
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lấy lòng 1
Ngày hôm sau.
Tô Cẩm vừa ngủ dậy đã nhận được tin nhắn của Sở Lâm, nói rằng Tiết đạo trưởng đang đợi bên ngoài khách sạn muốn gặp cô.
Tô Cẩm không hề ngạc nhiên khi thấy Tiết đạo trưởng đến thăm, trực tiếp trả lời một chữ “được.”
Mấy phút sau, Sở Lâm bước xuống dưới sảnh khách sạn.
Tiết đạo trưởng vừa nhìn thấy Sở Lâm liền mỉm cười bước tới hỏi: “Sở đạo trưởng, Tô quán chủ có thời gian gặp tôi không?”
Sau khi ông ta xử lý chuyện của Diệp gia xong cũng không quay về mà đi thẳng tới bên ngoài khách sạn, ngồi chờ ở đây để tránh bỏ lỡ Tô quán chủ một lần nữa.
Sở Lâm nhìn Tiết đạo trưởng từ trên xuống dưới: “Sư phụ bảo tôi xuống mời ông lên. Tiết đạo trưởng ngủ không ngon à? Sao nhìn sắc mặt ông có vẻ hốc hác vậy?”
Sở Lâm hỏi thêm một câu.
Tiết đạo trưởng khẽ giật mình, vội vàng nói: “Sắc mặt tôi trông tệ lắm à? Như thế này mà đi gặp Tô quán chủ có thất lễ lắm không?”
Ông ta thở dài nói: “Tối hôm qua sau khi tôi xử lý xong việc của Diệp gia thì cũng đã gần sáng rồi, cũng không quay về mà tới thẳng đây để báo cáo lại tình hình cho Tô quán chủ.”
“Đương nhiên sư phụ tôi sẽ không để ý mấy cái này đâu, hơn nữa Tiết đạo trưởng đã vất vả như thế để bảo vệ chính nghĩa, sư phụ tôi chỉ cảm thấy ông rất xuất sắc thôi.”
Sở Lâm mở miệng liền bắt đầu khen ngợi Tiết đạo trưởng, khen đến mức đầu óc Tiết đạo trưởng choáng váng.
Chờ Tiết đạo trưởng bước vào thang máy rồi bước ra khỏi thang máy mới mơ hồ nhớ tới bộ dáng của mình không ổn, bước chân ông ta dừng lại, thấp giọng hỏi: “Sở đạo trưởng, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
“Được, để tôi dẫn ông đi.” Sở Lâm không nghĩ nhiều.
Mấy phút sau, Tiết đạo trưởng từ trong nhà vệ sinh bước ra, cả người nhìn có tinh thần hơn hẳn.
Sở Lâm lập tức hiểu ra, đây là vào soi gương để chỉnh lại mặt mũi của mình.
Tiết đạo trưởng bắt gặp ánh mắt của Sở Lâm, có chút xấu hổ nói: “Ôi, bây giờ địa vị của Tô quán chủ trong lòng tôi càng lúc lại càng cao, cho nên khi gặp cô ấy cũng giống như được gặp tiền bối vậy, luôn cảm thấy bộ dạng mình lôi thôi lếch thếch là không được…”
Sở Lâm: “…” Quả nhiên, sư phụ anh ta lợi hại nhất!
Không mất quá nhiều thời gian mà đã khiến cho thái độ của Tiết đạo trưởng thay đổi hết lần này đến lần khác.
Lúc này trong lòng Tiết đạo trưởng, sư phụ đã biến thành tiền bối luôn rồi?
Chậc, mình là đại đồ đệ của tiền bối thì càng không thể làm cho sư phụ mất mặt.
Sở Lâm hắng giọng, thái độ cũng trở nên trang trọng hơn vừa nãy rất nhiều. Anh ta thu hồi mấy phần cà lơ phất phơ, trở nên nghiêm túc, lại nhớ đến bộ dáng của Phương Tri Hạc, cố gắng học cách cư xử cho phải phép.
Anh ta dẫn Tiết đạo trưởng đến trước cửa phòng Tô Cẩm, trước tiên gõ cửa rồi mới bước vào.
Lúc này Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đang cùng nhau ăn cơm trong phòng ăn nhỏ.
Sở Lâm ghen tỵ ngay tại chỗ.
Nhưng anh ta không thể biểu hiện ra ngoài được, đại đồ đệ phải có dáng vẻ của đại đồ đệ!
“Sư phụ, tôi đã mời Tiết đạo trưởng tới rồi.”
Nói xong, anh ta ung dung đi sang một bên, sau đó lặng lẽ đứng đó, định cố gắng hết sức làm một bức tượng điêu khắc mặt không biểu tình.
Trong đầu Tô Cẩm chầm chậm hiện lên dấu chấm hỏi: “?” Lại đang diễn cái gì vậy?
Có điều Tô Cẩm chỉ liếc mắt một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Cô nhìn về phía Tiết đạo trưởng, thái độ khá ôn hòa: “Tiết đạo trưởng đến sớm như vậy à, đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn chung không?”
Tiết đạo trưởng có chút xấu hổ: “Tô quán chủ, như vậy hình như không hay lắm…”
Tô Cẩm hào phóng mang đến hai bộ bát đũa, lúc khách sạn đưa bữa sáng tới cho cô, bởi vì đồ ăn sáng phong phú nên thường xuyên đưa thêm mấy bộ bát đũa, rất chu đáo.
Trong mắt Nguyên Cảnh nhanh chóng hiện lên vẻ đau lòng, khó khăn lắm mới có cơ hội được ăn sáng cùng nhau…Giờ thì lại có thêm hai người.