Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 45

Trước Tiếp

Khi Amanda vào báo có khách đến thăm, Hoắc Niệm Sinh cũng vừa nhận được cuộc gọi từ Trần Văn Cảng. Y còn đang gác chân trên bàn, nhìn xuống số điện thoại gọi đến rồi nhấc máy: "Văn Cảng, sao thế?"

Kết quả là Amanda đẩy cửa vào trước: "Sếp Hoắc, cậu Trần đến rồi." Cô bước sang một bên để lộ người phía sau: "Tôi vừa thấy cậu ấy ở quầy lễ tân, không có hẹn trước nên đưa cậu ấy lên luôn."

Hoắc Niệm Sinh thả chân xuống: "Cơn gió nào thổi em đến đây?"

Trần Văn Cảng tươi cười bước vào: "Không làm phiền chứ?"

Tòa nhà này không phải là trụ sở của Hoắc Thị, Hoắc Niệm Sinh hiện đang làm chủ tịch của một công ty con phụ trách mảng kinh doanh đầu tư. Lúc này mới hơn bảy giờ một chút, những người có thể tan làm đã về cả rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang tăng ca. Khi Trần Văn Cảng mới đến đã ngước nhìn lên từ tầng dưới, khu văn phòng ở hai ba tầng giữa vẫn sáng đèn, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những người đang chiến đấu với công việc.

Sáng nay anh giúp Trần Hương Linh dọn nhà nên ăn mặc khá tùy tiện, áo thun cotton màu sáng tròng lên người, chất vải cotton thoải mái vừa vặn, nhưng quá mềm nên không đứng dáng, đành dựa vào vóc người của anh để chống đỡ, bên dưới là quần jeans ống đứng không có nhiều chi tiết trang trí, chỉ có đôi chân dài miên man khiến người ta phải ghen tị.

Hoắc Niệm Sinh nói với trợ lý: "Cô đi lấy thứ gì để uống đi."

Trần Văn Cảng vội nói: "Không cần đâu."

Amanda cười chuyên nghiệp rất đúng tiêu chuẩn: "Được, trong phòng trà có đồ uống pha sẵn, nếu muốn uống gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."

Trần Văn Cảng cảm ơn, quay lại nhìn cô đóng cửa phòng làm việc.

Đến xế chiều thì anh cùng Lư Thần Long rời khỏi nhà của Trần Hương Linh, Trần Văn Cảng đưa Lư Thần Long đi đón em trai hắn, Tiểu Bảo. Sau khi thả hai anh em ở cửa, anh từ chối lời mời ở lại ăn tối, nhìn sắc trời, anh vốn định quay lại nhà họ Trịnh.

Ai ngờ lại kẹt xe trên cầu cạn, đèn chiếu hậu màu đỏ nối liền thành vô số dải ánh sáng. Nhìn từ trên cầu ra xa, từng dãy nhà dân cư xếp thành hàng, ánh đèn từ hàng vạn ngôi nhà trải dài vô tận, đằng sau mỗi ngọn đèn vàng hay trắng đó có thể là bản giao hưởng từ nồi niêu xoong chảo của mỗi gia đình.

Nghĩ lại thì về nhà cũng chỉ tắm rửa, lên giường đi ngủ, ngày mai đi làm ở Trịnh Thị. Công việc bất tận, lịch trình bất tận, dường như chẳng bao giờ có thể xả hơi. Anh đột nhiên rất muốn xem Hoắc Niệm Sinh đang làm gì.

Tình cờ lúc này luật sư Chúc gọi điện cho anh, có lẽ cuối cùng cũng hoàn thành công việc, anh ta bảo Trần Văn Cảng cần phải đích thân ký thứ gì đó. Và thế là mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, Trần Văn Cảng hẹn anh ta tại quầy lễ tân của công ty Hoắc Niệm Sinh. Sau khi ký xong thì luật sư Chúc vội vã tan làm, anh tình cờ gặp Amanda đi ăn tối về.

Cửa vừa đóng là Hoắc Niệm Sinh đã ôm chặt lấy anh, nói đùa: "Hôm nay đến thị sát công việc à?"

Trần Văn Cảng nghe ra được là y đang nhắc đến lần trước y đến thăm trường giáo dục đặc biệt. Nghĩ đến điều này thì ký ức về đêm hôm đó cũng rất tự nhiên ùa về trong tâm trí. Dù cho không có ai xung quanh, mặt anh vẫn nóng lên. Dường như quần áo cũng sắp không còn ở trên cơ thể nữa, tai anh đỏ ửng, phản chiếu vào mắt Hoắc Niệm Sinh. Đã hết giờ làm việc từ lâu, Trần Văn Cảng không quan tâm đến dè dặt, quả nhiên là bị y dẫn đến bên bàn làm việc, anh nhìn xung quanh.

Thực ra cảm giác có vẻ hơi lạ lùng.

Kiếp trước, Hoắc Niệm Sinh cũng dùng văn phòng này, Trần Văn Cảng ở bên y bảy năm, nhưng chưa từng bước vào lần nào. Anh biết y rất đa nghi nên không bao giờ hỏi về sự nghiệp của y hay của nhà họ Hoắc, chỉ giữ mối quan hệ "bao nuôi" đơn giản nhất có thể. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đến đây, là khi cùng Amanda và luật sư Chúc để thu dọn di vật của y.

Văn phòng bụi bặm trong ký ức của anh nay vẫn còn mang khí thế của một ông chủ lớn. Bàn làm việc màu đen của Hoắc Niệm Sinh rộng đủ cho ngựa phi, được dọn dẹp rất sạch sẽ, các hộp đựng hồ sơ sắp xếp gọn gàng, trên bàn không có cả một tờ giấy A4. Máy tính trong văn phòng vẫn bật, hiển thị màn hình khóa.

Trần Văn Cảng vô tình chạm vào bàn phím, màn hình lập tức nhảy trở lại giao diện hệ thống văn phòng. Anh quay mặt đi ngay, không nhìn thêm nữa, thu hồi tâm trí về, quay người vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Niệm Sinh. Rồi cũng dùng giọng điệu đùa cợt đó: "Nếu biết trước anh phải tăng ca, xem ra em không nên không ngoan chạy đến làm phiền anh."

Hoắc Niệm Sinh đột nhiên luồn tay xuống dưới nách nhấc anh lên, Trần Văn Cảng không kịp đề phòng, cứ thế bị đẩy ngồi xuống chiếc bàn rộng. Hoắc Niệm Sinh đặt hai tay lên vai anh, nghiêng người lại gần với vẻ thản nhiên: "Vừa rồi khi em vào, trông tôi giống như đang bận à?" Chẳng những không xấu hổ, y còn lấy làm vinh dự lắm: "Người khác tăng ca, còn tôi chỉ đang lười biếng."

Khoảng cách ngày càng gần hơn, thăm dò, môi chạm môi.

Nụ hôn rất nhẹ, đẫm hương vị đùa nghịch.

Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, lòng đầy thỏa mãn.

Anh ngồi trên bàn, chân không chạm đất được, nên nâng mu bàn chân lên, từ từ cọ vào bắp chân Hoắc Niệm Sinh. Anh giơ tay giữ lấy cánh tay Hoắc Niệm Sinh, môi mím lại khẽ cười: "Nếu không bận thì sao không đến tìm em?"

Hoắc Niệm Sinh quay ra kêu oan: "Tôi biết em sắp thi nên mới không làm phiền em, cho em thời gian để ôn tập đấy thôi." Vừa nói, y vừa mở ngăn kéo, lấy ra một xấp báo, như để chứng minh cho lời mình nói: "Còn nữa, làm sao em biết tôi không nghĩ đến em?"

Trần Văn Cảng liếc nhìn, không ngờ lại thấy bức ảnh của chính mình. Đây là số báo cuối cùng của trường trong học kỳ này, là số có đăng bài phỏng vấn anh. Mặt anh càng nóng hơn, theo bản năng đưa tay ra tóm lấy nó: "Anh..."

Hoắc Niệm Sinh giơ tay lên tránh: "Giành cái gì? Hôm đó tôi đến trường em có việc, lấy từ sạp báo ở lối vào tòa nhà giảng đường đấy. Có mất tiền đâu, em muốn thì phải tự đi lấy tờ khác." Y đùa giỡn thành nghiện, lắc cho tờ báo mở ra, ghé vào tai Trần Văn Cảng trêu chọc: "Mấy ngày này tôi cứ nghĩ mãi, lần sau chúng ta gặp nhau, phải bắt em tự đọc lên, tôi từ phía sau..."

Trần Văn Cảng lập tức bịt miệng y lại.

Hoắc Niệm Sinh kéo tay anh xuống, thuận đường hôn lên cổ tay anh, cảm giác ngứa ran lan tỏa đến lòng bàn tay, rồi đi thẳng một đường lên đến yết hầu.

"Tôi cũng đọc kỹ bài phỏng vấn rồi, viết rất dễ thương mà, hỏi em thường học như thế nào, tham gia hoạt động xã hội nào ở trường. Cuối cùng còn phải hỏi em có người yêu chưa, mẫu người lý tưởng là gì - trưởng thành, vững vàng, điềm tĩnh, em muốn nói đến ai?"

Trần Văn Cảng ngước đôi mắt đang nhìn xuống lên, chăm chú nhìn y rồi cười: "Đây chỉ là những câu trả lời theo mẫu thôi, anh đừng xem là thật."

Hoắc Niệm Sinh kề sát vào tai anh: "Vậy nói thật cho tôi biết... thích người như thế nào."

Trần Văn Cảng nghiêng đầu, cũng thì thầm bên tai y: "Em thích trẻ trung khoẻ mạnh, trung thực biết điều..."

Phần còn lại bị một tiếng r*n r* nghẹn ngào chặn lại, anh không thể cười được nữa, khom người lại xin tha, ôm chặt Hoắc Niệm Sinh.

Hoắc Niệm Sinh cũng chỉ v**t v* mấy cái, không đẩy anh xuống mặt bàn làm việc vừa cứng vừa lạnh.

Ôm nhau an ủi một lúc, y đột nhiên hỏi: "Gần đây em ngủ không ngon à?"

Trần Văn Cảng nhìn y: "Ừm, sao anh biết?"

Hoắc Niệm Sinh xoa đầu anh: "Da đầu của em căng hết lên này." Y đột nhiên nổi hứng: "Nằm xuống đi, tôi xoa cho em."

Trong phòng làm việc này có cả phòng nghỉ với một chiếc giường đơn để ngủ trưa, chăn được gấp thành một khối vuông mỏng.

Trần Văn Cảng do dự một lát, không biết nên quay mặt về hướng nào, Hoắc Niệm Sinh đã giúp anh quyết định tư thế, đẩy anh nằm sấp xuống. Trần Văn Cảng nghiêng mặt sang một bên, gối đầu lên cánh tay, nhìn Hoắc Niệm Sinh. Bên cạnh anh lún xuống, những đầu ngón tay ấn nhẹ lên da đầu anh.

Về phương diện này, không thể phủ nhận là tay nghề của Hoắc Niệm Sinh rất đáng được đánh giá cao, ấn rồi lại ấn, các ngón tay di chuyển dần xuống cột sống cổ, ấn vào các huyệt vị, nhấn xuống từng chút một cho đến khi vuốt đến khoảng cách giữa hai bả vai đau nhức, vài tiếng kêu răng rắc nhẹ vang lên.

Có bao nhiêu người hiện đại không bị mệt mỏi vì ngồi lâu chứ, Trần Văn Cảng nheo mắt, gần như thốt lên tiếng r*n r* thoải mái.

Dáng vẻ của anh lại khiến Hoắc Niệm Sinh buồn cười, nghĩ bụng, thật giống mèo. Nhẹ nhàng mà quấn người. Nhất là sau khi xoa bóp vai và cổ, Trần Văn Cảng tự giác trở mình nằm vào lòng Hoắc Niệm Sinh, đổi bên kia, đòi y tiếp tục xoa đầu cho mình.

Hoắc Niệm Sinh cũng chịu thương chịu khó, dùng đầu ngón tay đẩy lên trên, ấn từ huyệt Bách Hội đến huyệt Phong Trì, cúi đầu nhìn xuống, người trong lòng đang yên tâm thoải mái tận hưởng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Y đột nhiên hỏi: "Dạo này sức khỏe của em thế nào?"

Trần Văn Cảng đáp: "Đã khỏe rồi. Sao thế?"

"Tâm trạng thì sao?"

"Cũng không sao." Trần Văn Cảng hiểu ra: "Dạo này không tái phát bệnh nữa."

Thế thì tốt. Hoắc Niệm Sinh lại xoa cho anh một lúc: "Nếu tâm trạng tốt thì ra ngoài đi dạo, cuối tuần này có thời gian không?"

Phát sinh quan hệ rồi thì đã đến lúc tận hưởng, đã nếm mùi ngon thì khó bỏ, thói thường ở đời. Thực ra cho đến hôm nay, Hoắc Niệm Sinh cũng hiểu được người có tính cách như Trần Văn Cảng muốn gì, anh muốn có người bầu bạn, muốn hẹn hò, muốn những khoảnh khắc tinh tế. Trần Văn Cảng đã cho y thứ y muốn, vậy thì tương ứng, y cũng phải đáp lại chút gì đó. Hoắc Niệm Sinh là người biết giữ lời hứa - không chắc đã là người tốt, nhưng ít nhất là biết công bằng.

Nhưng Trần Văn Cảng nghĩ lại rồi uyển chuyển gạch bỏ một ngày: "Thứ bảy này không được, bọn em có hoạt động."

Hoắc Niệm Sinh nghe thì thấy không giống công việc nên hỏi thêm: "Hoạt động gì?"

Trần Văn Cảng giải thích: "Là vì bọn trẻ trong viện phúc lợi xã hội, bình thường chúng không thể tự mình ra ngoài, phải có tình nguyện viên đi cùng thì mới được đi chơi. Bọn em đã hứa đưa hai bạn nhỏ đi chơi." Anh ngồi dậy, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Hay là anh đi cùng nhé?"

Hoắc Niệm Sinh nhìn chăm chú vào vầng trán gọn gàng và sống mũi thẳng tắp của anh, nhưng thật ra có lẽ y không để ý đến lời anh nói.

Trần Văn Cảng ngồi thẳng dậy, hết sức tập trung nhìn y, đôi mắt dịu dàng bình thản không rời khỏi khuôn mặt y.

Ánh nhìn của cả hai quấn lấy nhau.

Thứ cảm xúc thương người yếu thế trong con người anh là thứ mà Hoắc Niệm Sinh không có. Nhưng khi đặt lên người anh, nó dường như bổ trợ hoàn hảo cho tính cách của anh, không giả dối, như thể con người này vốn phải là như thế. Mà Hoắc Niệm Sinh cũng muốn một Trần Văn Cảng như vậy.

Hoắc Niệm Sinh có lẽ còn không biết mình đã đồng ý cái gì: "Được, cho tôi biết giờ, lúc đó gặp. Tôi đến đón em."

*

Còn về gia đình thuê nhà khó chịu tại nhà cũ của Trần Văn Cảng, lúc đầu Lư Thần Long có nói thế này: "Đừng lo, cậu không cần ngày nào cũng phải đến, cũng đừng để Linh Linh đến, tôi sẽ giúp cậu trông chừng họ trước, người nào mà chẳng có chuyện phải lo, tôi không tin họ có thể ở mãi được."

Trong vòng chưa đầy 24 giờ, Trần Văn Cảng đã nhận được video của hắn gửi đến, cái này tiếp cái khác. Công ty đang có việc bận, Trần Văn Cảng hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra.

Lư Thần Long đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc vừa khóc vừa cười: "Cậu tự xem đi."

Anh nhấp vào, tình hình thực sự ở đó không dễ để giải thích chỉ bằng vài lời.

Chuyện là sáng sớm nay, Lư Thần Long và em trai Tiểu Bảo ra ngoài, định đến cơ sở can thiệp thì thấy bốn năm người đàn ông lực lưỡng đang gõ cửa nhà Trần Văn Cảng. Một người trong số họ còn khá lịch sự, tiến đến hỏi hắn: "Chủ nhà này họ Trần phải không?"

Tất cả bọn họ đều cao lớn vạm vỡ, tay áo ngắn xắn lên tận bắp tay, để lộ cánh tay xăm trổ, người đến hỏi chuyện có xăm hai con rồng.

Lư Thần Long sửng sốt, gật đầu: "Đúng thế."

Lúc này, người vợ đi ra mở cửa cũng giật mình: "Các người là ai? Các người tới đây làm gì?" Trong lúc nói chuyện, cô ta vội vàng gọi chồng ra.

Lư Thần Long đứng xa xa hóng chuyện.

Người đàn ông đứng đầu đưa cho họ xem hợp đồng: "Đây là hợp đồng thuê nhà của chúng tôi, cậu Trần cho chúng tôi thuê căn nhà này, hiệu lực bắt đầu từ hôm nay."

Người chồng đen mặt đóng cửa đuổi người: "Bớt giở trò này đi, nói cho các người biết, chúng tôi không sợ! Tôi gọi cảnh sát ngay bây giờ!"

Người đàn ông xăm hình rồng cười đùa cợt nhả, nhưng vẫn tỏ ra đồng ý thương lượng: "Cho dù anh có gọi cảnh sát, chúng tôi vẫn là người thuê nhà này. Anh sống không dễ dàng, anh em chúng tôi cũng vậy, phải có một nơi để ở đúng không nào? Anh xem, không thể để chúng tôi ngủ ngoài đường được."

Thế là bất chấp người vợ kêu lên "ấy ấy ấy" cản trở, họ ỷ mình người đông thế mạnh ùa vào sân. Không đe dọa cũng không bạo lực, họ tự mang theo ghế đẩu và tấm bạt nhựa, ngồi thành vòng tròn trong cái sân nhỏ, trải tấm bạt xuống đất, bắt đầu chơi bài poker.

Người chồng tức quá gọi cảnh sát đến thật.

Nhưng cảnh sát đến thì cũng bất lực: "Làm sao mà bắt người được? Bây giờ khách thuê nhà là người ta mà, nhà anh chuyển đi sớm là xong rồi."

Chỉ tiếc là không có thời gian để xem hết trò vui này, Lư Thần Long thấy sắp trễ giờ, bế em trai lên chạy như tên bắn.

Sau đó Lư Thần Long quay lại thì thấy phục vụ trong quán ăn của mình đang bàn tán sôi nổi, kể rằng những người đó hình như chỉ ở ngoài sân, không làm gì cả, chỉ la hét và chơi bài. Đến trưa thì họ mua bánh mì và bia về, ăn ăn uống uống phần mình. Ăn xong, họ lại hỏi người vợ mượn nhà vệ sinh, nói là không cho thì giải quyết ngay ngoài sân. Người vợ miễn cưỡng đồng ý cho họ vào nhà, xếp hàng lần lượt sử dụng nhà vệ sinh, chỉ mỗi thế thôi cũng mất gần hai giờ.

Vậy nên những đoạn video do Lư Thần Long gửi đại khái có nội dung như thế.

"Sợ thật ha, cậu tìm đâu ra mấy người này?"

Trần Văn Cảng rất bình tĩnh: "Không phải tôi. Có lẽ là công ty đòi nợ do luật sư của tôi ủy thác."

Các công ty đòi nợ thường giúp giải quyết những người lì lợm không trả nợ, thú thật thì nhờ họ đi dọn người thuê nhà của anh là giết gà dùng dao mổ trâu. Bình thường, họ thậm chí còn không thích dính líu đến những việc cá nhân này, mời được họ cũng là nhờ mặt mũi của luật sư Chúc.

Hôm qua, Trần Văn Cảng được gọi đi để ký hợp đồng, anh cũng đoán ra ra luật sư Chúc muốn làm gì.

Lư Thần Long thì thuộc loại vừa mới mở mang tầm mắt: "Sao cậu biết nhiều như vậy?"

Trần Văn Cảng chỉ cười: "Công ty lớn mà, ít nhiều gì cũng có những chiêu trò như thế này."

"Thế Trịnh Thị các cậu cũng có à?" Lư Thần Long lẩm bẩm: "Có chắc sẽ không ảnh hưởng đến cậu không?"

"Thường là không. Họ là 'chuyên gia', nói thế này đi, có thể họ còn hiểu và tuân thủ luật pháp hơn chúng ta nữa."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Cảng ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra cầu thang quay số khác, là để cảm ơn luật sư Chúc và hỏi về chi phí.

Luật sư Chúc vẫn rất lịch sự: "Không cần không cần, chi phí thì bỏ đi. Hàng năm chúng tôi đều phải giục thanh toán các dự án, có công ty hợp tác lâu dài, một hai lần lẻ tẻ thì coi như là dịch vụ miễn phí tặng kèm thôi. Không thể tính riêng, cũng không dễ tính tiền cho cậu."

Trần Văn Cảng rất quả quyết, trên gương mặt anh lúc này không hề có dấu vết của một người tốt bụng thật thà: "Cảm ơn anh đã tận tâm, lần sau tôi mời anh đi ăn."

Luật sư Chúc nói: "Có gì đâu, vậy thôi, nếu cậu còn vấn đề gì thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Trước Tiếp