Ông không muốn cứu con gái của mình sao? 2
Cha Diệp nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, ông ta lớn tiếng hỏi Lục Chi Vận: “Con bé nói gì với cháu hả?” Ông ta đột nhiên trợn trừng mắt khiến cho Lục Chi Vận giật nảy mình.
Tô Cẩm đứng sau lưng Lục Chi Vận, lập tức đưa tay đặt lên vai cô ấy.
Cảm xúc sợ hãi của Lục Chi Vận lập tức được xoa dịu.
Cô ấy bình tĩnh nói: “Diệp Ảnh nói cậu ấy sắp kết hôn nên mời cháu đến dự đám cưới của cậu ấy.”
Sắc mặt cha Diệp thay đổi liên tục, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Thấy thế, Lục Chi Vận nói tiếp: “Sáng hôm nay cháu còn cố ý đi sang nhà chú để tặng quà cho Diệp Ảnh, đáng tiếc cháu không gặp được chú và dì Diệp, ngược lại có gặp được Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cậu ấy…”
Nói đến đây, chỉ thấy sắc mặt cha Diệp trong nháy mắt trở nên trắng bệch, gần như không còn chút máu nào.
“Sao thế? Chú Diệp, Diệp Ảnh không kể với chú là cháu có tới tặng quà sao?” Lục Chi Vận thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt cha Diệp.
Cha Diệp vội vàng nói: “Chú, chú còn có việc, chú đi trước đây.”
Dứt lời, cha Diệp vội vàng khởi động xe, nhưng mà không biết có phải do căng thẳng quá không mà mãi không thể khởi động xe được.
Lúc này, Tô Cẩm vỗ nhẹ vào vai Lục Chi Vận, ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
Lục Chi Vận vội vàng nói: “Chú Diệp, cháu biết là Diệp Ảnh xảy ra chuyện! Chú đừng sợ, là cháu tới giúp chú mà!”
Cha Diệp liếc mắt nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Cháu không biết, cháu không biết gì hết…Loại chuyện này cháu không giúp được đâu, cháu mau đi đi, đừng đến thêm phiền nữa.”
“Cháu không cứu được Diệp Ảnh nhưng cháu có dẫn Tô quán chủ đến đây! Cô ấy đạo pháp cao thâm, bắt quỷ trừ tà không thành vấn đề!” Lục Chi Vận sợ cha Diệp bỏ chạy nên vội vàng nói.
Cha Diệp khẽ sửng sốt, Tô Cẩm từ sau lưng Lục Chi Vận bước tới: “Xin chào Diệp tiên sinh, tôi là Tô Cẩm, quán chủ Huyền Thanh quán, am hiểu chuyện bắt quỷ, đoán mệnh, xem tướng.”
Cha Diệp nhìn cô gái trẻ trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nhìn còn trẻ hơn cả Lục Chi Vận, thế mà còn có thể bắt quỷ được à?
Ông ta khoát tay: “Lục tiểu thư, chú thật sự còn có việc, cháu cũng đừng níu lấy chú nữa. Mấy lời cháu nói chú không hiểu gì cả.”
Vẻ mặt Lục Chi Vận bối rối.
“Chú Diệp, chú không thể trông mặt mà bắt hình dong được! Tô quán chủ thực sự rất lợi hại! Lá bùa của cô ấy còn giúp cháu ngăn lại hai lần công kích nữa!” Cô ấy giải thích.
Nhưng hiển nhiên cha Diệp không muốn nghe tiếp.
Tô Cẩm lạnh lùng nói: “Diệp tiên sinh, ông không muốn cứu con gái của mình sao? Chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn con gái của mình bị huỷ trong tay vong hồn kia sao?”
“Trước đó đã định thời gian lễ cưới là ba ngày sau, mà bây giờ Diệp tiên sinh ra ngoài buổi tối thế này là bởi vì vị gọi là chồng sắp cưới kia đột nhiên thay đổi ý kiến đúng không? Anh ta muốn dời lễ cưới sang tối hôm nay.”
Tô Cẩm thản nhiên nói.
Mỗi lời cô nói ra đều khiến cho sắc mặt cha Diệp càng thêm chấn kinh.
Nói xong, cha Diệp khó mà tin được nhìn Tô Cẩm: “Cô, cô thật sự là cao nhân sao?”
Chuyện của Diệp gia căn bản không có khả năng có người khác biết, cho dù Lục Chi Vận có biết chuyện kết hôn thì cũng sẽ không thể biết được lễ cưới được tổ chức sớm vào đêm nay.
Bởi vì, ngay cả ông ta, cũng chỉ mới biết được chuyện này mười mấy phút trước.
Thứ kia, đột nhiên thay đổi ý định.
Bảo ông ta đi ra ngoài mua một cặp nến đỏ. Tâm tình ông ta phức tạp, đau lòng không thôi, vậy nên mới dừng xe ở ven đường, sau đó mới gặp được Lục Chi Vận cùng với vị Tô quán chủ này nữa.
Đôi mắt cha Diệp chợt sáng lên.
Có nội tình khác 1
Lục Chi Vận lo lắng nói: “Tô quán chủ thật sự là cao nhân mà, chú Diệp, chú hoàn toàn có thể yên tâm.”
Giờ này khắc này, cha Diệp nhìn Tô Cẩm giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ánh mắt tràn đầy chờ mong và khát vọng.
“Tô quán chủ, nhất định cô phải nghĩ cách cứu con gái của tôi!”
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ cứu con gái của ông.” Đôi mắt xinh đẹp và sắc bén nhìn cha Diệp, ánh mắt dừng lại trên mặt ông ta một lúc.
Lục Chi Vận không khỏi thúc giục: “Chú Diệp, đừng lãng phí thời gian nữa, chú mau kể về tình huống của Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cậu ấy đi.”
Cha Diệp thở một hơi dài, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật thì chú cũng không biết Diệp Ảnh quen biết với vong hồn kia như thế nào, chờ đến khi chú phát hiện có gì đó không ổn thì Diệp Ảnh đã bị thứ kia mê hoặc, một lòng một ít yêu anh ta, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc tỉnh táo lại, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tỉnh táo được một lúc rồi thần trí con bé lại trở nên mơ hồ.
Bộ dáng kia giống như bị mê hoặc, hoàn toàn biến thành dáng vẻ mà ngay cả chú cũng không nhận ra.”
Lúc cha Diệp nói những chuyện này, trông ông ta rất khổ sở.
“Bị thứ kia mê hoặc nên Diệp Ảnh còn muốn kết hôn với anh ta, chú nhất quyết không đồng ý, nhưng chú chỉ là một người bình thường, sao có thể là đối thủ của thứ kia được? Mà anh ta lại còn uy h**p chú, nếu không làm theo lời anh ta thì anh ta sẽ g**t ch*t con gái chú, làm cho con gái chú cũng biến thành vong hồn giống như anh ta…”
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể lựa chọn đồng ý.
“Trong thời gian này, không phải là chú không nghĩ tới chuyện tìm người đến cứu, thậm chí chú còn muốn tìm một đạo sĩ tới hỗ trợ, nhưng mà…Thứ kia giống như biết suy nghĩ của chú, sớm phá hỏng còn đường của chú. Mỗi khi chú đi ra ngoài, vợ chú sẽ bị ép ở lại trong nhà làm con tin. Nếu vợ chú đi ra ngoài, chú sẽ phải ở nhà…”
Nói cách khác, cho dù ông ta có thể tìm được một đại sư lợi hại thì trừ phi đại sư kia đủ lợi hại, nếu không thì rất có thể thứ kia sẽ g**t ch*t cả vợ và con gái của ông ta.
Hơn nữa ông ta không biết đại sư nào đáng tin cậy, càng là không thể cam đoan rằng đại sư mà ông ta tìm tới có thể đối phó được thứ kia hay không.
Như vậy coi như khó càng thêm khó.
Nói đến đây, cha Diệp lại có chút sợ hãi lẫn hoảng hốt.
“Đại, đại sư, ngài có nắm chắc rằng một chiêu giải quyết thứ kia không? Liệu vợ và con gái tôi có bị ảnh hưởng gì không?”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã nói, tôi sẽ cứu con gái của ông. Còn nữa, đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi tôi là Tô quán chủ.”
“Được! Tô quán chủ, ngài thật sự nắm chắc sao?” Việc có quan hệ đến tính mạng của vợ và con gái, ông ta không thể không hỏi thêm mấy câu.
Ánh mắt Tô Cẩm nhìn cha Diệp thật sâu: “Diệp tiên sinh, ngoại trừ câu này ra thì ông còn gì muốn nói nữa không? Ví dụ như ông có biết vong hồn kia không? Lại hoặc là, ông thật sự không biết vì sao anh ta lại quấn lấy con gái ông sao?”
Cha Diệp cúi đầu, chậm rãi nói: “Tôi không biết, có lẽ là bởi vì con gái tôi xui xẻo.”
Không biết có phải là ảo giác không mà trong nháy mắt khi gió lạnh thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc, Lục Chi Vận mơ hồ nghe thấy một tiếng cười khẽ của Tô Cẩm.
Đợi khi cô ấy quay lại nhìn Tô Cẩm, chỉ thấy sắc mặt Tô Cẩm vẫn bình thản, giống như một tiếng cười khẽ kia chỉ là ảo giác của cô ấy.
Lục Chi Vận kinh ngạc trong chớp mắt, nghĩ có lẽ do mình quá căng thẳng nên mới nghe nhầm, không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa, dù sao vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Giọng nói Tô Cẩm nhẹ nhàng, nghe không ra được cảm xúc nào đặc biệt: “Không phải thứ kia bảo ông đi mua nến đỏ sao? Đi thôi, chúng tôi ở chỗ này đợi ông, sau đó cùng đi về Diệp gia.”
Cha Diệp có chút bối rối, còn muốn hỏi lại vài câu nhưng lại thấy trên mặt Tô Cẩm có mấy phần mất kiên nhẫn.
Ông ta không dám nói thêm gì nữa, vội vàng lái xe đi tới cửa hàng gần nhất để mua nến đỏ.