Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 297

Trước Tiếp

Giả danh lừa bịp 2
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đều nhìn ra được người phục vụ kia đang cố ý dẫn bọn họ tới con phố thương mại.
Nhưng Tô Cẩm có chút tò mò, rốt cuộc thì mục đích dẫn bọn họ đi tới con phố thương mại là gì? Chẳng lẽ chỉ để bọn họ vạch trần mấy đại sư giả mạo đó sao? Hiển nhiên không chỉ là mấy thứ này.
Tiết đạo trưởng đi ở phía trước, dẫn bọn họ đi xuyên qua con hẻm nhỏ để tới con phố thương mại vừa đi qua.
Bất ngờ không kịp đề phòng, vừa tiếp xúc với ánh nắng ấm áp, bỗng nhiên có cảm giác thông thoáng sáng sủa, ngay sau đó, chính là tiếng người ồn ào.
So sánh hai cảnh này mới thực sự thấy chênh lệch quá lớn.
Sở Lâm kéo tay Phương Tri Hàn, sợ tiểu sư đệ chạy loạn nên anh ta cố ý uy h**p: “Ở đây có nhiều người, lỡ như em đi lạc thì sư phụ không cần em nữa đâu.”
Phương Tri Hàn hướng về phía anh ta làm mặt quỷ: “Anh nghĩ em là đồ ngốc à? Sư phụ sẽ không có khả năng không quan tâm em đâu. Hơn nữa sư phụ ở đây, em sẽ thành thành thật thật đi theo phía sau sư phụ!”
Đúng là một cái đuôi thật ngoan!
Cậu mới không chạy loạn!
Mục đích của Tiết đạo trưởng rất rõ ràng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mấy đại sư kia đang ở đâu? Đang ở đâu?”
Nếu như là đại sư thật thì còn được, còn nếu là giả danh lừa bịp thì nhất định ông ta sẽ không bỏ qua cho mấy người này!
Đã nhiều lần thanh danh cả mấy đạo sĩ bọn họ bởi vì mấy đại sư giả mạo này mà bị phá huỷ!
Lại đi thêm một đoạn nữa, Tô Cẩm tinh mắt nhìn thấy một gian hàng đoán mệnh, cô nhắc nhở: “Tiết đạo trưởng, trước tiên xem tình hình cái đã, đừng vội ra tay.”
Sau đó, Tô Cẩm lại bảo Sở Lâm dẫn Phương Tri Hàn đi ở phía trước Tiết đạo trưởng.
Vừa vặn lúc này ở trước mặt đại sư đoán mệnh kia có một bà lão, bà lão kia đã có tuổi, áo quần đã sờn bạc không ít, đầu tóc cũng không được chăm sóc cẩn thận.
Bà ấy ngồi ở sạp hàng đoán mệnh, nước mắt lã chã rơi đầy mặt.
Mà vị đại sư kia đang dùng kiếm gỗ hươ qua hươ lại, lại niệm mấy câu thần chú lung tung.
Tiết đạo trưởng nhíu mày, trong mắt tràn đầy oán hận: “Đúng là vô lý mà, người này quả nhiên là một kẻ lừa gạt.”
Ông ta nhấc chân định bước tới cho kẻ giả mạo kia một trận thì Sở Lâm đưa tay ngăn lại: “Ôi chao Tiết đạo trưởng, bây giờ ông bước tới lý luận, mà gã lừa đảo kia còn chưa bắt đầu lừa gạt đâu, ông định lý luận cái gì hả?” Đương nhiên phải chờ khi đại sư giả mạo đòi tiền đã mới ra sân!
Mấy phút sau, đại sư mở mắt ra, trước tiên thở dài một hơi, sau đó vẻ mặt khó xử nói với bà lão: “Bà à, chuyện của gia đình bà rất khó giải quyết!”
Bà lão nghe xong liền hoảng sợ.
“Đại sư, tôi và cháu gái sống nương tựa lẫn nhau, nếu như con bé vẫn không tỉnh lại thì tôi cũng không sống nổi…nhất định ngài phải cứu con bé…”
Sau đó, vị đại sư kia lấy ra một lá bùa, bắt đầu lừa gạt đủ kiểu.
Chủ yếu là nói lá bùa này của ông ta linh nghiệm thế nào, hiệu quả ra sao.
Sau khi lừa cho người ta choáng váng đầu óc, đại sư bắt đầu báo giá: “Lá bùa này của tôi không chỉ là tâm huyết của tôi mà còn do thiên địa linh khí tụ hợp lại, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có kỳ hiệu. Cho nên lá bùa này tôi lấy giá chín ngàn chín trăm chín mươi chín tệ.”
Bà lão sợ đến mức suýt ngất xỉu: “Hơn chín ngàn? Tôi, tôi không có nhiều tiền như vậy…”
“Người tu đạo đều có tấm lòng nhân hậu, nếu như thế thì tôi chỉ lấy giá chín trăm chín mươi chín tệ thôi!” Trong lòng đại sư giả mạo thầm nói thật xui xẻo, nếu như chín trăm chín mươi chín tệ mà cũng không có thì cuộc làm ăn này của ông ta xem như đổ sông đổ biển rồi.
Bà lão lau nước mắt, lấy ra một cái túi tiền nhỏ cũ nát, đổ toàn bộ tiền trong túi vải ra, đếm toàn bộ được mấy tờ mười tệ, năm tệ, mấy tờ trăm nguyên, toàn bộ được ép phẳng xếp lại với nhau, ngoài ra còn có mấy đồng năm mươi xu nữa.
“Đây là toàn bộ tiền của tôi.” Trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn đầy vẻ đau xót.
Đại sư giả mạo: “…” Được rồi, dù sao thì có ít tiền vẫn tốt hơn là không có gì.
“Thôi, coi như là tôi làm việc thiện cũng được. Bà cầm lá bùa này đi.”

 
Trước Tiếp