Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 326

Trước Tiếp

Tô Cẩm dẫn theo Diêu Khanh còn có Phương Tri Hạc, ba người đi thẳng tới một khách sạn.
Diêu Khanh chưa kịp kinh hãi với năng lực của Tô Cẩm, lúc ý thức được đối phương cũng ở Kinh Thành, tràn đầy kinh hãi.
Hơn nữa khách sạn này, cách khách sạn mà Tô Cẩm ở không bao xa.
Tô Cẩm trầm giọng nói: “Người có thù với chị kia, rõ ràng vẫn đang canh chừng chị, thậm chí vị trí của khách sạn này chọn cũng không tệ, ở trên tầng cao, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tình hình trước cửa khách sạn của chúng ta.”
Một khi bên khách sạn kia có xe cấp cứu gì đó đến, bên này cũng có thể nhìn thấy.
Diêu Khanh nhịn không được rùng mình một cái, cho nên nói, từ sau khi cô ấy đóng máy, hành trình của cô ấy vẫn bị giám sát?
Hứa Vân Đoá vào ngành được mấy năm, so với cô ấy vào nghề từ sớm, sự nghiệp mặc dù không tính là như mặt trời ban trưa, nhưng cũng coi là rất ưu tú.
Là sự tồn tại mà mình trong vòng một hai năm không thể bắt kịp.
Thật không nghĩ đến, lại ác độc như vậy, hơn nữa còn muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy xảy ra chuyện?
Ngay sau đó, Tô Cẩm cảm nhận một chút âm khí trong quán rượu, rất nhanh đã khóa chặt tầng lầu cụ thể, thậm chí, Tô Cẩm nhạy bén khóa chặt một căn phòng, bởi vì nơi đó có hắc khí phun trào.
Trong chớp mắt, ba người đã xuất hiện ở trong một căn phòng của khách sạn.
Tô Cẩm không nhấc chân đi lên phía trước, yên lặng đứng trước cửa, Diêu Khanh và Phương Tri Hạc cũng không hành động thiếu suy nghĩ, từ góc độ của bọn họ nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi trước bàn, đang đưa lưng về phía bọn họ.
Một giây sau, chính là giọng nói của cô gái kia gần như điên cuồng vang lên: “Bé ngoan, con nói xem hiện tại cô gái kia còn chưa bị hủy à? Vì sao cô ta còn chưa gọi xe cấp cứu chứ? Là sợ hãi bị người khác phát hiện? Hay là sợ hãi mà trốn đi?”
Tô Cẩm không nhanh không chậm nhìn sang, rõ ràng nhìn thấy trong tay cô gái kia cầm một con rối, dáng vẻ kia, là đang nói chuyện với thứ bên trong con rối.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày lại, có chút im lặng.
Thật đúng là… Bị điên ngay cả mạng của mình cũng không cần nữa à?
Loại đồ chơi này, lại cũng dám nuôi dưỡng ở bên người?
Cô gái hình như thấy con rối không trả lời, cô ta lập tức cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên con rối.
Vết máu bên trên con rối rất nhanh đã biến mất, giống như là bị hấp thu.
Ngay sau đó, con rối cũng bắt đầu đáp lại, quanh thân toả ra màn sương màu đen nồng đậm.
Cùng lúc đó, Diêu Khanh run lên bần bật, Tô Cẩm đưa tay đặt lên vai Diêu Khanh, từng ánh sáng màu vàng quanh quẩn bên Diêu Khanh, sợi sương mù màu đen trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Mà con rối trong tay cô gái cũng đột nhiên vỡ ra.
Cô ta quá sợ hãi.
“Bé ngoan! Con sao vậy? Con đừng dọa mẹ!” Trong lời nói tràn đầy bối rối và luống cuống.
Bé ngoan của cô ta làm sao lại vỡ ra? Tại sao có thể như vậy?
Tô Cẩm nhấc chân đi đến vài bước: “Đừng gọi nữa, nó sẽ không lại đáp lại cô nữa.”
Giọng nói đạm mạc đột nhiên rơi vào trong tai cô ta, toàn thân cô ta run lên, bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, hoảng sợ nhìn thấy Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện.
“Cô, cô là ai? Cô vào bằng cách nào!”
“Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là cô làm cái gì.” Tô Cẩm vừa dứt lời, Diêu Khanh và Phương Tri Hạc đã đi tới trước cửa.
Cô gái kia nhìn thấy Diêu Khanh, phản ứng đầu tiên chính là quan sát mặt Diêu Khanh: “Cô, cô không sao ư? Không có khả năng!”
Diêu Khanh cười lạnh đi qua, đi thẳng tới trước mặt cô gái, trong lúc đối phương còn đang kinh hãi, Diêu Khanh vung một bàn tay lên, gần như là dùng toàn bộ sức lực của cô ấy mà nói: “Hạ lưu không ra gì, thủ đoạn âm hiểm mà cô cũng dùng không cảm thấy ngại? Có xấu hổ hay không? !”
“Chúng ta không thù không oán, cô thì hay rồi, cứ thế hại tôi!” Nếu không phải có A Cẩm, sợ là lúc này Hứa Vân Đoá đã tính toán đã thành công!
Vừa nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa bị hủy dung nhan, Diêu Khanh hận không thể treo ngược Hứa Vân Đoá lên đánh cho một trận!

Bình tĩnh xem xét lại, hai người không có thù hận oán niệm gì, cũng chỉ là lúc quay phim, thỉnh thoảng cãi cọ va chạm một chút, nhìn không hợp mắt nhau, căng hết cỡ cũng chỉ là ở sau lưng nói xấu vài câu, lẩm bẩm vài câu, làm sao đến mức muốn hủy hoại cô ấy?
Hứa Vân Đoá bị đánh bối rối vài giây, cô ta che mặt, tức giận đứng dậy, giơ tay muốn đánh Diêu Khanh: “Cô dám đánh tôi?”
Đáng tiếc, tay cô ta còn chưa chạm tới, đã bị Tô Cẩm túm lại, Tô Cẩm giống như xách một con gà con ném cô ta vào trong góc: “Hứa tiểu thư, bây giờ chúng ta là chủ trận, không tới phiên cô động thủ!”
Hứa Vân Đoá tức giận nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng nhìn trước mắt, Diêu Khanh người đông thế mạnh, bọn họ ba người, cô ta chỉ có một mình, cô ta nhìn thế nào cũng không phải là đối thủ.
A, không phải, cô ta còn có bé ngoan!
Hứa Vân Đoá nhân lúc bất ngờ, một tay nhặt lấy con rối rơi xuống đất, cẩn thận ôm vào trong ngực, đồng thời, nhỏ giọng nói thầm, dường như đang nói chuyện cầu nguyện với con rối kia.
Tô Cẩm và Phương Tri Hạc nghe rõ ràng.
“Bé ngoan, nhanh để Diêu Khanh chết đi! Còn có con bé tóc vàng mới xuất hiện này, hủy mặt của cô ta, lại để cho cô ta và Diêu Khanh cùng nhau xuống Địa ngục!”
Tô Cẩm nhịn không được cười ra tiếng: “Cô không phải cho là nói vài câu với con rối này, là có thể giết tôi chứ?”
Hứa Vân Đoá không lên tiếng, vẫn như cũ ôm thật chặt lấy con rối kia.
“Vừa vặn hôm nay tâm trạng tôi không tệ, để cho cô xem một chút, bé ngoan mà cô luôn mồm gọi là thứ gì!”
Dứt lời, đáy mắt Tô Cẩm tràn ra ý cười lạnh, cô nhấc chân đi về phía trước một bước, duỗi ra một cánh tay, quơ tay về phía con rối một cái, chớp mắt tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Diêu Khanh cách Tô Cẩm hơi gần giật nảy mình, liên tiếp lui về phía sau hai bước, lùi lại bên cạnh Phương Tri Hạc.
Chỉ thấy trong tay Tô Cẩm nắm lấy một vật đen như mực, vật kia dần dần hóa thành hình người, chỉ là, nó chỉ có một nửa thân thể, không có chân.
Hứa Vân Đoá cũng bị dọa toàn thân run lên, hoảng sợ ngồi dưới đất, trực tiếp co lại vào trong góc tường, như thể làm vậy là có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của cô ta…
Tô Cẩm tóm lấy con quỷ nửa người kia, không nói hai lời, trực tiếp ném mạnh xuống mặt đất.
Một cú ném này, xen lẫn lực đạo vô tận.
Lúc này con quỷ nửa người bị rơi mất một cánh tay.
Con quỷ nửa người còn chưa kịp phản ứng: “… … ?”
Nó làm sao nghĩ đến, gặp phải một cô gái trẻ tuổi, lại hung tàn như vậy?
Quỷ nửa người nghẹn ngào hai tiếng, lập tức tê dại cầu xin Tô Cẩm tha thứ: “Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng!”
Tô Cẩm không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn nó, chỉ cần cô nhẹ nhàng động thủ, nó sẽ tan thành mây khói.
Quỷ nửa người rất nhanh đã bị khí thế của Tô Cẩm dọa cho không còn hồn phách, không đợi Tô Cẩm hỏi, nó đã ngoan ngoãn bàn giao rõ ràng.
“Đại sư, tôi vô tội, tôi còn chưa hiểu gì đã bị người phụ nữ này trói buộc bằng khế ước máu, không chỉ mất tự do, còn bị cô ta khống chế bắt làm việc, thay cô ta làm điều ác, tôi cũng không muốn như vậy! Nhưng tôi bị khế ước máu khống chế, tôi không còn cách nào cả?”
Quỷ nửa người vừa nói vừa khóc, khóc vô cùng thê thảm, như thể gặp phải bà chủ vô lương tâm lòng dạ đen tối.
Khóc trong chốc lát, nó lại thảm thiết đi nhặt lại cánh tay của nó: “Đại sư, ngài xem, tôi chỉ là một con quỷ tàn tật, người phụ nữ này ngay cả quỷ tàn tật cũng không buông tha, cô ta mới là tội ác tày trời.”

 
Trước Tiếp