Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 109

Trước Tiếp

Trần Văn Cảng gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Có người bịt mắt anh từ phía sau, từ từ siết chặt, cột lại sau đầu. Khả năng nhìn bị cướp đoạt, anh nín thở, nghe thấy tiếng cạch, đối phương đã đá cho cửa đóng lại. Vạt áo sơmi bị kéo ra từng chút một, lòng bàn tay lướt qua những cơ bắp săn chắc, khiêu khích dời lên trên. Giọng nói phía sau đe dọa anh: "Nếu dám nói với người khác, cẩn thận thân bại danh liệt."

Tim Trần Văn Cảng đập thình thịch, nhưng anh vẫn im lặng, mò mẫm bắt được cánh tay người kia, thân mật cọ vào.

Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua eo nhấc anh lên, người trong vòng tay không hề phản kháng, khi được đặt lên chiếc bàn vừa cứng vừa lạnh cũng chỉ hơi run lên một chút, rồi chủ động ôm chặt lấy y, như một con trai đã mở vỏ, để lộ phần bên trong mềm mại, mặc cho cướp đoạt.

Lòng Hoắc Niệm Sinh mềm ra, ánh mắt tràn ngập yêu thương, y chồm người lên bàn, vén tóc anh ra, răng từ từ trượt xuống bên động mạch cảnh, cảm nhận từng nhịp đập dưới làn da ấy: "Sao lại không chống cự?"

Trần Văn Cảng khẽ cười bên tai y: "Không chống cự, tính mạng quan trọng."

Nhưng Hoắc Niệm Sinh vẫn khăng khăng không chịu bỏ qua: "Chẳng lẽ người nào đến cũng được?"

"Anh không được." Trần Văn Cảng đá y một cái quở trách: "Anh làm bậy, em sẽ gọi cảnh sát."

"Em gọi đi." Hoắc Niệm Sinh hôn anh, không biết hối cải: "Chờ đến khi tôi phạm tội xong rồi cảnh sát mới có cớ mà bắt chứ."

Vài tiếng bước chân vội vã đi xa rồi trở lại trong hành lang. Khóa cửa xoay vài vòng nhưng không hề nhúc nhích. Tiểu Cao đứng ngoài gõ cửa: "Anh Trần, anh đi rồi à? Anh Trần?"

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, không ai trả lời, chỉ có tiếng hít thở lên xuống. Trần Văn Cảng vô thức căng người lên, đầu bật ngửa ra sau, được tay của Hoắc Niệm Sinh ngăn cách khỏi mặt bàn cứng. Hoắc Niệm Sinh nắm lấy cổ tay anh, hôn lên trấn an.

Ánh sáng thoát ra ngoài qua khe cửa, Tiểu Cao nhìn xuống, thấy có sáng liền gõ thêm vài tiếng.

Hoắc Niệm Sinh kéo áo khoác của mình lại, trùm kín lên người bên dưới. Trần Văn Cảng chìm vào bóng tối, ánh sáng hoàn toàn biến mất, nhưng thính giác lại trở nên nhạy bén, anh nghe thấy Hoắc Niệm Sinh đang tiến đến gần cửa.

Cánh cửa hé mở rất hẹp, Tiểu Cao chạm phải một khuôn mặt không ngờ tới.

Hoắc Niệm Sinh chặn kỹ cửa: "Chuyện gì?"

"À, tôi..." Hắn hoảng hốt thất thố: "A, sếp Hoắc..."

"Có gì thì nói thẳng." Người kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

"Sạc, tôi, tôi quên mang theo... đi nửa đường thì thấy điện thoại gần hết pin..."

"Ra cửa hàng tiện lợi cuối phố mua dây và sạc." Hoắc Niệm Sinh đóng cửa lại. "Ngày mai quay lại tìm tôi thanh toán."

Tiểu Cao ngượng ngùng vô cùng, đầu óc bỗng chốc chỉ còn toàn những hình ảnh mờ ám, dùng đầu gối cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra bên trong, mặt đỏ bừng lên: "Vậy thì tôi... tôi đi đây, anh... khụ, tôi đi ngay đây."

Lúc đóng cửa lại, Hoắc Niệm Sinh tiện tay tắt luôn đèn trong văn phòng. Y nhấc áo khoác ra, thấy Trần Văn Cảng nằm cuộn tròn bên dưới, sống lưng gầy gò hiện rõ từng đoạn xương, mắt bị che kín, ngoan ngoãn bất động.

Hoắc Niệm Sinh cúi xuống ôm lấy eo anh, cảm nhận những múi cơ mượt mà. Chăm sóc thuốc men, chế độ ăn cộng thêm rèn luyện thể chất giúp anh không còn gầy khủng khiếp như trước nữa, như bây giờ là vừa đẹp. Trần Văn Cảng thở ra một hơi dài, lần mò nắm lấy cánh tay y, oán trách: "Anh xem anh kìa."

Hoắc Niệm Sinh nằm bên cạnh anh, lẩm bẩm: "Ai bảo muộn thế rồi mà em vẫn chưa về."

Trần Văn Cảng nghiêng đầu nhìn y: "Không phải đã nói với anh rồi à, tăng ca nên về trễ."

Hoắc Niệm Sinh không trả lời mà chỉ vuốt nhẹ sống lưng anh từng chút một. Trần Văn Cảng cảm nhận được h*m m**n nguy hiểm của y, thật ra trong lòng anh vẫn còn vài phần thấp thỏm không yên, anh hơi giãy giụa, nhưng Hoắc Niệm Sinh nhất quyết không buông tha. Đầu óc Trần Văn Cảng gần như trống rỗng, trong chuyện giường chiếu, hầu như lúc nào anh cũng ngoan ngoãn chiều theo, Hoắc Niệm Sinh có thú vui nào anh cũng sẵn lòng phối hợp, nhưng đó chỉ là trong bóng tối sau cánh cửa đóng kín. Hoắc Niệm Sinh hiếm khi độc đoán như ngày hôm nay.

Kết thúc rồi, anh mới đẩy Hoắc Niệm Sinh: "Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à."

Hoắc Niệm Sinh biết anh muốn giữ thể diện: "Tôi đã tắt camera giám sát rồi mới đến đây, trong phòng điều khiển." Y ôm lấy Trần Văn Cảng dỗ dành rất lâu: "Có ai làm chuyện xấu mà không tắt máy quay trước chứ, ngày mai em báo cảnh sát thật thì sao."

Trần Văn Cảng gục người trên vai y, thực ra anh không nghĩ ngợi gì nhiều.

Khi hai người trở về căn hộ cũng không còn sớm nữa rồi, nhưng nửa đêm không người, đường phố vắng tanh, Hoắc Niệm Sinh nhân cơ hội tăng tốc, rẽ vào đường cao tốc trong thành phố, lượn vòng quanh hai vòng rồi mới về. Trần Văn Cảng uể oải dựa vào ghế phụ, trả lời tin nhắn rồi thở ra một hơi thật dài.

"Sao thế?"

"Anh còn nhớ Trình Ba đó không? Bạn cùng lớp tiểu học của em."

"Ờ, ông chủ làm ăn nhỏ mà em nói."

"Em vừa phát hiện ra cậu ta đã tạo một nhóm, nói muốn giữ liên lạc."

Hoắc Niệm Sinh nhìn anh một cái: "Giữ liên lạc gì chứ, đừng nói là lại định giới thiệu một cô gái khác cho em đấy?"

Trần Văn Cảng cười rồi tắt điện thoại: "Không có đâu, ai lại đụng đầu vào tường một lần xong rồi vẫn thử lần nữa chứ."

Trần Văn Cảng có đi dự buổi họp lớp tiểu học vừa tổ chức. Những học sinh tiểu học ngày ấy giờ đã lớn khôn cả rồi, so với bạn bè cũ, Trình Ba là người có cuộc sống sung túc nhất, nhiều người chỉ vừa tốt nghiệp đại học hoặc chưa tốt nghiệp, chưa tiết kiệm được bao nhiêu tiền, trong khi hắn thì đã có nhà có xe, thành gia lập nghiệp. Có lẽ vì cảm thấy mình vượt trội hơn họ nên sau đó hắn vẫn không hài lòng, bèn tạo ra một nhóm chat gọi là để giúp đỡ lẫn nhau.

Hoắc Niệm Sinh nghe xong chỉ cười cho qua, y không quan tâm đến Trình Ba hay Lý Ba gì cả, chỉ là nghe rồi thì nhớ đến một chuyện khác. Y đột nhiên bàn bạc: "Em có muốn chuyển về phố Giang Hồ không?"

Trần Văn Cảng sững người: "Ở đây thì tiện đi làm hơn nhỉ."

Hoắc Niệm Sinh xoay vô lăng, nói giọng bình tĩnh: "Em không thấy người ở đây ít giao lưu với nhau sao."

Trần Văn Cảng im lặng một lát, ngay cả Hoắc Niệm Sinh cũng không nghĩ đến có một ngày trong đầu mình chỉ toàn suy nghĩ về vấn đề này.

Cao ốc Vân Đỉnh nằm trong khu vực sầm uất, nhưng khu chung cư cao cấp này lại thiếu đi không khí đông vui náo nhiệt của những mối quan hệ láng giềng kiểu cũ, người ở tầng trên và tầng dưới không quen biết nhau là chuyện bình thường. Dù gặp nhau trong thang máy cũng vậy, hầu hết những cư dân có khả năng sống ở đây đều chỉ tỏ thái độ lịch sự và xa cách nhất định của giai cấp tinh hoa. Có lần khi Trần Văn Cảng đi xuống lầu thì thấy có người dắt một con chó Berger ra đi dạo, Hoắc Niệm Sinh đi cùng anh, thấy anh nhìn chó thêm mấy cái, hình như rất thích, lại còn nhắc nhở rằng hình như chó bị bệnh ngoài da. Đối phương kéo con chó lớn về phía mình: "Cảm ơn, không phiền anh phải lo."

Tóm lại là không giống như nhà cũ của anh, nơi có những người hàng xóm đã chứng kiến anh lớn lên, có bạn bè mà anh đã không liên lạc suốt nhiều năm. Sau giờ làm, anh có thể sang nhà hàng xóm ăn ké một bữa cơm, thỉnh thoảng có người rủ anh đi chơi. Những người đó không phải ai cũng lịch sự nhã nhặn, có qua có lại, người thì thực tế, người lại có thói con buôn, nhưng ưu điểm là đông đúc, có hơi thở của sự sống, không phải lúc nào cũng chỉ là thế giới hai người.

Tuy nhiên, nghĩ như thế thì Hoắc Niệm Sinh lại cảm thấy buồn cười. Nếu trong mắt Trần Văn Cảng chỉ có mình y, chỉ ỷ lại vào mình y thì chẳng phải tốt hơn sao, như vậy chắc chắn sẽ cho y cảm giác thỏa mãn rất lớn. Chỉ là có đôi khi trong lòng Hoắc Niệm Sinh lại tràn ngập một thứ cảm xúc khó hiểu, giống như là không đành, không đành lòng nhìn anh bị nhốt trong nhà cả ngày, không đành lòng mặc cho anh vắng đi bạn bè để qua lại. Có người bắt anh ra ngoài phơi nắng vẫn tốt hơn, thích chó thì tự mình nuôi một con để dắt đi dạo.

Vả lại, nói đến đây Hoắc Niệm Sinh lại nhớ ra chính mình còn trồng nguyệt quý trong sân nhà, để người khác chăm sóc đến giờ không biết đã ra sao rồi. Như thể miệng nhanh hơn não, y đột nhiên lên tiếng: "Em thích sống ở đâu?"

Trần Văn Cảng đặt điện thoại xuống, dịu dàng nhìn y: "Anh ở đâu, em ở đó."

*

Ngày hôm sau đi làm, Tiểu Cao gặp Trần Văn Cảng thì vẻ mặt rất ngượng ngùng, lí nhí nói: "Anh Trần, hôm qua sếp Hoắc..."

Trần Văn Cảng bình thản đáp: "Sau này sẽ không có nữa."

Tiểu Cao thầm tặc lưỡi, trong bụng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám nói ra, dù sao hôm qua cũng chỉ có mình hắn chứng kiến, nếu để lộ ra ngoài thì chắc chắn là lỗi của hắn. Hắn chỉ có thể nói vòng vo với Trần Văn Cảng: "Hai người ân ái thật."

Trần Văn Cảng cúi đầu làm việc, không tiếp lời, không rõ trong đầu anh đang nghĩ gì.

Tiểu Cao quả thật đã biết sợ Hoắc Niệm Sinh. Trước đây, hắn chủ yếu nghe người khác đồn đại về các cậu ấm của nhà họ Hoắc, cứ cho rằng Hoắc Niệm Sinh chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chơi, thậm chí còn hơi coi thường y. Mãi đến khi gặp mặt trực tiếp, hắn mới thực sự không dám thở mạnh. Hắn nhớ lại hôm qua nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Niệm Sinh là đã cảm thấy u ám nguy hiểm rồi, mặt khác lại thật khó tưởng tượng Trần Văn Cảng có thể được một người như y đối xử bình đẳng và tôn trọng. Vậy nên nói tới nói lui, cho dù cuộc sống tốt đẹp đến đâu thì cũng chỉ là đồ chơi.

Nghĩ vậy, hắn dường như cảm thấy cân bằng hơn một chút. Rồi hắn lại nhìn chiếc nhẫn trên tay Trần Văn Cảng, hỏi: "Bình thường sếp Hoắc có tốt với anh không?"

Trần Văn Cảng mỉm cười nói: "Rất tốt, sao vậy?"

Tiểu Cao lắc đầu, không còn gì để nói.

Hoắc Niệm Sinh tắt camera giám sát ở tầng 19, tuy không có thông tin gì bị rò rỉ, nhưng Hoắc Chấn Phi vẫn phát hiện ra chuyện hệ thống giám sát từng bị tắt. Anh ta không nói gì, nhưng hai ngày sau khi tình cờ gặp Trần Văn Cảng trong thang máy sau giờ làm, anh ta vẫn phải liếc nhìn thêm vài lần.

Trần Văn Cảng chào hỏi anh ta, cũng phát hiện ra ánh mắt của đối phương, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hoắc Chấn Phi hỏi: "Hôm nay Hoắc Niệm Sinh cũng đến đón cậu?"

Trần Văn Cảng gật đầu: "Anh ấy ở dưới lầu."

Hoắc Chấn Phi đột nhiên nói: "Lát nữa chúng ta cùng ăn bữa cơm đi."

Không có lý do gì để từ chối, hai người cùng bước ra khỏi thang máy, gặp Hoắc Niệm Sinh, sau đó tìm một nhà hàng. Hoắc Chấn Phi mời cơm, thực ra anh ta có việc quan trọng cần nói, chính là vấn đề tiệc du thuyền của Vương Khải Minh.

Nghe đến cái tên này là Trần Văn Cảng nghĩ ngay đến Hoắc Anh Phi, nhưng anh không chen ngang, chỉ lặng lẽ ăn, nghe họ thảo luận.

Vương Khải Minh cũng là một đại gia đời thứ hai, thích ăn chơi, thích phô trương, năm nào cũng tổ chức tiệc tùng kiểu này, mời cả đám bạn bè. Vì Hoắc Anh Phi đã quyết tâm đi nên Hoắc Chấn Phi muốn Hoắc Niệm Sinh cũng đi theo xem thử.

Hoắc Niệm Sinh nhìn Trần Văn Cảng: "Vậy em dẫn Văn Cảng theo."

Hoắc Chấn Phi không tán thành lắm: "Chú đi một mình là được."

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, nhìn anh ta: "Sao đây, nếu là anh đi thì anh không dám dẫn vợ con theo à?"

Trần Văn Cảng vẫn tiếp tục im lặng ăn, chỉ rót thêm một chén trà cho Hoắc Niệm Sinh.

Tuy nhiên Hoắc Chấn Phi vẫn nhận thấy có chút vấn đề, nhân lúc Trần Văn Cảng vào nhà vệ sinh, anh ta hỏi Hoắc Niệm Sinh: "Hai người có chuyện gì thế?"

Hoắc Niệm Sinh nhướng mày: "Anh cho rằng bọn em thì có chuyện gì được?"

Hoắc Chấn Phi lắc đầu: "Ai ở trong chăn mới biết chăn có rận, tự chú biết cuộc 'hôn nhân' của mình như thế nào là được."

Sau khi Trần Văn Cảng quay lại, hai người đã kết thúc chủ đề này, bắt đầu nói sang chuyện khác.

Vì đã uống rượu nên ăn xong mỗi bên tự gọi tài xế. Lúc họ chuẩn bị ra về, xe của Hoắc Niệm Sinh đến bên đường trước, tài xế bước ra mở cửa, Trần Văn Cảng cúi người vào. Hoắc Niệm Sinh ôm bờ vai gầy của anh, anh khom lưng trượt vào trong lòng chiếc xe tối tăm, như thể đang bước vào một chiếc hộp đen không đáy, hễ bước vào là sẽ biến mất. Hoắc Niệm Sinh bước lên xe ngay sau anh, như một hiệp sĩ canh phòng cẩn mật.

Hoắc Chấn Phi đứng trên bậc thềm nhìn họ, không nói một lời.

Đèn hậu xe nhấp nháy đi xa dần.

Trước Tiếp