Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Bụi trần quá khứ
Trần Văn Cảng nhận ra rằng trong lúc mình không hề hay biết, anh đã ỷ lại vào Hoắc Niệm Sinh quá giới hạn cần thiết. Không chỉ về mặt vật chất mà cả về cuộc sống, thậm chí cả tinh thần, Hoắc Niệm Sinh dần trở thành phao cứu sinh duy nhất mà anh có thể nắm bắt được.
Ban đầu chỉ có một mình, anh dường như có thể tìm được chút can đảm chắp vá tạm bợ để tiếp tục sống sót, nhưng bây giờ, anh không còn chắc chắn nữa. Anh giống như một khối thuốc màu với lớp nền xám đen, trong khi y lại là một sắc màu tươi sáng khác, liên tục thẩm thấu vào, có khả năng làm anh tan chảy thành một màu sắc mới. Thế nhưng chẳng ai dám đảm bảo một kết quả tốt đẹp, có thể đến cuối cùng cũng chỉ là một mớ hỗn độn đen tối, rối rắm.
Hoắc Niệm Sinh đã cứu vớt anh, giúp đỡ anh. Không còn gì để nghi ngờ, tất cả những gì y làm đều xứng đáng để Trần Văn Cảng mang ơn vị quý nhân này. Câu hỏi tiếp theo là, một người có thể kiên nhẫn và tử tế trong bao lâu? Khi nào thì y sẽ mất hứng thú với chuyện này?
Trần Văn Cảng quay mặt đi, nhưng Hoắc Niệm Sinh vẫn nhìn anh. Ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn vào lưng anh, thật khó để bỏ qua. Trần Văn Cảng đứng đó không nhúc nhích. Anh lẳng lặng chờ đợi, cảm nhận hơi thở của người nọ đến gần từ phía sau, hai cánh tay ôm anh vào lòng. Hoắc Niệm Sinh chậm rãi vươn tay đến bên dưới yết hầu của anh, cởi cúc áo, rồi hôn lên tai Trần Văn Cảng, ý nghĩa quá rõ ràng.
Trần Văn Cảng thốt lên một tiếng than nhẹ. Anh đưa tay tắt công tắc trên tường, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Không đến nỗi hoàn toàn tối tăm, nhưng mắt đã không còn nhìn rõ. Bấy giờ anh mới quay người, ngẩng đầu lên tìm môi của Hoắc Niệm Sinh.
Trần Văn Cảng được bế lên giường, anh s* s**ng bắt lấy tay của Hoắc Niệm Sinh. Bàn tay ấy dài mà khỏe, các đốt ngón tay có vết chai sần. Anh đan chặt năm ngón tay của mình vào bàn tay kia, hai bàn tay đột nhiên nắm chặt lại, siết lấy nhau.
Thật lâu sau đó, thị lực dần thích nghi với bóng tối, bắt đầu phân biệt được đường viền và bóng dáng. Trong bóng tối, Hoắc Niệm Sinh co một chân, h*n l*n th*n th* đầy mồ hôi của anh.
Trần Văn Cảng từng nghĩ, anh cứ sống ngày nào hay ngày ấy thế này, dù sao cũng không phải là lâu dài. Nghĩ rất nhiều lần, nhưng rồi thói lười biếng của con người quả thực vẫn chiếm ưu thế. Cuối cùng, anh không những cần Hoắc Niệm Sinh chăm sóc mà còn muốn nhiều hơn thế nữa. Anh cần nơi trú mưa tránh gió, Hoắc Niệm Sinh cung cấp, anh cần ăn, mặc, ở và đi lại, Hoắc Niệm Sinh cũng giải quyết. Thậm chí là an ủi về mặt tinh thần cùng kh*** c*m thể xác, anh cũng có thể nhận được từ y, tất cả đã vượt xa mức bình thường.
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa, mưa xuân rả rích, nhẹ nhàng đập vào kính.
Trần Văn Cảng ôm Hoắc Niệm Sinh, tựa cằm vào vai y. Hoắc Niệm Sinh dường như rất hưởng thụ với hành động thân mật đột ngột và chủ động của anh, một cánh tay vòng qua eo anh, rồi lại vuốt tóc anh.
Trần Văn Cảng nép mình trong vòng tay y, như ngâm mình trong làn nước ấm, trong phút chốc ấy, anh không thể nhớ được điều gì. Nào là nhà họ Trịnh, nào là Trịnh Ngọc Thành, nào những phiên tòa, nhà giam, phản bội, sợ hãi, nhục nhã và tổn thương dường như đã quá xa vời.
Tất cả những gì còn lại trong đầu Trần Văn Cảng là khuôn mặt của mẹ trong album ảnh mà anh từng thấy, là hình ảnh cha nắm tay anh bước đến trường tiểu học vào ngày đầu tiên, sau đó rời khỏi cổng trường. Cô giáo xếp bọn trẻ thành hai hàng, anh đứng trong hàng người xa lạ, lo lắng nhìn quanh. Anh chợt nhìn thấy người bạn thuở nhỏ Lư Thần Long của mình ở hàng bên cạnh, đối phương nhe răng cười với anh, Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm.
Rồi thoáng chốc, hơn mười năm đã trôi qua như cơn gió thoảng, không để lại dấu vết gì. Anh quay về hiện tại, rơi vào thực tại.
Trần Văn Cảng suy nghĩ rồi chợt hỏi Hoắc Niệm Sinh: "Anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không?"
Hoắc Niệm Sinh đáp: "Nhớ chứ, tất nhiên là nhớ." Y lại hỏi: "Cậu vẫn nhớ à?"
Trần Văn Cảng nói: "Tôi nhớ anh đeo một cái nơ đen."
Hoắc Niệm Sinh đáp lời: "Trí nhớ của cậu tốt đấy. Sao nào, tôi còn bênh vực cậu nữa, thế mà cậu chẳng bao giờ nhớ đến lòng tốt của tôi à?"
Trần Văn Cảng dựa vào cánh tay y: "Xin lỗi, lúc đó tôi thật ngu xuẩn, không biết phải đón nhận thiện chí của anh."
Không biết Hoắc Niệm Sinh đang nghĩ gì mà khẽ cười, nhưng y lại im lặng. Cả hai dường như đang hồi tưởng lại tình huống đó trong ký ức của mình, nhưng đều không nói thành lời.
Đột nhiên, Hoắc Niệm Sinh nhoài người ra khỏi giường, đưa tay bật đèn ngủ. Trước mắt bỗng sáng lên. Y rút tay lại, chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng Trần Văn Cảng theo nhịp.
Trần Văn Cảng che ánh sáng trước mắt, độ sáng của đèn bàn không mạnh lắm, nhưng vì góc chiếu nên vẫn làm đau mắt anh. Anh lại mỉm cười: "Hiện tại ấy à, hiện tại chắc chắn là đã biết anh tốt thế nào rồi. Nhưng nếu đến lúc nào anh chợt nhận ra tôi là một kẻ phiền phức, vẫn cứ nói thẳng với tôi đi. Đến lúc đó, mỗi người một ngả, không đến mức làm ai phải mất mặt. Anh nghĩ sao?"
Hoắc Niệm Sinh nghe vậy thì khựng lại, chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng sấm rền.
Sấm ngừng, nhưng mưa vẫn tiếp tục đổ xuống. Hoắc Niệm Sinh lại vỗ về anh: "Cũng được, không phiền. Tôi không thấy phiền."
*
Dù đẹp hay xấu, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Từ góc nhìn của Hoắc Niệm Sinh, có thể y chưa đặt mình vào hoàn cảnh của Trần Văn Cảng để hiểu được việc cắt đứt quan hệ với nhà họ Trịnh có ý nghĩa như thế nào đối với anh. Suy cho cùng, con người là loài động vật xã hội, phải sinh tồn theo đơn vị gia đình. Năm chín tuổi, Trần Văn Cảng mất đi gia đình tạo thành với cha ruột, anh bèn cố gắng hòa nhập với gia đình khác, nơi anh từng được công nhận và chấp nhận. Giờ đây, những thân phận này bị tước đoạt hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, chỉ còn lại mình anh.
Trong suốt một thời gian sau đó, Trần Văn Cảng phần nào cũng nảy sinh cảm giác mất mát và nhục nhã trong hoang mang. Nhưng hơn hết, anh nhận ra được thứ cảm giác đó không phải là nỗi buồn, mà chỉ đơn giản là không thể xác định nơi mình thuộc về.
Như dì Mạnh giúp việc chẳng hạn, cấu trúc gia đình của dì rõ ràng và ổn định. Mỗi ngày dì cằn nhằn kể lể về hoàn cảnh gia đình của con cái - hai đứa cháu, một đứa sắp vào mẫu giáo một sắp vào tiểu học, nhưng không đủ tiền đóng học phí, con trai và con dâu thì liên tục phàn nàn. Con gái của dì cũng đang mang thai, mà lại còn là song thai, dì cũng từng lỡ miệng tiết lộ rằng khi cháu ngoại chào đời sẽ cân nhắc việc về quê giúp trông cháu. Dì nói xong mới giật mình phản ứng lại, Trần Văn Cảng cười, giả vờ như không nghe thấy.
Hoắc Niệm Sinh thì càng không cần phải nói, còn rất nhiều lời đồn về lai lịch của y, nhưng ít nhất không ai có thể phủ nhận y chính là cậu chủ nhà họ Hoắc. Vào những ngày lễ tết, y phải về nhà tổ, ở đó có chú bác và anh em họ của y, có từ đường thờ cúng tổ tiên. Có thể y không mấy hứng thú với những chuyện này, hoặc có thể thấy ghê tởm một vài người thân của mình, nhưng dù thế nào đi nữa, họ vẫn là một gia đình ruột thịt.
Tất nhiên, xét về quan hệ huyết thống, Trần Văn Cảng có nghĩ đến bác cả Trần Tăng của mình. Vợ chồng bác cả bản chất hám lợi, trước đây hai bên qua lại thân tình thì tất nhiên cũng tỏ ra rất tình cảm. Nhưng giờ đây anh đã trở thành gánh nặng, Trần Văn Cảng biết rằng đối phương không muốn anh xuất hiện nữa. Em họ cũng lập gia đình rồi, chắc chắn phải chăm sóc gia đình riêng của mình.
Đông qua xuân đến, thời tiết đang ngày một ấm hơn. Tiết trời ẩm ướt lạnh lẽo đã qua, giờ là tháng Ba, những ngày dễ chịu nhất trong năm. Dưới nhà, hàng cây ven đường phủ đầy những cụm mây đỏ.
Trần Văn Cảng có thói quen gạch bỏ thời gian trên lịch để bàn mỗi ngày, gạch rồi gạch, anh nhận ra Tết Thanh Minh đã gần kề. Năm ngoái anh chưa có thói quen này, sang năm nay thì bắt đầu vào khoảng Tết Nguyên đán, quầy thu ngân siêu thị tặng một cuốn lịch để bàn màu xám xịt, khi đó lại đúng lúc sắp phải phẫu thuật, anh bèn dùng nó để theo dõi lịch mổ. Ghi nhiều rồi, phần phía sau cũng biến thành sổ ghi chép. Anh đi đi về về bệnh viện, chỉ tiện tay mang theo hai thứ là cuốn sổ tay để vẽ và cuốn lịch để bàn ghi chú.
Hóa ra dùng cũng tiện lợi vô cùng. Mở ra từ đầu, bên dưới mỗi ngày tháng tương ứng, Trần Văn Cảng đều ghi bằng tay những xét nghiệm cần thiết, những loại thuốc đang dùng. Mặc dù mọi trang hồ sơ bệnh án đều có in ngày tháng, tích lũy đến nay, tất cả tài liệu và báo cáo đã chất thành một túi dày, phải mất nửa ngày mới lật ra được, có lời nhắc nhở trực quan vẫn dễ dàng hơn.
Qua thời gian hồi phục sau phẫu thuật tái tạo, Trần Văn Cảng soi gương, thấy dị tật ở tai phải của mình đã giảm đi đáng kể. Vết sẹo trên mặt vẫn còn lồi lõm, cần phải ghép da, sau hai tháng nữa mới lên lịch cho ca phẫu thuật đầu tiên. Anh không còn quan tâm nữa, ít nhất anh cũng chấp nhận vẻ ngoài của mình.
Trần Văn Cảng thậm chí còn chủ động ra ngoài thường xuyên hơn. Thực ra anh không đi xa lắm. Trần Văn Cảng lục tung ví, anh vốn có thẻ thư viện thành phố, nhưng giờ không thấy đâu nữa. Nhưng cũng chẳng có gì to tát, anh quay lại chỗ nhân viên quản lý, trả năm tệ để làm lại một cái khác, chỉ mất hai phút.
Thư viện chính nằm gần tòa thị chính, hơi xa một chút, nhưng may mắn là có một chi nhánh gần căn hộ. Trần Văn Cảng đi mượn sách về đọc. Những cuốn sách anh mang về nhà đều to dày, chất thành đống trên sô pha và bàn cà phê, rất nặng.
Trình độ học vấn của dì Mạnh không cao, nên đương nhiên sẽ tò mò pha lẫn với tôn kính sách vở. Trong lúc dọn dẹp nhà cửa, dì thường hỏi Trần Văn Cảng đang đọc gì. Trần Văn Cảng giải thích, dì cũng gật đầu ra vẻ rất nghiêm túc, nhưng thật ra là không hiểu gì cả, rồi lại hỏi cuốn tiếp theo. Thực ra anh đọc rất nhiều loại sách, không kén chọn, cuốn này viết về vật lý, cuốn tiếp theo có thể là triết học, hầu hết đều mang tính học thuật cao, tựa đề đọc lên không thuận miệng, lại còn khá nhiều cuốn viết bằng tiếng nước ngoài. Dì Mạnh thở dài thán phục, khen anh có học thức bằng giọng điệu khoa trương.
Trần Văn Cảng thật ra cũng không hiểu hết nội dung, nhưng những cuốn sách này đúng là cách tốt để giết thời gian.
Anh còn đọc cả những tiểu thuyết nổi tiếng, nhưng chỉ lướt qua, đọc hết ngay tại thư viện. Sau khi lật qua vài cuốn, anh đã thuộc lòng tên của vài nhân vật chính, cốt truyện rất hấp dẫn, nhưng sau khi thỏa mãn xong thì cuối cùng tất cả đều giống nhau. Anh lao vào thế giới ân oán sòng phẳng, đến cuối cùng, mọi thứ dường như đều trọn vẹn, lại như chẳng đạt được gì cả. Trần Văn Cảng dần mất hứng thú, anh thà rằng ngây ra nhìn những bí ẩn triết học của tiền nhân.
Anh đọc sách cũng rất yên lặng, cứ ngồi bên cửa sổ, có thể ở đó một mình cả buổi chiều, nhiều nhất là chỉ thay đổi tư thế. Dì Mạnh còn tỏ ra ngưỡng mộ, nói rằng cháu trai dì thực sự không thích học hành, chỉ mong nó lớn lên sẽ ngoan ngoãn hơn, ham học hơn. Trần Văn Cảng cười nói, mỗi người có một tính cách khác nhau, lớn lên khỏe mạnh là đủ rồi. Dì Mạnh nhìn anh rồi sửa lời, như vậy cũng phải.
Hoắc Niệm Sinh nhìn thấy sách ở nhà cũng chỉ dặn Trần Văn Cảng đừng đọc nhiều làm hư mắt. Nhưng điều này dường như khiến y nhận ra Trần Văn Cảng ở mãi trong nhà sẽ buồn chán, vậy là Hoắc Niệm Sinh bắt đầu đưa anh ra ngoài thường xuyên hơn.
Họ không chỉ đi nhà hàng, có thời gian rảnh cũng sẽ ghé thăm bảo tàng xem triển lãm, đến rạp hát nghe hòa nhạc, thậm chí xem phim mới ra mắt. Giữa họ, có lẽ do từng có quan hệ thể xác, hoặc có lẽ thông qua tương tác hàng ngày nên phát triển một mối quan hệ gần như là tình cảm. Ít nhất là cho đến hiện tại, Hoắc Niệm Sinh vẫn chưa có dấu hiệu chán ghét mối quan hệ này.
Trần Văn Cảng đôi khi sẽ liên tưởng đến những lần anh hẹn hò với Trịnh Ngọc Thành. Không phải vì lý do gì khác, chỉ là dù sao thì họ cũng từng làm cùng một việc, giống như xem phim - có lẽ thực sự không có cặp tình nhân nào đi hẹn hò mà không xem phim cả. Nhưng Hoắc Niệm Sinh không mua bắp rang và Coca, y không thích ăn những thứ ngọt ngấy đó như Trịnh Ngọc Thành. Hoắc Niệm Sinh cũng không ăn đồ ăn nhanh như hamburger, y sẽ luôn đặt bàn ở một nhà hàng sang trọng trước hoặc sau cuộc hẹn. Ngược lại, Trịnh Ngọc Thành cũng không hứng thú với những buổi hòa nhạc cao cấp đó, có lẽ hắn thích đi xem một trận bóng đá trực tiếp hơn.
Những chi tiết tương phản này dường như làm nổi bật sự khác biệt trong tính cách của họ, nhưng Trần Văn Cảng cố tình tránh so sánh hai người. Anh ngày càng ít nghĩ đến Trịnh Ngọc Thành. Anh cũng không còn gặp lại Trịnh Ngọc Thành nữa, có điều, ra ngoài thường xuyên hơn nghĩa là vẫn gặp những người quen khác.
Một lần nọ, Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh đi uống trà sáng, vừa đến tiền sảnh đã gặp một gia đình ba người đang đi tới. Đôi vợ chồng đến chào Hoắc Niệm Sinh, họ dẫn theo một cậu bé khoảng hơn 10 tuổi, gọi Hoắc Niệm Sinh là chú họ.
Trần Văn Cảng đứng sau Hoắc Niệm Sinh, lúc đầu đối phương không để ý tới anh. Mỗi khi ra ngoài, Trần Văn Cảng đều đội nón và đeo khẩu trang, cố gắng hạn chế tối đa sự hiện diện của mình. Vóc dáng cao lớn của Hoắc Niệm Sinh che khuất tầm nhìn từ cả hai phía.
Người đàn ông trong gia đình đó một bộ vest thường ngày, có vẻ là người thành đạt, chắc hẳn anh ta vừa đi nghỉ mát về nên làn da rám nắng. Anh ta nói vài lời với Hoắc Niệm Sinh, con trai anh ta lại chỉ vào Trần Văn Cảng, kêu lên vì tò mò. Người đàn ông nhanh chóng ngăn con trai mình lại. Anh ta tự giới thiệu mình là Hoắc Chấn Phi, anh họ của Hoắc Niệm Sinh, rồi bình tĩnh bắt tay Trần Văn Cảng.
Cả hai bên đều đã đặt chỗ trước nên vẫn ngồi riêng, sau đó Hoắc Chấn Phi chủ động đến bàn của em họ. Trần Văn Cảng nghe ra được họ có chuyện quan trọng cần bàn, nội dung không phải bí mật quan trọng gì. Hoắc Niệm Sinh gọi món, họ vừa ăn vừa thảo luận về việc bầu chọn hội đồng quản trị sắp tới, các ứng cử viên nào sẽ được đẩy lên, và các cải cách kinh doanh cốt lõi của hai công ty con.
Trần Văn Cảng chỉ cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng, Hoắc Chấn Phi quay sang hỏi anh: "Bây giờ cậu đang ở cùng Hoắc Niệm Sinh à?"
Trần Văn Cảng không biết phải trả lời thế nào, đôi đũa của anh khựng lại giữa không trung.
Hoắc Niệm Sinh trả lời thay, thái độ rất thản nhiên: "Đúng thế, vậy thì sao?"
Hoắc Chấn Phi gật đầu với Trần Văn Cảng: "Không có ý xúc phạm, tôi vẫn biết về tình hình của cậu."
Vì ăn trong nhà nên đương nhiên không tiện đeo khẩu trang và đội nón, vậy là Hoắc Chấn Phi nhìn rõ được mặt Trần Văn Cảng. Anh ta cũng không không làm ầm ĩ, chỉ lịch sự nói: "Niệm Sinh đã lo lắng cho cậu rất nhiều, nếu không bận việc, tôi còn định đến thăm cậu khi có cơ hội."
Trần Văn Cảng do dự nói cảm ơn.
Như để xua tan nghi ngờ của Trần Văn Cảng, Hoắc Chấn Phi làm như bất ngờ nhớ ra, vội giải thích rằng anh ta là anh họ của Hoắc Niệm Sinh, vì thân thiết với y nên mới biết đến sự tồn tại của anh, những người khác trong nhà họ Hoắc thực ra không rõ ràng lắm.
Trần Văn Cảng có thể thấy được Hoắc Niệm Sinh dành cho anh ta một mức độ tin tưởng nhất định. Hoắc Niệm Sinh đôi khi cũng xen vào nói đùa, nhưng ít nhất là không thẳng thừng phủ nhận lời người kia nói.
Suốt bữa trà sáng, Trần Văn Cảng luôn quan sát biểu cảm của mọi người. Theo quan điểm cá nhân, anh thà ôm thái độ cảnh giác quá mức với Hoắc Chấn Phi. Đối phương thể hiện mình không phải là người xấu, lịch sự khiêm tốn, nhưng rõ ràng anh ta là kiểu người lọc lõi điển hình, luôn nói ba phần giấu bảy phần, vòng vèo quanh co, chưa bao giờ chịu nói rõ ràng. Nghe anh ta nói, thần kinh cứ phải căng lên để đoán xem anh ta có ẩn ý gì.
Hoắc Chấn Phi không hề tỏ ra ghê tởm, khinh thường hay trách móc Trần Văn Cảng. Anh ta cố gắng dùng lời lẽ chân thành nhưng ý nghĩa cũng quá rõ ràng, anh ta cảnh báo rằng với địa vị và quá khứ của Trần Văn Cảng, cứ ở bên cạnh Hoắc Niệm Sinh, cùng ra cùng vào với y như bây giờ sẽ khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu và chỉ trích. Đặc biệt là đám thợ săn ảnh và phóng viên, nói khó nghe hơn thì sợ họ sẽ rủ nhau bu lại như ruồi ngửi thấy mùi tanh.
Hoắc Niệm Sinh nghe vậy chỉ phì cười: "Cái gì mà thợ săn ảnh, ngày đầu tiên anh biết đến à?"
Hoắc Chấn Phi nói: "Mỗi thời mỗi khác. Chú cũng không thể lúc nào cũng lờ đi ý kiến của người khác được."
Hoắc Niệm Sinh cười hỏi: "Người khác gì? Người khác nào?"
Hoắc Chấn Phi giả vờ tức giận, anh ta nói thêm một lúc nữa rồi mới dừng lại, quay về bàn của vợ con mình cùng uống trà sáng.
Sau khi Hoắc Chấn Phi đi, Trần Văn Cảng cũng biết khá rõ chuyện gì đang xảy ra. Anh nói đùa: "Anh ta đang khuyên tôi nên biết điều, tự cuốn gói ra đi à?"
Hoắc Niệm Sinh bật cười: "Sao cậu lại nghe ra ý đó thế?"
Trần Văn Cảng cụp mắt, đầu đũa gác lên đĩa. Trên đĩa vẫn còn vài mảnh xương, anh cau mày rồi đặt đũa sang một bên.
Hoắc Niệm Sinh nheo đôi mắt hoa đào, cười với anh: "Ồ, dù sao thì bây giờ cậu cũng có tiền rồi, muốn đi sao?"
Trần Văn Cảng ngước nhìn y, nhưng thoáng sững sờ, vì trong mắt y có sắc thái được gọi là dịu dàng.
Hoắc Niệm Sinh lại hỏi: "Cậu muốn đi sao? Đi đâu? Định bỏ tôi lại à?"
Trần Văn Cảng vô thức cong môi, anh lắc đầu.
Hoắc Niệm Sinh rót trà cho anh: "Vậy thì anh ta muốn nói gì thì nói, cậu nghĩ anh ta là ai, quan tâm làm gì."
Trần Văn Cảng hỏi: "Anh ta không phải là anh họ của anh à?"
Hoắc Niệm Sinh thản nhiên nói: "Đúng thế, cũng chẳng phải ông già của tôi."
Nhưng lòng Trần Văn Cảng vẫn không yên, cảm giác như mây đen đang kéo đến trên đầu nặng trình trịch, giấu trong mình sấm sét ầm ầm.