
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Kinh Thành có vị cao nhân thần bí 2
Tiết đạo trưởng im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Là tôi không suy nghĩ kỹ, nếu chuyện này đã có nhiều ý kiến bất đồng như vậy thì tôi sẽ đi trước dò đường cho các vị. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các vị thấy nên chạy thì cứ chạy, không cần phải bận tâm đến tôi…”
Nói xong lời này, Tiết đạo trưởng nhấc chân bước vào tiệm sườn xám.
Mấy người khác theo bản năng ngăn ông ta lại.
Tiết đạo trưởng vẫn đi vào, không hề ngoảnh đầu lại.
Ngay cả những người trong Huyền Môn như bọn họ cũng không dám đối đầu với oán linh trăm năm như thế, người bình thường sẽ càng sợ hãi hơn.
Vương đạo trưởng sững sờ một giây, sau đó cũng rời đi không quay đầu lại. Ông ta không muốn ở chỗ này chờ chết đâu!
Mà nếu thật sự chờ thấy Tiết đạo trưởng xảy ra chuyện rồi mới chạy trốn, đoán rằng đến lúc đó đều đã muộn!
Vương đạo trưởng đi được vài bước, quay đầu lại chỉ thấy có vị đạo hữu vừa rồi chất vấn Tiết đạo trưởng đi theo mình. Ông ta nhìn các đạo hữu đứng đó không nói nên lời, nhắc nhở: “Nếu mấy người còn không đi thì sẽ không còn đi được nữa đâu đấy!”
Vừa nói xong, liền thấy Tiết đạo trưởng vẻ mặt ngây ngốc bước từ trong tiệm sườn xám ra ngoài, toàn thân hoàn hảo không bị tổn hại gì.
Vương đạo trưởng khẽ giật mình, không vội vàng rời đi mà theo bản năng nhìn lại lần nữa.
Tiết đạo trưởng vẫn là Tiết đạo trưởng vừa nãy kia, dường như không hề có vấn đề gì!
Tiết đạo trưởng liếc mắt nhìn Vương đạo trưởng, sau đó dùng vẻ mặt ôn hoà nói với các đạo hữu đang đứng ở đó: “Bên trong không có bất kỳ chút oán khí nào, ngay cả âm khí cũng không có, giống như…đã bị người nào đó giải quyết hết rồi.”
Ông ta nói không quá chắc chắn.
Sau đó, cả một đoàn người đều bước vào bên trong tiệm sườn xám.
Tiết đạo trưởng chỉ vào một đống lộn xộn bên trong tiệm sườn xám nói: “Mọi người nhìn đi, hình như đã có cao nhân nào đó đi trước chúng ta một bước, giải quyết chuyện ở đây rồi.”
Những người khác nhao nhao đi dạo một vòng trong tiệm sườn xám, kiểm tra kỹ bốn phía.
Mấy phút sau, có người nghi ngờ hỏi: “Tiết đạo trưởng, có phải thông tin tình báo của ông bị sai sót ở đâu rồi không? Ông xác định trong tiệm này có giấu oán linh trăm năm không? Chỗ này hoàn toàn sạch sẽ…không có vấn đề gì hết.”
Không phải bọn họ muốn đặt ra nghi vấn, chỉ tại oán linh trăm năm thực sự quá khó đối phó, nếu thật sự có người giải quyết được vấn đề này thì tại sao cho tới bây giờ còn không có tin tức gì truyền tới?
Trong phòng này giống như xảy ra đánh nhau bình thường hơn.
Tiết đạo trưởng lấy điện thoại ra, kiểm tra lại địa chỉ: “Đúng là nơi này.”
Ngoại trừ dấu hiệu đánh nhau còn sót lại ở bên ngoài thì chẳng có vấn đề gì nữa cả.
Không ít người cảm thấy nguồn tin tức của Tiết đạo trưởng có vấn đề, oán linh trăm năm sao mà dễ dàng giải quyết như vậy? Mà lại không lưu lại bất cứ vết tích nào của âm khí, oán khí…
Lúc này, có người phát hiện ra gian phòng kia: “Tiết đạo trưởng, mau tới đây xem này!”
Theo tiếng hét của người kia, không ít đạo sĩ cùng nhìn sang, chỉ nhìn thấy trong căn phòng kia có dao động linh lực yếu ớt còn sót lại.
Hai mắt Tiết đạo trưởng sáng rực, ông ta biết ngay ông ta không phán đoán sai lầm mà, không khỏi cao giọng nói: “Thấy chưa? Đúng là có cao nhân đi trước chúng ta một bước, giải quyết oán linh rồi!”
Mà vị cao nhân này không chỉ lợi hại mà còn không màng danh lợi nữa!
Những người khác cũng vui mừng, nhưng sau khi vui mừng xong, lại không khỏi có tâm tình phức tạp.
“Từ khi nào Kinh Thành xuất hiện một cao nhân lợi hại như vậy?”
“Đúng thế, không biết vị cao nhân này rốt cuộc là người phương nào…Lại có mục đích gì nữa?”
Tiết đạo trưởng trầm tư một lúc, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt Tô quán chủ.Mọi chuyện trở nên khó giải quyết 1
Tiết đạo trưởng thấy mấy người suy đoán, nhịn không được nói ra suy nghĩ của mình: “Có khi nào là Tô quán chủ không?”
“Tô quán chủ? Đó là ai? Ông nói là quán chủ của đạo quán nào?”
Tiết đạo trưởng trầm giọng nói: “Cô ấy chính là Tô Cẩm quán chủ Huyền Thanh quán, tôi đã từng gặp cô ấy rồi. Mặc dù còn trẻ nhưng đạo pháp cao thâm, tôi không thể nhìn thấu được…”
Lời còn chưa nói xong đã có người hỏi: “Tiết đạo trưởng, ông đang nói đùa gì thế? Một Huyền Thanh quán dã lộ không rõ lai lịch, ông thật sự cho rằng cô ta có thể diệt trừ được oán linh trăm năm sao?”
“Tôi cũng đã từng nghe tới cái tên Huyền Thanh quán này rồi, nghe nói cũng bỏ không ít công sức trong vụ Bạch Vân quán. Nhưng xem chừng cũng chỉ là vận khí tốt, vừa lúc gặp chuyện nên cô ta thuận tay nhặt được món hời thôi.
Nếu thật sự có bản lĩnh diệt trừ oán linh trăm năm thì đoán chừng đã sớm nổi danh trong Huyền Môn chúng ta rồi! Làm sao đến mức ngay cả cánh cửa của Hiệp Hội Đạo Môn cũng không vào nổi cơ chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, những người khác cũng phụ hoạ theo.
Không phải là bọn họ không tin, thực sự là lời nói của Tiết đạo trưởng quá không hợp thói thường!
Tiết đạo trưởng thấy tình thế phát triển thành một hướng khác, ông ta há miệng muốn giải thích vài câu nhưng đám người thảo luận quá kịch liệt, căn bản không cho ông ta có cơ hội lên tiếng.
Tiết đạo trưởng im lặng nhìn đám người này.
Trong thoáng chốc, trong lòng lại dâng lên một cảm giác tự hào không sao giải thích được.
Không sao cả, chờ cho bọn họ tận mắt chứng kiến thực lực của Tô quán chủ, họ sẽ biết bởi vì mấy lời của họ hôm nay mà sẽ bị vả mặt đến cỡ nào!
Chậc, loại cảm giác làm người ngoài cuộc, tỉnh táo nhìn xem bọn họ đoán mò, thực sự quá mỹ diệu!
…
Vào lúc hết thảy mọi chuyện đang dần yên tĩnh lại thì tại một góc nào đó của Kinh Thành lại một lần nữa nhấc lên sóng gió.
Sứ giả áo đen sắc mặt đen kịt, toàn thân tràn ngập cảm giác tĩnh mịch và kiềm chế, cơn tức giận bị đè nén cuồn cuộn dâng lên, rốt cuộc không thể khống chế được nữa, ông ta nhấc chân đạp đổ cái bàn ở gần mình nhất.
“A… Tô Cẩm! Đáng chết! Đáng chết!”
Liên tiếp hét hai chữ “đáng chết” đủ để chứng minh hận ý của ông ta với Tô Cẩm lúc này.
“Tại sao? Tại sao chuyện của Lục gia cũng bị hủy trong tay cô ta chứ? Tại sao cô ta luôn đối nghịch với Thiên Uyên chúng ta ở khắp nơi như vậy?” Nếu không phải Tô Cẩm xuất hiện thì hải đường tám cạnh mà ông ta dốc nhiều tâm huyết như vậy sao có thể biến thành tro tàn?
Còn có con át chủ bài sau cùng của ông ta – oán linh trăm năm nữa!
Vậy mà cũng bị hủy diệt nhanh chóng như vậy!
Đây chính là oán linh trăm năm, ngoại trừ có thể lấy đi tính mạng của Lục Chi Vận thì còn có thể dùng như một thanh kiếm sắc bén, ông ta còn chưa kịp phát huy hết tác dụng của quân cơ oán linh trăm năm này thì đã bị Tô Cẩm diệt trừ rồi?!
Khó khăn lắm ông ta mới tìm được một oán linh trăm năm, còn chưa kịp hợp tác thì…
Ha, tin tức nghe được lại là oán linh trăm năm tan thành mây khói.
“Tô Cẩm! Mày thật đáng chết!” Sứ giả gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy lời này!
Lúc này có một bóng người đi tới, người kia che mặt, lạnh lùng liếc nhìn cả căn phòng bừa bộn: “Được rồi, nếu đã có thời gian ngồi ở đây phát cáu thì chẳng bằng suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên làm gì!”
“Ngay là oán linh trăm năm cũng chết trong tay Tô Cẩm, vừa nhìn là biết cô ta là nhân vật lợi hại rồi.
Ông cũng thế đấy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn đánh giá con người qua vẻ bề ngoài hả? Ông thấy cô ta còn trẻ nên cho rằng cô ta không có bản lĩnh thật sự sao?
Ông phải sớm xác định lại thực lực của Tô Cẩm, nếu không ông sẽ còn tiếp tục chịu thiệt trong tay cô ta thôi…Nói không chừng ngày nào đó, ngay cả mạng nhỏ của mình cũng phải góp vào.”
Người kia nhẹ nhàng nhắc nhở mấy câu.
Bỏ mạng cũng không sao, nhưng nếu để cho Tô Cẩm lần theo manh mối điều ra ra một vài chuyện, đến lúc đó sẽ sinh ra một đống chuyện phiền toái!
Sứ giả áo đen hít sâu một hơi rồi thở ra, bình tĩnh lại cảm xúc, sắc mặt vẫn khó coi như cũ nhưng lý trí đã quay lại được mấy phần: “Cảm ơn đường chủ đã nhắc nhở.”
Nhất định sau này ông ta sẽ coi Tô Cẩm như kẻ địch số một cần phải đề phòng