủ nghe theo kiến nghị, quan sát sự thay đổi của Hứa hội trưởng mọi lúc.
Mới đầu, Hứa hội trưởng không có phản ứng gì lớn, luôn an tĩnh ngồi ở đó nhìn tượng đất của ông ta.
Cho tới nửa tiếng sau, khi Tam Thanh quán chủ hơi mệt mỏi, ông ấy lơ đãng nhìn về hướng Hứa hội trưởng một cái.
Hứa hội trưởng vẫn như cũ, Tam Thanh quán chủ bắt đầu suy nghĩ, mình có nên chợp mắt một lúc không, dù sao cả ngày hôm nay đều không nghỉ ngơi gì, một giây sau, ông ấy bỗng ý thức được gì đó.
Ông ấy ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn tượng đất trong tay Hứa hội trưởng.
Tượng đất vốn mặt không cảm xúc thế mà lại có thay đổi!
Hoặc nói chính xác hơn là biểu cảm của tượng đất có thay đổi chút ít!
Tượng đất giống như đang cười, nhưng ông ấy nhớ rất rõ, Tô quán chủ đã nhìn qua tượng đất đó, khi đó ông ấy cũng theo nhìn một lúc, rõ ràng tượng đất không có biểu cảm, cũng khác với những tượng đất có biểu cảm sống động trên sạp.
Ông ấy hơi lo lắng đi lên vài bước, cẩn thận tới gần Hứa hội trưởng, sau đó khẽ gọi một tiếng: “Lão Hứa?”
Hứa hội trưởng không có bất cứ phản ứng nào.
Tam Thanh quán chủ bỗng nhiên ý thức được là xảy ra chuyện rồi.
Phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là dùng bùa khóa tượng đất đó.
Thế nhưng bùa vừa rơi lên tượng đất, Hứa hội trưởng vẫn luôn không có biểu cảm gì tấn công Tam Thanh quán chủ giống như điên.
Tam Thanh quán chủ: “?”
Hai phút sau, trong phòng ngập tràn tiếng đồ vật rơi rớt và từng tiếng quát giận.
Đồng thời.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh ở phòng kế bên kinh ngạc nhìn nhau.
Sau đó hai người đồng loạt chạy tới bên tường nghe lén.
Tuy hành vi này không tốt lắm nhưng họ cũng là vì nghĩ cho an toàn của hai ông chú, nghe mãi nghe mãi, phát hiện tiếng nói của Tam Thanh quán chủ dần cáu gắt.
Sở Lâm nghiêm túc nói: “Xem ra hai người này đã đánh nhau rồi, tôi phải nói với sư phụ một tiếng.”
Sở Lâm lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn cho Tô Cẩm, trong giây lát, Sở Lâm nhíu mày: “Tam gia, không gửi tin nhắn được, hình như tín hiệu bị ngăn cản rồi.”
Nguyên Cảnh lấy điện thoại của mình ra nhìn, cũng không có tín hiệu, anh nói: “Dùng bùa Truyền Họa.”
“Ừm.” Sở Lâm lấy bùa Truyền Họa ra, muốn liên lạc với sư phụ.
Một giây sau, bên tai bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Không cần đâu, tôi đã về rồi.”
Trước Tiếp