
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Mộ tổ Triệu gia 2
Đương nhiên Lục Chi Ninh cũng đi theo góp vui, chuyện đào mộ như thế này anh ta còn chưa được chứng kiến lần nào cả. Thế là anh ta cùng đi, Nguyên Cảnh cũng vội vàng đi theo.
Lấy danh mỹ miều là: Mở mang tầm mắt.
Trước giờ đối với những khách hàng VIP, Tô Cẩm đều khá khoan dung. Cô đã không có ý kiến thì đương nhiên người Triệu gia cũng không có ý kiến.
Không phải chỉ là đào mộ thôi sao? Muốn xem thì cứ đi xem!
Một đoàn người lái xe đi tới nghĩa trang Triệu gia.
Nghĩa trang của Triệu gia lúc trước cũng có tìm mấy đại sư tới xem phong thuỷ, nghe nói phong thuỷ ở chỗ này tương đối tốt, là mảnh đất có thể phù hộ cho con cháu, thế là Triệu gia đã cho xây dựng một cái lăng mộ ở chỗ này.
Phàm là người của Triệu gia đều sẽ được an táng ở đây.
Lúc Tô Cẩm xuống xe liền nhìn thấy một đống bia mộ.
Tô Cẩm không sợ loại cảnh tượng này nhưng có người lại không được bình tĩnh như vậy.
Lục Chi Ninh nghiêng đầu nhìn nhóc Tri Hàn cảm giác tồn tại rất nhỏ: “Tiểu sư đệ, em có sợ không? Anh Lục ở trong xe trông chừng em nhé.”
Phương Tri Hàn lắc đầu, nói giống như mình là đại sư: “Anh Lục, anh có sợ cũng đừng có lôi em vào chứ. Em là đạo sĩ, mấy cảnh tượng như thế này chẳng là gì hết.”
Lục Chi Ninh: “…”
Sau đó, anh ta thấy Phương Tri Hàn bình tĩnh xuống xe.
Cuối cùng Phương Tri Hàn còn quay đầu nhìn Lục Chi Ninh, chẳng biết tại sao Lục Chi Ninh luôn cảm thấy ánh mắt kia giống như đang khinh bỉ mình.
Lục Chi Ninh lấy hết can đảm muốn đi theo, nhưng cũng là hết cách, anh ta liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là bia mộ người Triệu gia, từng dãy từng dãy…ngay hàng thẳng lối.
Bàn chân mới bước ra kia…cuối cùng lại rụt trở về.
Hu hu hu, anh ta lựa chọn tiếp tục hèn nhát! Anh ta cũng không phải đạo sĩ, sợ thì cứ sợ thôi! Dù sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì!
Đoàn người Tô Cẩm mênh mông cuồn cuộn đi vào giữa mấy hàng bia mộ.
Không đợi cha Triệu mở miệng, cô liếc mắt đã tìm tới phần mộ có vấn đề!
Cha Triệu: “…” Đây đúng là mộ phần tổ tiên nhà ông ta, Tô quán chủ vẫn giống như trước, mắt sáng như sao.
Sở Lâm ở bên cạnh nhìn chung quanh rồi kinh ngạc nhìn cha Triệu: “Triệu tiên sinh, chuyện đào mộ như thế này mà ông không tìm thêm vài người tới đây sao?”
Tại sao ngoại trừ bọn họ ra thì không có thêm ai khác nữa?
Như thế này thì đào làm sao được?
Cha Triệu bối rối một chút: “Tô quán chủ nói không cần tìm thêm người.”
Thế là mấy người đồng loạt nhìn về phía Tô Cẩm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Tô Cẩm cực kỳ bình tĩnh lấy từ trong người ra hai cái xẻng lớn.
Cô đưa một cái cho Sở Lâm: “Anh đào đi!”
Sở Lâm choáng váng ngay lập tức.
“Chuyện đào, đào mộ này mà tôi phải làm nữa à?” Anh ta lắp bắp hỏi.
Tô Cẩm nghiêm túc gật đầu: “Ừ, anh là đại đồ đệ. Chuyện này cũng không thể để Tri Hàn làm được đúng không?”
Sở Lâm cầm xẻng, có chút khó hiểu với sự phát triển của tình huống: “Chuyện này không thể tìm những người khác để làm được sao?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng gần như thế. Chuyện đào mộ này không phải ai cũng có thể làm được, ngoại trừ người của Triệu gia thì cũng chỉ có người trong Huyền Môn như chúng ta mới có thể làm được. Nếu như người bình thường tới làm thì dễ dàng xảy ra các loại vấn đề như vận thế thấp, nhiễm sát khí.”
Nói xong, Tô Cẩm lại ngước nhìn Triệu Hoà Cẩn, à đúng rồi, ở đây lại có một con cá lọt lưới!
Triệu tiên sinh lớn tuổi, Triệu phu nhân sức yếu, nhưng Triệu Hoà Cẩn còn trẻ mà!
Ánh mắt Tô Cẩm hiền lành lại lấy ra một cái xẻng đưa cho Triệu Hoà Cẩn.
Triệu Hoà Cẩn run run rẩy rẩy nhận lấy cái xẻng rồi nói khẽ: “Tô quán chủ, tôi không có kinh nghiệm gì hết, nếu làm sai chỗ nào thì cũng đừng trách tôi nhé.”
Tô Cẩm hào phóng khoát tay: “Không sao cả, tôi cũng không có kinh nghiệm đào mộ mà.”