
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Không ai có thể thoát khỏi nhân quả 2
Tô Cẩm lùi lại một bước, nhìn cha Triệu: “Thực ra cũng không chắc có phải ông ta bị tôi làm cho tức giận đến ngất xỉu đâu, cũng có thể là ông ta cảm thấy mình bị một kẻ cặn bã như Thiên Uyên lừa gạt tiền bạc lẫn tình cảm…”
Triệu Vĩ Yến phối hợp gật đầu: “Tô quán chủ nói có lý.”
Thấy lão gia tử đã ngất đi, Triệu Vĩ Yến lại gọi Ninh Kiến Uyên tới.
Ninh Kiến Uyên và Tề Ngọc Kha cùng nhau bước ra, ông ta nhìn cha Triệu rồi lại nhìn Tô Cẩm, cuối cùng khom lưng xin lỗi.
“Triệu tiên sinh, thật xin lỗi.”
Thái độ Triệu Vĩ Yến vẫn kiên định: “Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi này của ông.”
Ông ta quay đầu bước lại bên cạnh Tô Cẩm.
Tô Cẩm thấy giữa hai đầu lông mày Ninh Kiến Uyên bỗng thoáng hiện tử khí, trong mắt hơi loé lên.
“Hai người đã bàn bạc xong chuyện ly hôn chưa?” Tô Cẩm thuận miệng hỏi.
Ninh Kiến Uyên chậm rãi đáp: “Đã bàn xong rồi, bây giờ chúng tôi đã đồng ý ly hôn. Là tôi có lỗi với Ngọc Kha và Nguyệt nhi.”
Ông ta đã nghe được cuộc nói chuyện của cha mình và Tô Cẩm.
Mặc dù ông ta không biết cụ thể nhưng từ những lời nói kia cũng đủ để chứng minh cha ông ta đã làm ra những chuyện người người oán trách.
Mà ông ta, biết rõ cha mình đi sai đường cũng không hề ngăn cản, thậm chí còn làm ngơ. Chuyện cung cấp tài chính cho Thiên Uyên ông ta cũng đều là nhắm một mắt mở một mắt.
Bất kể thế nào thì ông ta cũng là kẻ đồng loã.
Chuyện của cha ông ta liên luỵ quá nhiều, lại thêm Tô quán chủ nói rằng sẽ tai hoạ đến cháu con nên có lẽ để cho hai mẹ con cắt đứt quan hệ với Ninh gia chính là lựa chọn tốt nhất lúc này!
Trước khi Tô Cẩm rời đi lại dặn Tề Ngọc Kha một câu: “Giải quyết mọi chuyện càng nhanh sẽ càng tốt cho bà và con gái của bà!”
Ánh mắt Ninh Kiến Uyên ảm đạm, ông ta không dám lãng phí thời gian thêm nữa, nếu đã như vậy thì phải ly hôn càng sớm càng tốt.
Ông ta quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã nhìn Tề Ngọc Kha.
“Thật xin lỗi.”
Tề Ngọc Kha lắc đầu: “Em không cần lời xin lỗi của anh…Sau này anh đừng làm người hồ đồ như vậy nữa.”
Tô Cẩm cùng Triệu Vĩ Yến rời khỏi Ninh gia.
Sau khi hai người bước ra ngoài, Triệu Vĩ Yến nhắc nhở: “Tô quán chủ, cô vẫn chưa thu tiền mà.”
Tô Cẩm thở dài: “Ồ, tiền của Ninh gia không sạch sẽ, để sau tìm Tề Ngọc Kha đòi tiền cũng được.”
“Đúng rồi, vị Ninh tam tiên sinh kia…” Triệu Vĩ Yến có chút hiếu kỳ nhưng lại do dự, không biết có nên hỏi hay không. Ông ta chắc chắn Ninh lão gia tử sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng còn Ninh Kiến Uyên thì sao?
Tô Cẩm nói mà không quay đầu lại: “Ông ta không còn sống được bao lâu nữa đâu.
Thời điểm Ninh lão gia tử diệt trừ đối thủ thì trên tay đã dính máu không ít rồi, các loại nhân quả đan xen nên sẽ không có kết cục tốt.
Mà Ninh Kiến Uyên nhìn như hồ đồ thế, nhưng ông cho rằng ông ta thật sự không biết chuyện gì trong đó sao? Chẳng qua là ông ta lựa chọn giả vờ hồ đồ mà thôi, mấy đối thủ của Ninh gia đột nhiên xảy ra chuyện, nhìn giống như không có quy luật gì cả nhưng trên thực tế đều có dấu vết để lại, Ninh Kiến Uyên không thể không đoán ra được có liên quan đến Ninh gia.
Bởi vậy, ông ta cũng sẽ không có kết cục tốt.”
Cả một Ninh gia to lớn như vậy mà đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai mẹ con Tề Ngọc Kha hơi có vẻ vô tội.
Nhưng Tề Ngọc Kha hưởng thụ vinh hoa phú quý ở Ninh gia nhiều năm như vậy, sau khi rời khỏi Ninh gia thì cũng phải trả một cái giá nào đó.
Nhân quả tuần hoàn, cho tới bây giờ không ai có thể trốn thoát được.
Triệu Vĩ Yến thở dài, tâm tình vẫn có chút phức tạp, sống một cuộc sống yên ổn chẳng tốt hay sao mà cứ nhất thiết phải ép buộc giành lấy thứ không phải của mình?
Hơn nữa lại còn dùng đến mấy biện pháp bàng môn tà đạo…