
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Bị nhốt cầu giải thoát 2
Những đạo sĩ có đạo hành còn thấp thì căn bản không thể phát hiện ra được.
Cho dù thỉnh thoảng có con người bình thường đi lạc vào phố thương mại kia, bị lạc ở trong đó, các đạo sĩ kia đến đây xem xét cũng không thể tra ra được bất cứ thứ gì.
Có thể là do địa chất đặc thù, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác.
Về phần nơi đây xảy ra chuyện gì mà dẫn đến tình huống này, ông ta cũng không biết.
Tô Cẩm không tin ngay lời ông chủ Chu nói, dù sao trong lời nói của ông ta cũng có rất nhiều sơ hở.
Sau khi ông chủ Chu nói xong, dường như trong bi thương lại như được giải thoát: “Nếu như Tô quán chủ có thể giúp bọn họ giải thoát thì cũng có thể xem như một chuyện tốt, trong đó có cả tôi…”
Nghe vậy, Tô Cẩm nhíu mày.
“Ông chủ Chu có ý là nếu như có cơ hội, ông cũng muốn đến Địa Phủ đầu thai sao? Tôi còn tưởng ông muốn tiếp tục ở lại Minh Hiên Lâu nữa chứ.”
Ông chủ Chu buồn bã lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy tang thương: “Tô quán chủ, cũng không phải ai cũng muốn sống trên đời này, nhất là người giống như tôi, lẻ loi hiu quạnh, không có người thân không có bạn bè, thậm chí tôi còn không nhớ rõ khuôn mặt của vợ con tôi nữa.
Mấy năm nay tôi sống đã đủ lâu rồi… Người không ra người, quỷ không ra quỷ, sao có thể dùng hai chữ thê lương để hình dung đây?”
Trên mặt ông chủ Chu như viết rõ mấy chữ đã nhìn thấu hồng trần thế gian…
Vẻ mặt Tô Cẩm dần dần trở nên nghiêm túc: “Tôi sẽ xác minh lại những lời mà ông vừa nói, nếu như đó là sự thật, tôi sẽ giúp mọi người sớm ngày đầu thai.”
“Tô quán chủ quả thật không giống với mấy đạo sĩ bình thường kia, lòng dạ càng thêm rộng lớn…” Tiếp theo, ông chủ Chu đứng đó liên tục khen ngợi, khen đến mức Tô Cẩm cũng phải thấy ngượng ngùng.
Cuối cùng, lúc Tô Cẩm rời khỏi Minh Hiên Lâu, bị khen đến mức gần như đầu óc choáng váng.
Nguyên Cảnh vẫn đi theo Tô Cẩm, khi hai người đi đến đầu ngõ, đôi mắt Tô Cẩm chợt sáng lên.
Làm sao chỉ bằng mấy lời khen đơn thuần có thể khiến cô choáng váng cho được? Hơn nữa cô cũng đã chán nghe những lời khen ngợi rồi…
Mà ông chủ Chu này thật sự không đơn giản, đoán chừng những lời vừa rồi có ba phần giả, bảy phần thật!
Chuyện liên quan đến phố thương mại, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì những gì ông ta nói nhất định là sự thật, nhưng có lẽ ông ta không nói gì về mình, thậm chí còn che giấu rất nhiều thông tin.
Nói thế nào thì cũng đã sống cả mấy chục năm, đã thành cáo già rồi, làm sao mà Tô Cẩm có thể nhìn thấu dễ dàng như vậy?
Chỉ là từ tướng mạo của ông chủ Chu thực sự không thể nhìn ra được cái gì.
Thân thể đã mất đi sinh mệnh từ lâu, chỉ còn lại hồn phách, trong tình huống như vậy, chỉ có thể bắt đầu từ từ.
Hơn nữa cô cảm thấy rằng trên người ông chủ Chu rất có thể còn ẩn giấu những bí mật khác nữa!
Ví dụ như con rối mà Nguyên phu nhân nhặt được, lại ví dụ như chuỗi hạt trên cổ tay ông ta, còn có vì sao mà thân thể ông chủ Chu có thể bảo tồn hoàn hảo, nhìn hoàn toàn giống như người bình thường…
Hết câu đố này đến câu đố khác đang chờ Tô Cẩm giải đáp.
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh quay trở lại con phố thương mại kia.
Giờ phút này, ngoại trừ ông chủ quán trà ra thì có thêm mấy quầy hàng khác nữa.
Liếc mắt nhìn qua, họ đều là vong hồn, nhưng dường như bọn họ không hề ý thức được rằng mình đã chết từ lâu…
Tô Cẩm thu hết khí tức của cô và Nguyên Cảnh, đi bộ từ đầu đến cuối con đường này.
Nguyên Cảnh nhẹ giọng hỏi: “A Cẩm có phát hiện được gì không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, ở đây hoàn toàn không có trận pháp nào hết, bọn họ không phải bị trận pháp nhốt ở chỗ này.”Có phải anh hối hận rồi không? 1
Vẻ mặt Nguyên Cảnh nghiêm túc hơn một chút, luôn cảm thấy chuyện lần này có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rõ được không đúng ở chỗ nào.
Anh lại hỏi: “Vậy tiếp theo A Cẩm sẽ làm gì?”
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh đi tới chỗ gian hàng xem bói trước đó, mím môi cười nói: “Tôi chấm gian hàng xem bói này rồi, dù sao thì gã đại sư giả kia sẽ không quay lại đây nữa, tôi định mấy ngày tới đây đều ở chỗ này bày quầy hàng xem bói.”
Nguyên Cảnh: “…?” Anh vô thức nhìn sang bên cạnh, vị chủ quán trà trước đó đã dọn quán đi rồi, có lẽ là đã về nhà.
Nếu A Cẩm mở quán ở đây, vậy chẳng phải ngày mai sẽ gặp lại ông chủ quán trà kia sao?
Nguyên Cảnh trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nhủ: Hôm nay anh trở về sẽ lập tức chuẩn bị một ít tiền âm phủ! Luôn cất sẵn trong túi!
Cùng lúc đó, tại Minh Hiên Lâu.
Ông chủ Chu đợi trong cửa hàng một lúc, khi ông ta cảm giác được khí tức thuộc về Tô Cẩm đã biến mất khỏi phố thương mại, trong mắt ông ta hiện lên một nụ cười nhẹ.
Ông ta biết ngay mà, Tô quán chủ này mặc dù thực lực không tệ nhưng xét cho cùng vẫn còn ít tuổi.
Có một vài chuyện chưa trải nghiệm nhiều nên rốt cuộc vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm.
Ông chủ Chu rời khỏi Minh Hiên Lâu, trên môi nở nụ cười, khi rời đi chỉ nói: “Tiểu Trương, cậu trông chừng cửa hàng một chút, tôi đi ra ngoài mua chút đồ.”
Tiểu Trương đáp vâng, mặc dù biết ông chủ đang nói mò nhưng anh ta vẫn thành thật, không hỏi nhiều.
Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài mua sắm?
Chuyện này vừa nghe đã biết là không bình thường rồi, nhưng chuyện của ông chủ thì có liên quan gì với một nhân viên phục vụ nho nhỏ như anh ta chứ?
Anh ta chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình là được rồi.
Ông chủ Chu trước tiên là đi vòng ra ngoài Minh Hiên Lâu, sau đó lại đi một vòng trong hẻm nhỏ, cuối cùng mới đi về một hướng khác…
Khi Tô Cẩm và Nguyên Cảnh trở lại khách sạn thì Sở Lâm và những người khác đã về khách sạn từ lâu.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm quay về, Sở Lâm liền vội vàng chạy tới nói: “Sư phụ, hôm nay cô bận nhiều việc lắm à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là tôi hơi bận, trước tiên là tới Nguyên gia giải quyết vấn đề của Nguyên phu nhân, sau đó lại đi một chuyến tới phố thương mại, tiện thể gặp ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu nữa.”
Cả một ngày hôm nay quả thật thời gian không đủ dùng, công việc cũng không đếm xuể.
Không có chút thời gian rảnh rỗi nào hết.
“Nguyên phu nhân?” Sở Lâm khẽ giật mình, một giây sau, mặt mày hớn hở đi tới kéo tay Nguyên Cảnh.
“Tam gia, chúng ta thảo luận chuyện tiền thù lao đi!” Toàn bộ trên mặt Sở Lâm viết đầy mấy chữ vặt lông, nhưng Nguyên Cảnh c*̃ng không tức giận, dù sao thì cơ hội đưa tiền cho A Cẩm thực sự rất hiếm có.
Mà Phương Tri Hạc thì báo cáo ngắn gọn tình hình cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm hài lòng gật đầu, giao Diêu Khanh với mấy người khác cho Phương Tri Hạc coi chừng quả thật là chuyện chính xác nhất.
Sau đó, Phương Tri Hạc lại nói thêm: “Sư phụ, hai ngày nữa có lẽ tôi không cần phải đi theo bọn họ đâu, bởi vì hôm nay Diêu tiểu thư nhận được điện thoại, nói là muốn chụp ảnh quảng cáo gì đó…”
Mặc dù anh ta không hiểu quá nhiều về phương diện này nhưng nhìn Diêu Khanh thấy có vẻ rất vui.
“Vậy Diêu Diêu thì sao?” Tô Cẩm hỏi.
Diêu Diêu nói là muốn cùng đi với Diêu tiểu thư, xem chụp hình quảng cáo gì.” Phương Tri Hạc thành thật trả lời.
Trong tình huống này thì anh ta có cần phải tiếp tục đi theo không?
Tô Cẩm cũng hiểu được, có lẽ là Diêu Diêu muốn nhìn xem thử sân bãi chỗ Diêu Khanh quay phim quảng cáo là như thế nào, có vất vả hay không.
Nghĩ vậy, Tô Cẩm vỗ vai Phương Tri Hạc nói: “Mấy ngày nay anh vất vả rồi, anh chịu khó trông chừng Sở Lâm và Tri Hàn thêm hai ngày nữa, mà lúc Diêu Khanh quay phim quảng cáo thì anh cũng đi theo tôi.”
Phương Tri Hạc thoáng sửng sốt, trong mắt có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.