Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 393

Trước Tiếp

Bởi vì những lời người trẻ tuổi kia nói, quả thật đều nói trúng.
Trước đó có mấy người nhân viên nghỉ việc, cũng là tình huống này, ban đầu ông ấy còn tưởng rằng là mấy nhân viên kia cảm thấy chuyện kinh doanh trong tiệm không tốt, cho nên mới chọn rời đi, hiện tại xem ra…
Đúng là bởi vì cái thứ gọi là lộ sát này?
Ông chủ nịnh nọt đi đến phía trước Phương Tri Hạc, dáng vẻ viết đầy mấy chữ cẩn thận từng li từng tí: “Đại sư a, là chúng tôi có mắt như mù, vừa rồi bởi vì vô tri mà đắc tội ngài, ngài tuyệt đối đừng so đo với chúng tôi.”
Phương Tri Hạc thản nhiên nhìn ông ấy một cái, cũng không vội vã đi vào cửa hàng.
Mới vừa rồi là anh ta quá chủ động quá nóng vội, mà bây giờ, anh ta phải ổn định lại.
Thấy vậy, ông chủ vội vàng trừng mắt liếc bà chủ, cũng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với bà ấy mau chóng tới xin lỗi.
Bà chủ khẽ cắn môi, vẫn như cũ có chút do dự.
Bà ấy đứng tại chỗ, chần chừ không tiến lên.
Tuy nói những việc này, người trẻ tuổi kia nói chuẩn, nhưng trên đời này, thật sự chẳng lẽ có cao nhân thần cơ diệu toán như này? ?
Mãi cho đến khi ông chủ quắc mắt, bà chủ mới đi tới nói xin lỗi.
“Đại sư, chúng tôi chỉ là sợ hãi bị lừa, cho nên mới cảnh giác như thế… Chuyện vừa rồi, thật sự là xin lỗi.”
Chuyện kế tiếp, bắt đầu trở nên rất thuận lợi.
Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra mấy phần ý cười, xem ra sau này có thể cho Tri Hạc tiếp xúc nhiều nhiệm vụ một chút, không chỉ có thể để anh ta tăng kinh nghiệm, còn có thể để cho anh ta rèn luyện, và nhìn một chút thái độ của nhân gian khác nhau.
Thái độ nhận sai của ông bà chủ rất nhanh.
Phương Tri Hạc cũng không phải người quanh co lòng vòng, rất thẳng thắn đã nói ra cách hóa giải một lần.
Đầu tiên phải bỏ cửa chính của tiệm này đi, lại mở một cửa hông, tránh đi sát khí đập vào, sau đó lại trồng hoa cỏ xung quanh cửa hàng.
Có điều cách hóa giải này, chỉ là cam đoan về sau sẽ không còn có lộ sát đập vào.
Nhưng trên người ông bà chủ nhiễm sát khí, và trong cửa hàng còn có sát khí, cũng không vì vậy mà tiêu tán, cần dùng lá bùa để hoá giải riêng.
Phương Tri Hạc lấy ra lá bùa và pháp khí, vừa muốn ra tay, đã bị Tô Cẩm ngăn cản.
Tô Cẩm cầm lấy lá bùa từ trong tay anh ta, bình tĩnh nói với anh ta: “Đừng có dùng bộ dạng như trước kia, nhìn kỹ xem tôi làm như thế nào.”
Cô cũng không muốn để cho Tri Hạc nhà cô giống như Tiết đạo trưởng, nhảy tới nhảy lui… Hành vi đó, nhìn rất ngu ngốc rất kỳ quái…
Tiết đạo trưởng ở Tam Thanh quán phía xa đột nhiên hắt hơi một cái.
Tiết đạo trưởng kéo lại đạo bào, không nhịn được lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Tô quán chủ lại đang nghĩ đến mình rồi hả?”
Đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích, lá bùa lập tức hiện ra vệt sáng, ở trong tiệm bay lên xoay tròn một lần, sau đó lại vòng quanh ông bà chủ một vòng.
Nhất thời, hai vợ chồng ông chủ khiếp sợ không thôi.
Bọn họ chỉ cảm thấy bực bội và không thoải mái mấy ngày nay đều đã tiêu tán.
Hai người ánh mắt kích động nhìn sang Tô Cẩm: “Thì ra hai vị thật sự là tuyệt thế cao nhân! ! !”
Sau đó, chính là một đống lớn câu từ ca ngợi…
Nhất là bà chủ, cả người đều vui vẻ phục tùng, thậm chí hối hận thiếu chút tự vả cho mình một cái, để bày tỏ sự áy náy, ngược lại là Phương Tri Hạc kinh hãi vội vàng ngăn cản bà ấy.
Tô Cẩm thấp giọng dặn dò Phương Tri Hạc một câu: “Anh nhớ kỹ nói với bọn họ chuyện tiền thù lao, tôi đi tìm cửa tiệm đóng gói một ít thức ăn, mang về cho Sở Lâm còn có Tri Hàn.”

Sau năm phút.
Phương Tri Hạc một tay nắm chặt tiền, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt phức tạp tìm tới Tô Cẩm, anh ta thấp giọng khẽ nói: “Sư phụ, đại sư huynh nói, có vị Nguyên tiên sinh muốn gặp người.”
Xem ra, không có gì bất ngờ xảy ra, lại có chuyện làm ăn rồi.

Trước Tiếp