Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 321

Trước Tiếp

Tô Cẩm đi theo sau Diêu Nguyệt, bước vào phòng, trong phòng có hai căn phòng ngủ, không đợi Diêu Nguyệt lên tiếng, Tô Cẩm trực tiếp đi tới một gian ở trong đó.
Cô đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Phương Tri Hạc theo ở phía sau, đang định nhấc chân bước vào, đáng tiếc, vừa đi đến cửa, đã bị Diêu Nguyệt ngăn lại.
Phương Tri Hạc khẽ giật mình, vội vàng lui lại một bước.
Diêu Nguyệt rất bất đắc dĩ, đầu óc này của Tri Hạc… Thật thẳng thắn.
Không sợ nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thấy sao?
Sau khi Diêu Nguyệt vào phòng, Phương Tri Hạc yên lặng sờ lên bên mặt ăn một cái tát của chính mình, bây giờ cũng không còn đau nữa, dấu đỏ cũng đã mờ đi.
Chỉ là… hình như không nhớ lâu chút nào…
Vẻ mặt Phương Tri Hạc trong lúc đó trở nên có chút xấu hổ, anh ta đứng tại chỗ, chờ sư phụ nhà mình đi tới, cũng không biết tình hình bên trong như thế nào.
Tô Cẩm đi đến bên giường, nhìn thấy trên trán Diêu Khanh túa ra mồ hôi mịn.
Giờ phút này, Diêu Khanh vẫn như cũ ở trong giấc mộng, chỉ là, nhìn ngủ rất không yên ổn.
Diêu Nguyệt nhìn dáng vẻ Diêu Khanh, hoảng hốt vài giây, cũng nhanh chóng ý thức được sự khác lạ.
“Khanh Khanh đây là… Thấy ác mộng?”
Tô Cẩm lên tiếng, ngồi ở mép giường, giơ tay lên không nhanh không chậm phủ lên cổ tay Diêu Khanh.
Cùng lúc đó.
Diêu Khanh đang rơi vào trong cơn ác mộng, đột nhiên cảm giác tất cả đều trở nên rõ ràng hơn không ít, giống như là thế giới tối tăm đáng sợ, đột nhiên có một vệt ánh sáng chiếu vào.
Cô ấy vẫn luôn không có cách nào tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, bỗng nhiên mở mắt ra.
Ngay cả cảm giác nặng nề trói buộc trên người, cũng trong nháy mắt biến mất.
Diêu Khanh nhìn thấy Tô Cẩm còn có Diêu Nguyệt, lý trí của cô ấy mới bắt đầu chậm rãi trở lại, lúc này cô ấy mới cảm giác được mình giống như một lần nữa trở về thế giới chân thật.
“Hai người làm sao lại ở đây?” Diêu Khanh lắc đầu, vẻ mặt ấm ức hỏi.
Diêu Nguyệt gương mặt lo lắng: “Khanh Khanh, có phải con thấy ác mộng hay không?”
Diêu Khanh nhẹ gật đầu: “Vâng.”
Ngay sau đó, cô ấy ngẩng đầu hỏi nói: “Là con mơ thấy ác mộng doạ đến mọi người sao?”
Cô ấy ở trong mơ giống như là rơi vào vực sâu vô tận, làm thế nào cũng không ra được, càng giãy dụa, càng bị chìm sâu trong đó.
Tâm trạng của Diêu Nguyệt phức tạp: “Là A Cẩm cảm giác thấy lạ, muốn ghé thăm con một chút.”
Diêu Khanh vừa nghe thấy Tô Cẩm quan tâm mình, vẻ mặt cũng trở nên ôn nhu không ít: “Cảm ơn A Cẩm, A Cẩm thật tốt với chị.” Trên mặt Diêu Khanh kéo ra ý cười, nhìn vô cùng gian nan.
Tô Cẩm lần nữa giơ tay lên, ở trên vai Diêu Khanh phẩy nhẹ một chút, giống như là phủi tro bụi, động tác rất nhẹ.
Dưới tình hình Diêu Khanh và Diêu Nguyệt không nhìn thấy, có một sợi khí đen quanh quẩn trên người Diêu Khanh bị Tô Cẩm không một tiếng động xua tan.
Sau đó, Tô Cẩm lại cho Diêu Khanh một lá bùa An Thần: “Đây là bùa An Thần, lúc ngủ chị đặt ở dưới gối, có thể bảo vệ cho chị một đêm an thần, không ác mộng.”
Diêu Khanh lập tức vui vẻ ra mặt nhận lấy, cẩn thận cất kỹ, dáng vẻ kia giống như là đang đối đãi với vật gì đó rất quý giá.
Đối với cô ấy mà nói, đây chính là món quà đầu tiên A Cẩm tặng cho cô ấy, nhất định phải cất cho kỹ!
Tô Cẩm nhìn dáng vẻ Diêu Khanh, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở: “Lá bùa này phải đặt ở dưới gối, chứ không phải cất giữ.”
Bị nhìn xuyên thấu tâm tư, Diêu Khanh vội vàng nói: “… Lời A Cẩm nói chị đều nhớ kỹ mà!”
A Cẩm bảo để dưới gối, thì cô ấy sẽ để dưới gối!
“Chúng ta chuẩn bị đi ăn trưa, trước đó thấy con quá mệt mỏi, cũng không gọi con dậy, bây giờ con dậy rồi, muốn đi cùng chúng ta không?” Diêu Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Diêu Khanh lập tức gật đầu!
Loại chuyện bồi dưỡng chuyện tình cảm này, cô ấy đương nhiên đồng ý!
Thế là, mấy phút sau, Diêu Khanh nhiệt tình lôi kéo cổ tay Tô Cẩm, thần thái sáng láng đi ra khỏi phòng.

Phương Tri Hạc ở ngoài cửa nhìn tình hình của cô ấy: “?” A, xem ra là anh ta suy nghĩ nhiều rồi, tinh thần tốt như vậy, xem ra không có vấn đề gì.
Mấy người cùng nhau ra cửa, mới giật mình ý thức được một chuyện, bọn họ quá nhiều người, một chiếc xe không ngồi hết.
Tô Cẩm chủ động lên xe Nguyên Cảnh, thuận tiện gọi Phương Tri Hạc đi cùng.
Diêu Khanh vừa định tiếp cận, đã bị Diêu Nguyệt kéo sang một bên: “Khanh Khanh, chúng ta đã rất lâu không gặp, mẹ có rất nhiều lời trong lòng muốn nói với con.”
A Cẩm như vậy xem xét cũng là có lời muốn nói với Phương Tri Hạc, hơn nữa rất có thể liên quan đến Khanh Khanh, nếu như đã không gọi Khanh Khanh, vẫn không nên đi quấy rầy bọn họ.
Ánh mắt Diêu Khanh lưu luyến không thôi rời khỏi người Tô Cẩm.
Phương Tri Hạc vừa lên xe, đã hỏi: “Sư phụ, chuyện của Diêu tiểu thư sao?”
Anh ta ở phương diện này, mặc dù không được coi là nhạy cảm không bình thường, nhưng tính cảnh giác, vẫn còn rất cao.
Tô Cẩm lên tiếng: “Đúng, chính là chuyện của Khanh Khanh.”
“Cô ấy mới vừa rồi bị vây ở trong cơn ác mộng.” Tô Cẩm chậm rãi nói ra, vận may này của Diêu Khanh, quả thực không tốt lắm, hơn nữa xem xét từ tướng mạo, sợ là lại gặp tiểu nhân tính toán.
Phương Tri Hạc cẩn thận suy nghĩ một chút về tình hình buổi sáng: “Buổi sáng lúc tôi vừa vào sảnh lớn, cũng cảm giác được sợi âm khí này tồn tại, âm khí không nặng, lại khiến cho không ai có thể coi nhẹ. Hơn nữa lúc ấy quả thực tôi đã ra tay tiêu diệt sợi âm khí này…”
Nếu như còn âm khí sót lại, sư phụ chắc chắn cũng có thể nhìn ra.
Nhưng, Diêu Khanh lại gặp ác mộng?
Rõ ràng là lại xảy ra vấn đề.
Tô Cẩm thở dài: “Tiếp theo, chú ý đến chuyện của Khanh Khanh nhiều hơn một chút, tôi đoán, chuyện của cô ấy, vẫn chưa xong, cho dù là sợi âm khí này hay là ác mộng, cũng chỉ là chuyện nhỏ, sợ là sát chiêu chân chính còn chưa tới.”
Phương Tri Hạc khẽ nhíu mày lại, nghiêm trọng như vậy sao?
Lúc này, Nguyên Cảnh nhịn không được lên tiếng hỏi thăm: “A Cẩm, việc này, có phải cô không nói cho Diêu Khanh biết hay không?”
“Đúng vậy, không nói cho cô ấy.” Tô Cẩm bình tĩnh trả lời, dường như biết Nguyên Cảnh muốn hỏi điều gì, cô lại bổ sung: “Người trong Huyền Môn, từ trước đến nay không tính được mệnh của mình, đồng thời, nếu như đối phương có quá nhiều ràng buộc hoặc là có liên hệ máu mủ với mình, cũng phải chú ý nhiều thêm.
Lúc trước, chuyện mà Tô Giang Nguyên gặp phải đã xảy ra ở trên người anh ấy, kiếp nạn cũng đã hiện ra.
Mà bây giờ, kiếp nạn cụ thể của Diêu Khanh còn chưa xảy ra, nếu như tôi trực tiếp nói cho cô ấy, hoặc là làm trước gì đó, sẽ càng dễ sinh ra nhiều biến số.
Cho nên tiếp theo, việc cần phải làm là yên lặng theo dõi sự thay đổi.”
Có một số việc, không thể nhắc nhở.
Nghe xong Tô Cẩm giải thích, Nguyên Cảnh cảm thấy sáng tỏ.
Sau đó, Tô Cẩm còn nói: “Phải rồi, đoạn thời gian gần đây anh chắc hẳn rất an toàn, nhưng anh phải chú ý một chút đến tình hình trong nhà anh.”
Nguyên Cảnh hiện tại sống rất khỏe, người của Thiên Uyên nào sẽ tuỳ tiện từ bỏ ý đồ?
Không giải quyết được Nguyên Cảnh, lại tổn thất nặng nề, xem chừng sẽ tạo ra một chút hỗn loạn nho nhỏ, khiến cho Nguyên Cảnh ngột ngạt.
Nguyên Cảnh trong giây lát đã hiểu ý Tô Cẩm: “Được, ngày mai tôi sẽ về nhà một chuyến.”
Giao phó xong tất cả, Tô Cẩm lại thở dài một tiếng đầy nặng nề và thâm ý, haizz, ai cũng không khiến cho người ta yên tâm.
Ngay sau đó, cô phát hiện ra hai ánh mắt, quay đầu lại, chỉ thấy Sở Lâm còn có Phương Tri Hạc đang nhìn mình, Tô Cẩm nhịn không được đưa tay khẽ sờ đầu Phương Tri Hạc, vô cùng cảm khái lên tiếng: “Đồ đệ ngoan, trong những người này, anh là người khiến cho vi sư bớt lo nhất.”
Sở Lâm: “…” Dường như đang bị sư phụ nói ý.
Trước Tiếp