Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lời thầm thì tỉ tê vẫn tiếp tục cho đến tận đêm khuya.
Phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn bàn, hai đôi mắt đang nhìn vào nhau, không muốn rời xa dù chỉ một giây.
Tháng ngày xa cách hơn mười năm, tích tụ quá nhiều lời muốn nói, đã lên men quá độ trong lòng. Hoắc Niệm Sinh nằm nghiêng, đầu tựa vào cánh tay, Trần Văn Cảng đan những ngón tay vào với y: "Vậy là khi chúng ta gặp nhau, anh thực sự không có ấn tượng gì về em sao?"
Hoắc Niệm Sinh nói: "Tôi cảm thấy em có nét gì đó quen quen. Nhưng vì đã từng gặp rồi nên tôi không để tâm lắm." Những lời ngọt ngào cứ thế tuôn ra vô tận: "Chỉ là tôi chợt nhận ra, thì ra em là như thế này, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, giống hệt nửa kia tương lai của tôi."
Trần Văn Cảng mắt đỏ hoe, trừng y: "Anh còn nói, sau đó anh nói gì, anh không muốn ổn định nhỉ? Chỉ muốn chơi thôi mà?"
Hoắc Niệm Sinh vội cúi đầu, hôn lên đốt ngón tay anh: "Chỉ đùa em thôi, đừng để bụng, quá khứ coi như bỏ qua được không?"
"Nhưng em thực sự đồng ý, dù chỉ là tình một đêm, em cũng sẽ chấp nhận. Còn được một lần có anh đã là phép màu đối với em rồi, lúc đó em chẳng muốn nghĩ đến thứ gì khác nữa, được đêm nào thì hay đêm đó, như vậy là em kiếm lời được từ tay ông trời rồi."
"Không được, tôi không đồng ý, em đã ở với tôi rồi, còn muốn chuyển sang ai nữa? Họ Trịnh? Họ Thích? Tôi có phải thằng ngốc đâu, bỏ bao công sức theo đuổi em, sắp giành được về tay rồi, tình một đêm sao mà đủ được? Em cũng thấy rồi, tôi không nỡ buông tay."
"Nhưng em cũng không nhận ra anh." Trần Văn Cảng áp mặt vào tay y, thì thầm: "Nếu biết trước sẽ thế này..."
Hoắc Niệm Sinh nắm chặt tay anh, lắc đầu: "Tôi rất tự hào, tôi biết Văn Cảng của tôi là một người kiên cường, không dễ dàng khuất phục trước bất kỳ nghịch cảnh nào, em sẽ có một cuộc đời riêng của mình. Thật ra, tôi rất muốn ở bên em, nhưng tiếc là cuối cùng không thể làm được. Thay vì để em làm chuyện ngu ngốc vì tôi, tôi hy vọng em sẽ quên tôi đi, tìm một người khác có thể chăm sóc em, sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại."
Nước mắt của Trần Văn Cảng lại trào lên: "Em không làm được, em có gì để mà kiên cường chứ, không có anh, cuộc sống của em trở thành một mớ bòng bong."
Hoắc Niệm Sinh lại lau cho anh: "Tôi biết, tôi biết, bây giờ chẳng phải tốt hơn rồi sao? Cuối cùng chúng ta cũng được đoàn tụ rồi. Từ giờ trở đi dù lên trời hay xuống biển, tôi cũng không bao giờ đi một mình nữa, trừ khi em đi cùng tôi. Hơn nữa, tôi còn chưa nói xong đâu, tìm một người khác có thể chăm sóc em, nhưng chỉ là tạm thời thôi, đợi đến khi em trăm tuổi, có xuống mồ cũng phải chôn cùng tôi."
Trần Văn Cảng bật cười nói: "Ăn nói lung tung. Anh không nhớ báo viết gì về anh à, ai mà mù như anh chứ."
Hoắc Niệm Sinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Không có nói nhảm nhé, em tốt thế này, người bị mù là họ chứ không phải tôi, tôi biết sẽ có người thích em. Nhưng tôi cũng không hoàn toàn yên tâm, đôi khi con người không trung thành bằng chó đâu, sau đó Halley có còn theo em không?"
"Bọn em vẫn rất thân, em nhớ Halley rồi, anh tìm nó về cho em."
"Nó vẫn chưa ra đời đâu, đừng vội, đến lúc đó tôi sẽ đích thân dẫn em đi đón nó."
"Niệm Sinh."
"Ừ?"
"Em thương anh."
Hoắc Niệm Sinh thân mật chấp nhận lời tỏ tình của anh: "Tôi cũng thương em."
Trần Văn Cảng lại gọi y thêm một tiếng: "Lần này anh sẽ không bỏ rơi em, phải không."
Hoắc Niệm Sinh cắn đầu ngón tay anh: "Là lỗi của tôi, tôi không hề có ý định bỏ rơi em. Không khóc nữa nhé, lần này sẽ không làm thế nữa đâu, thật đấy." Tim y đau nhói, Trần Văn Cảng còn khóc như thế này thêm vài lần nữa, y sẽ thực sự mất đi một lớp da. "Ngày mai chúng ta tìm một cái còng tay, thêm một sợi xích, khóa lại với nhau rồi ném chìa khóa xuống núi, còn không thì hàn lại luôn, không bao giờ tháo ra nữa, được không?"
Cho đến khi mặt trời nhô lên ở phía chân trời, Trần Văn Cảng bịt mắt Hoắc Niệm Sinh lại, bắt y ngủ. Sau khi vượt qua vô số nguy hiểm, rồi cả chặng đường bôn ba vất vả về nước, rồi lại nói chuyện suốt đêm, người khỏe đến đâu cũng sẽ kiệt sức. Hai người đầu tựa đầu, chợp mắt một lúc.
Hơi thở bên cạnh dần trở nên đều đặn, Trần Văn Cảng mở mắt ra lần nữa. Anh không hề buồn ngủ, vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh, sợ rằng nếu mình nhắm mắt lại rồi mở ra sẽ phát hiện giấc mơ đẹp chỉ là hư không.
Hoắc Niệm Sinh tỉnh dậy thì phát hiện anh đã lọt ra khỏi chăn. Hơn nửa cơ thể Trần Văn Cảng cuộn tròn trên gối, hai tay ôm lấy đầu Hoắc Niệm Sinh, như một con thú nhỏ ngủ bên cạnh y, mí mắt khép hờ bất an, lồng ngực phập phồng. Khuôn mặt anh tái nhợt, như thể không còn huyết sắc, trong phòng ấm áp, nhưng chạm vào tay anh lại thấy vẫn lạnh ngắt.
Hoắc Niệm Sinh kéo anh trở lại dưới chăn, chân quấn lấy nhau, nắm tay anh luồn vào đồ ngủ của mình để sưởi ấm. Trần Văn Cảng mơ màng tỉnh lại, vô thức chui vào nơi ấm áp, dụi mặt vào ngực y trong cơn mơ ngủ.
Trời đã sáng hẳn, giấc ngủ dài vài giờ đã giúp họ nạp lại năng lượng, nhưng không ai muốn rời giường. Trần Văn Cảng bò dậy, nghiêng người qua vai Hoắc Niệm Sinh, vẫn còn uể oải khi vừa tỉnh ngủ, thả những nụ hôn nhỏ vụn lên yết hầu của y. Hoắc Niệm Sinh cởi cúc áo anh ra.
Họ đang ở trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, một nơi an toàn chẳng cần lo nghĩ, dịu dàng chiếm lấy nhau. Vừa bức thiết lại vừa nhẹ nhàng, nhất định phải mặt đối mặt, nhất định phải nhìn vào mắt nhau, không được quay lưng lại. Ngân hà nhật nguyệt vút qua vòm trời, hình ảnh rung động lòng người nhất là ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt người yêu.
Con người đã sống thì phải bước qua bóng tối, lữ khách đơn độc giữa chốn hoang vu, buổi hoàng hôn của đời anh đã từng tối tăm hơn cả nửa lúc đêm, nhưng những ngày cô đơn khốn khổ rồi sẽ qua đi, anh cảm thấy yêu và được yêu trong một khoảnh khắc yên bình, được thỏa mãn và xoa dịu trong nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.
Quản gia biết Hoắc Niệm Sinh ở đây, nhưng không biết Trần Văn Cảng đã đến. Mãi đến khoảng trưa khi đến hỏi xem chủ nhà đã dậy chưa, ông mới phát hiện có hai người trong phòng ngủ. Ông chỉ có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó lấy chìa khóa ra ngoài, giúp lái xe của Trần Văn Cảng vào.
Trong nhà, bảo vệ và người làm vườn đã về nhà mình nghỉ lễ. Chỉ có quản gia ở lại trực, vì người thân của ông đều ở nước ngoài. Hoắc Niệm Sinh khoác áo ngủ dựa vào cửa, suy nghĩ một lát rồi nói dù sao cũng gặp dịp, thôi thì trang trí nhà cửa luôn cho có không khí đón lễ.
Quản gia đi gọi điện thoại, bảo người mang thêm đồ trang trí và thức ăn lên núi.
Chỉ cần có đủ tiền thì mọi việc sẽ dễ dàng. Chưa đầy một giờ sau, có người mang từ dưới núi lên một cây thông, cây không cao lắm, chỉ cao khoảng ngang ngực người lớn, ngoài ra còn có đèn màu, quả cầu trang trí, ruy băng nhiều màu, vòng hoa tầm gửi và đồ trang trí hình ngôi sao.
Trần Văn Cảng thậm chí còn không thay quần áo, chỉ quấn mình trong áo ngủ của Hoắc Niệm Sinh, lười biếng để y dẫn xuống lầu ngắm cây.
Hoắc Niệm Sinh mỗi tay cầm một ngôi sao: "Cắm cái nào ở trên cùng đẹp hơn? Vàng hay bạc?"
Trần Văn Cảng chân mày cong cong: "Màu vàng đi, cảm giác to hơn mà cũng sáng hơn."
Cây thông Noel được đặt ở khoảng trống sô pha và cửa sổ, cả ba người cùng nhau quấn từng vòng đèn màu xung quanh cây. Trần Văn Cảng treo những quả cầu đủ màu sắc và thiên thần nhỏ trên cành cây, thỉnh thoảng quay đầu lại, Hoắc Niệm Sinh ở cách anh chưa đầy một mét. Anh chơi xấu, đi tới ôm thắt lưng Hoắc Niệm Sinh, thò đầu ra: "Để em xem anh treo thế nào."
Hoắc Niệm Sinh tỏ vẻ nghiêm túc, sửa đuôi đèn màu cho chắc lại, rồi mới lấy quả cầu từ tay anh: "Muốn lười biếng?"
Y bảo quản gia: "Phiền ông đi chuẩn bị nguyên liệu trước đi, tối nay chúng ta ăn tiệc lớn, cái nào cần ướp phải ướp trước đã."
Quản gia nhận lệnh, đi vào bếp.
Trần Văn Cảng cười cười, "ừm" một tiếng, khoanh tay không làm nữa: "Em không lười biếng, em đang giám sát anh làm việc."
Một bên mặt anh đẹp đến nỗi Hoắc Niệm Sinh không nhịn được cúi xuống đòi một nụ hôn, coi đó là thù lao cho việc anh vênh mặt hất hàm sai khiến mình.
Treo xong thì cắm điện vào, cả cái cây nhấp nháy những màu sắc rực rỡ lung linh.
Hai người cùng nhau trang trí mọi góc phòng khách bằng vòng hoa và ruy băng.
Mãi đến lúc này, Trần Văn Cảng mới nhớ ra chuyện ở dưới chân núi. Anh sạc điện thoại, gọi cho Trần Hương Linh báo tin mình an toàn, bảo cô đến nhà Lư Thần Long và bà Chu cho đông vui. Hoắc Niệm Sinh đã liên lạc với Du Sơn Đinh, nhưng vé máy bay dịp Giáng Sinh khó mua, Du Sơn Đinh không thể về kịp. Cũng may là bà Chu không mấy hứng thú với những ngày lễ nước ngoài này, cũng không bận tâm đến việc cháu trai vắng mặt.
Vì ít người, lại thêm trời lạnh nên căn bếp lớn phía sau đã đóng cửa, quản gia rã đông thịt bò ở nhà bếp nhỏ trên tầng một.
Phòng khách đã trang trí cũng rất ra dáng, Trần Văn Cảng lên lầu thay đồ mặc nhà rồi cùng Hoắc Niệm Sinh vào bếp.
Thứ quay lại cùng ký ức của Hoắc Niệm Sinh còn có tài nấu nướng. Y vốn là một công tử nhà giàu chưa từng đặt chân vào bếp, kiếp trước chăm sóc Trần Văn Cảng suốt mấy năm thì lại học được đủ các món, thậm chí còn khá là thành thạo. Các món ăn hôm nay vừa có sườn heo hầm táo, bò bít tết áp chảo sốt tiêu đen, súp kem nấm của quản gia, cũng có cả tôm nõn xào trà Long Tỉnh và sò điệp hấp miến tỏi của y, một bàn lớn đông tây hợp bích.
Tôm là do Trần Văn Cảng lột vỏ. Anh làm trợ thủ của Hoắc Niệm Sinh, gần như thành kính khêu từng sợi chỉ tôm một, như thể muốn làm thịt tôm sao cho thật hoàn hảo, nửa tiếng chỉ lột được năm con tôm. Hoắc Niệm Sinh không đành lòng nhìn nữa, tịch thu cây kéo rồi bắt anh đi nghỉ ngơi. Trần Văn Cảng chỉ có thể ngồi vào bàn ăn, loay hoay với chiếc bánh khúc cây làm sẵn, nặn người tuyết bằng dâu tây và kem sữa.
Khi màn đêm buông xuống, quản gia cũng rất tinh ý, bèn xin Hoắc Niệm Sinh cho nghỉ phép, nói rằng có một người bạn cũ mời ông, ông muốn nhân cơ hội này nghỉ hai ngày. Chủ nhà tất nhiên là vui lòng đồng ý, còn cho phép ông lái bất kỳ chiếc xe nào có trong gara, căn biệt thự rộng lớn trở thành thế giới riêng của hai người.
Hoắc Niệm Sinh mở một chai rượu vang đỏ, mang ra. Trần Văn Cảng ngồi ở đầu bàn bên kia, nhìn rượu được rót vào ly chân cao. Loại rượu vang này có màu hồng đào rất đặc biệt, tỏa ra hương thơm trái cây tươi mát. Đèn tường chạm khắc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trang nhã, tôn lên đôi mắt óng ánh nước của anh. Radio đang phát nhạc qua loa, đêm Giáng sinh đã chính thức đến. Vành ly chạm nhẹ vào nhau, bầu không khí yên ả, có vẻ như nên nói gì đó.
Trần Văn Cảng ngừng lại, rồi nhìn Hoắc Niệm Sinh. Chỗ ngồi bên bàn chuyển từ ngồi đối diện thành người này ngồi trên người kia, rượu vang ánh lên sắc màu diễm lệ truyền qua môi và răng. Trần Văn Cảng gần như phải dùng hết nghị lực để kéo Hoắc Niệm Sinh ra: "Ăn đàng hoàng!"
Cơm nước cuối cùng vẫn được ăn sạch, không lãng phí những món ngon đã được chăm chút nấu ra, chỉ có điều là anh đút một miếng, em đút một miếng cà kê suốt cả một giờ. Cuối cùng chiếc bánh khúc cây và người tuyết bằng dâu bị Hoắc Niệm Sinh giành lấy từ miệng Trần Văn Cảng.
Hai người dựa sát vào nhau trên tấm thảm trước sô pha. Trần Văn Cảng nhìn Hoắc Niệm Sinh chăm chú, ngắm ánh đèn của cây thông Noel nhảy múa trên mặt y. Anh vươn tay ra, từ từ đặt những ngón tay thon dài của mình lên má Hoắc Niệm Sinh, vầng sáng rực rỡ nhuộm mu bàn tay trắng nõn thành nhiều màu sắc lấp lánh. Anh không biết rằng mình cũng đang sáng chói trong mắt Hoắc Niệm Sinh.
Bên ngoài, màn đêm sâu thẳm, người dẫn chương trình trên đài phát thanh bắt đầu lên tiếng, mặt kính cửa sổ kiểu Pháp phản chiếu những hình ảnh chồng chéo lên nhau.
Trần Văn Cảng cuộn người trong lòng Hoắc Niệm Sinh: "Anh còn nhớ lúc trước có lần em đập vỡ gương, sau đó tất cả gương ở đây đều bị tháo bỏ không, thực ra cũng chỉ là tự lừa dối bản thân, không có gương chẳng thay đổi được gì, vả lại nhìn vào kính vẫn thấy, trong nước cũng vẫn thấy. Lúc đó em thật vô lý, em muốn anh nhớ, nhưng cũng không muốn anh nhớ ra, làm ầm ĩ như vậy thật là mất mặt."
Hoắc Niệm Sinh ôm anh: "Tôi không thấy như vậy là xấu. Dù em trông thế nào thì tôi vẫn thích, tôi chỉ hy vọng em khỏe mạnh."
Trần Văn Cảng cười hỏi: "Đừng nói là đám phóng viên kia, ngay cả em còn phải thấy lạ, chẳng trách người ta lại cười nhạo gu thẩm mỹ độc đáo của anh. Nếu anh không thích người nào trẻ đẹp thì ít nhất cũng có thể thích một người khỏe mạnh đúng không, sao anh lại treo cổ trên một cái cây, em có gì tốt chứ?"
Hoắc Niệm Sinh ngắt lời anh ngay: "Đám thợ săn ảnh đó kiếm sống bằng nghề đâm bị thóc chọc bị gạo, chẳng quan tâm đúng sai là gì, vậy mà bọn họ còn muốn dạy tôi nên thích ai, không nên thích ai, em tự mình nghe đi, không thấy họ ngu xuẩn sao? Ưu điểm duy nhất của tôi là không nghe lời khuyên của người khác."
Y mỉm cười: "Hơn nữa, tôi thấy khẩu vị của mình rất tốt đấy chứ, không vấn đề gì, nếu không thì làm sao em lại là của tôi được?"
Lời yêu thương của người này quả thật chí mạng, Trần Văn Cảng quên mất đoạn sau muốn nói gì. Anh ôm lấy cổ Hoắc Niệm Sinh, cọ nhẹ lên mặt y: "Giáng sinh vui vẻ."
Hoắc Niệm Sinh giữ chặt eo anh trong lòng mình: "Giáng sinh vui vẻ."
Trần Văn Cảng thì thầm vào tai y: "Tiếc là ở đây xa quá, hôm nay ông già Noel không đến được, nhưng anh muốn quà gì?"
Hoắc Niệm Sinh đã mãn nguyện lắm rồi: "Em chính là quà của tôi. Tôi không tham lam, chỉ cần một món quà là đủ rồi."