
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hai người cứ thế hôn nhau ở cửa không biết bao lâu, mãi đến khi Nhạc Nịnh cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi thì Chu Nhiên mới chịu buông cô ra.
Trong phòng không bật đèn, hơi thở của cả hai quấn quýt lấy nhau, tiếng th* d*c nghe đặc biệt rõ ràng. Nhạc Nịnh cảm thấy cả người mình nóng ran, môi cũng hơi đau rát, là do bị Chu Nhiên cắn.
Hàng mi cô run rẩy, cô gục đầu lên vai Chu Nhiên, lắng nghe nhịp thở của anh. Tiếng thở của đàn ông vừa trầm lại vừa gấp gáp, trong đêm tối càng thêm phần quyến rũ.
Nhạc Nịnh theo bản năng mím môi, nhưng vừa mím xong lại không dám động đậy nữa. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Nhạc Nịnh chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho rồi. Quá… quá nóng bỏng rồi.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy. Cô thậm chí còn cảm nhận được cơ thể Chu Nhiên đang nóng lên, nóng hổi, làm cô cũng thấy bỏng rát.
Yên lặng một lúc lâu, Nhạc Nịnh đưa tay chọc chọc vào má Chu Nhiên. Chu Nhiên nghiêng mắt, bắt lấy tay cô mân mê: “Sao thế?”
“Em khát.”
Nghe vậy, Chu Nhiên bật cười trầm thấp, giọng điệu có chút không đứng đắn hỏi: “Hửm?”
“Em nói em khát.” Ban đầu Nhạc Nịnh không hiểu ý anh: “Cả buổi chiều em chưa uống nước.”
Chu Nhiên cười thành tiếng, bật đèn trong phòng lên, tay đặt lên vai cô, cong môi rất rõ ràng: “Khát?”
Nhạc Nịnh ngẩn người vài giây, rồi đột nhiên hiểu ra ý anh.
Mặt cô đỏ bừng, theo bản năng đá nhẹ vào người Chu Nhiên: “Đồ lưu manh.”
Chu Nhiên bắt lấy chân cô, cười bất đắc dĩ: “Anh lưu manh chỗ nào?” “Tự anh biết.”
“Anh không thể đùa với bạn gái mình sao?”
Nhạc Nịnh định phản bác “Không thể”, nhưng sự chú ý lại dừng lại ở ba chữ “bạn gái” mà anh nói.
Ba chữ “bạn gái” này, rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi được người khác gọi, lại cảm thấy rất êm tai. Ba chữ ghép lại với nhau mang một ý nghĩa khác.
Nhạc Nịnh cố nén khóe miệng đang muốn cong lên, ngạo kiều nói: “… Ừm, vậy bây giờ anh đi rót nước cho bạn gái anh đi.”
Chu Nhiên gật đầu, nhướng mày: “Được.”
Uống nước xong, hai người đột nhiên lại im lặng. Nhạc Nịnh liếc nhìn người bên cạnh, đảo mắt, Chu Nhiên bỗng cúi đầu nhìn cô nói: “Đợi anh một lát.”
“A?”
“Anh gọi điện cho mẹ.”
“… Ồ.”
Nhạc Nịnh nhìn Chu Nhiên gọi điện cho mẹ Chu, bèn ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi. Thần kinh căng thẳng suốt một hai ngày nay, lúc này thực sự rất muốn thả lỏng.
Cô đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên rung lên. Nhạc Nịnh cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Nguyễn Thu và mọi người gửi tới.
Nguyễn Thu Thu: [Nhạc Nịnh!! Hung thủ là Khâu Vĩ??!] Quý Sơ Sơ: [????]
Nguyễn Thu Thu: [Trong group lớp nói có bạn học có người thân làm ở cục cảnh sát, bảo vụ án giết người đã phá rồi, hung thủ bắt được rồi phải không?]
Nhạc Nịnh Chanh: [Ừm, nhưng cậu ta không phải hung thủ.] Nhạc Nịnh Chanh: [Là đồng phạm.]
Nguyễn Thu Thu: [Trời đất ơi! Ghê quá đi, bọn mình còn từng gặp cậu ta nữa, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.]
Quý Sơ Sơ: [??? Không lẽ là vì yêu mà sinh hận hả.] Nguyễn Thu Thu: [Yêu cái gì?]
Quý Sơ Sơ: [Nhạc Nịnh đó.]
Nhạc Nịnh ngẩn ra, ngước mắt nhìn người đàn ông đang gọi điện cho mẹ Chu. Thật ra cô cũng rất muốn biết tại sao Khâu Vĩ lại làm những chuyện này, và cũng muốn biết… lúc từ phòng thẩm vấn đi ra, khi Chu Nhiên ôm cô, rốt cuộc anh đang sợ hãi điều gì.
Nhạc Nịnh không bỏ qua chi tiết đó, lúc ấy tay Chu Nhiên đang run, cảm xúc rõ ràng không ổn định.
Mắt cô khẽ chớp, còn chưa nghĩ ra thì trong group đã có không ít người @ cô. Cô bấm vào xem, group chat lớp cấp ba cũng toàn là đang bàn tán chuyện của Khâu Vĩ.
[Nhạc Nịnh! Cậu không phải thân với đàn anh Chu lắm sao, vụ án này thật sự là Khâu Vĩ làm à?]
[Trời ơi, sợ quá đi, bạn học cũ của chúng ta lại là hung thủ giết người?] [Tự dưng thấy may mắn vì mình còn sống.]
[Trời ạ, lần kỷ niệm thành lập trường trước chúng ta còn trao đổi phương thức liên lạc, tớ phải nhanh đi xóa mới được.]
[@Nhạc Nịnh Nhạc Nịnh đâu rồi, có thể nói một chút không.] [Nhạc Nịnh đâu.]
[Muốn biết đáp án quá, rốt cuộc là chuyện gì vậy.]
Nhạc Nịnh nhìn hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, nhất thời không biết nên trả lời họ thế nào. Thật ra cô cũng không rõ lắm, mà dù có rõ, nói thật cô cũng không muốn nói. Ở lớp cấp ba, ngoài Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ ra, quan hệ của Nhạc Nịnh với những người khác rất bình thường.
Đang nghĩ ngợi thì Dương Thanh Thanh xuất hiện.
[Tớ biết! Chính là Khâu Vĩ làm đó, lần trước tớ đã thấy cậu ta rất không ổn rồi, cảm giác cả người âm u, vẫn khó gần như hồi cấp ba, loại người này nội tâm chắc chắn rất đen tối.]
[Cũng không thể nói vậy được, hồi cấp ba cũng ổn mà nhỉ?]
Dương Thanh Thanh: [Cấp ba sao mà ổn, rõ ràng là không ổn nhé, ngày nào cũng ngồi một góc, không nói chuyện cũng không tham gia hoạt động lớp.]
Nhạc Nịnh nhíu mày, nhìn tin nhắn này một lúc lâu, trả lời một câu: [Tớ không biết, có kết quả cảnh sát chắc chắn sẽ thông báo, đợi thông cáo chính thức là được.]
Gửi xong, Nhạc Nịnh cũng không đợi ai trả lời, thoát khỏi group chat.
“Sao vậy?” Chu Nhiên vừa nói chuyện điện thoại xong phát hiện có người không ổn lắm.
Nhạc Nịnh ngước mắt nhìn anh, lắc đầu: “Không có gì.” Cô chớp mắt hỏi: “Xong rồi ạ?”
“Ừm.”
“Mẹ anh nói gì không?” Thật ra Nhạc Nịnh vẫn hơi ngại… không chào hỏi tiếng nào đã đi mất.
Chu Nhiên cười, nhìn cô: “Không có.”
“A?” Tiếng này không biết là tiếc nuối, mất mát hay là vui mừng. Chu Nhiên nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Mẹ anh bảo anh cố gắng lên.” “Cái gì?”
Chu Nhiên liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Bảo em cứ ở nhà tự nhiên, không cần có gánh nặng tâm lý gì cả.”
Nhạc Nịnh: “…”
Hai người nhìn nhau, biểu cảm trên mặt Nhạc Nịnh thay đổi liên tục. Chu Nhiên bật cười trầm thấp.
“Mai anh còn phải đến đội không?”
“Phải đi, vẫn chưa xong việc.” Tuy vụ án gần như đã phá, nhưng chuyện tiếp theo còn rất nhiều.
Nhạc Nịnh gật đầu, quay lại hỏi: “Mấy ngày nữa sẽ có thông báo đúng không?”
“Sẽ có.” Chu Nhiên vươn ngón tay, khều khều lòng bàn tay cô: “Cảm thấy không thoải mái à?”
“Có chút.”
Chu Nhiên ôm người vào lòng, lòng bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô, xoa nhẹ. Nhạc Nịnh cũng không từ chối, yên lặng nép trong lòng Chu Nhiên.
Trên người Chu Nhiên có một mùi hương khiến người ta an lòng, làm Nhạc Nịnh có thể lập tức quên đi mọi bất an, khiến trái tim đang xao động cũng tức khắc lắng lại. Cô hít hà mùi hương trên người anh, có một chút tham luyến.
Thật ra nói không thoải mái cũng không hẳn. Tuy Khâu Vĩ thật sự đã sai, nhưng… cô nghĩ, nếu trước đây khi anh ta còn chưa thành niên, thầy cô hoặc bạn bè chỉ bảo thêm cho anh ta, hướng anh ta đi đúng đường, liệu có phải mọi chuyện đã khác không.
Ấn tượng của Nhạc Nịnh về anh ta thực sự rất mờ nhạt, thậm chí cô còn quên mất cấp ba từng có một bạn học như vậy thích mình. Cô đột nhiên nhớ tới lần trước, ở buổi kỷ niệm thành lập trường trước khi chuyện của Khâu Vĩ bị phanh phui, lúc mọi người biết Khâu Vĩ đã là giáo sư đại học thì ra sức nịnh nọt, những lời lẽ xu phụ đó, giờ kết hợp với thái độ hiện tại, thật khiến người ta thấy hơi ghê tởm.
Chu Nhiên không nói gì, an ủi cô một lát mới lên tiếng. “Nhạc Nịnh.”
Nhạc Nịnh ngước mắt nhìn anh.
Chu Nhiên véo má cô nói: “Chỉ cho phép em buồn mười phút thôi đấy.” Nhạc Nịnh bật cười, dụi đầu vào vai anh, lí nhí nói: “… Vâng.”
Cô nói giọng rầu rĩ: “Anh nói xem nếu Khâu Vĩ lớn lên trong một gia đình bình thường, có phải sẽ khác không?”
Câu hỏi này Chu Nhiên không thể trả lời. Anh trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Giả thiết này không thành lập, hơn nữa trên đời này cũng có rất nhiều người có hoàn cảnh tương tự họ, nhưng họ vẫn sống khỏe mạnh về
tâm lý, vẫn yêu thương thế giới này, và dùng thái độ chân thành nhất đối xử với mọi người, chứ không phải dùng hành vi thế này để trả thù xã hội.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh gật đầu: “Anh nói cũng đúng.” Là cô nhất thời hồ đồ rồi.
Chu Nhiên vỗ đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, buồn ngủ không?”
“Không…” Nói được nửa chừng, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội sửa lời: “Buồn ngủ.”
Lời vừa dứt, Nhạc Nịnh nghe rõ tiếng cười của Chu Nhiên. Tai cô nóng lên, đứng dậy khỏi lòng Chu Nhiên: “Em… đi tắm rửa rồi ngủ đây.”
Chu Nhiên cứ thế nhìn cô lúng túng chạy vào phòng khách. Anh nhướng mày, khóe miệng ngậm cười nhìn một lúc, rồi mới day day mi tâm, đi theo vào.
“Anh theo vào làm gì?”
Chu Nhiên cúi mắt nhìn cô: “Nói với em một tiếng, mai chắc anh cũng khá bận.”
“Rồi sao nữa?”
Chu Nhiên dở khóc dở cười: “Em lại muốn ăn cơm hộp à?” Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Em ăn cơm với bọn Nguyễn Thu.” Cô nhìn Chu Nhiên: “Tối mai chúng ta mới đi thăm Kỷ Quả sao?”
“Ừm, anh về đón em.” “Được.”
Hai người đối mặt vài giây, Nhạc Nịnh mặt đỏ tim đập nói: “Anh còn không ra ngoài đi?”
Chu Nhiên cười khẽ, cúi người cắn nhẹ lên môi cô, giọng nói trầm khàn: “Ngủ ngon.”
“…”
“Ngủ ngon.”
Nhìn người đàn ông đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa phòng giúp mình, Nhạc Nịnh mới đưa tay sờ lên đôi môi mềm mại của mình. Đúng là đồ cuồng hôn mà.
Hôm sau, lúc Nhạc Nịnh tỉnh dậy thì Chu Nhiên đã không còn ở nhà. Trong bếp vẫn còn bữa sáng nóng hổi, Nhạc Nịnh nhướng mày, rất nể tình ăn một ít rồi mới sửa soạn ra ngoài. Dạo này không trang điểm tử tế, sắc mặt cũng kém đi nhiều.
Nhạc Nịnh suy nghĩ vài phút, đắp cho mình một miếng mặt nạ, rồi mới thong thả trả lời tin nhắn của Nguyễn Thu và mọi người. Hai người nói chuyện vài câu, địa điểm gặp mặt cũng được quyết định. Quý Sơ Sơ hôm nay phải đi làm, bữa trưa của họ chỉ có thể chọn ở gần bệnh viện.
Rửa mặt xong, Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm vào tài khoản livestream của mình một lúc lâu, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định mấy ngày nữa mới livestream. Cô đã quá lâu không “kinh doanh”, tin nhắn thúc giục nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều.
Tuy là đi gặp bạn bè, nhưng Nhạc Nịnh vẫn rất dụng tâm trang điểm, xinh đẹp ra khỏi nhà.
Nguyễn Thu đến đón cô, phú bà Nguyễn hôm nay lái một chiếc xe thể thao, nhìn thấy người đứng bên đường, liền huýt sáo một tiếng kiểu lưu manh.
…?
Nhạc Nịnh lên xe, quay đầu nhìn bạn: “Cậu làm gì thế?”
Trong xe thoang thoảng mùi hương dễ chịu, Nguyễn Thu nhướng mày: “Hôm nay cậu dùng loại nước hoa bản giới hạn mới nhất của TF đúng không?”
Nhạc Nịnh liếc bạn: “Mũi cậu là mũi chó à?” Nguyễn Thu cười: “Có phải không?”
“Đúng rồi.” Nhạc Nịnh hôm nay dùng nước hoa TF Soleil Neige bản giới hạn Giáng Sinh, vẻ ngoài cực phẩm, chủ yếu là chai màu trắng, nhìn rất sang chảnh, Nhạc Nịnh rất thích. Mùi hương cũng vô cùng tuyệt vời, có chút ngọt ngào thanh mát, dùng vào mùa đông cực kỳ hợp, khiến người ta cảm thấy ấm áp, và quan trọng hơn là, nốt hương cuối có mùi vị của tình yêu ngọt ngào.
Nguyễn Thu “à” một tiếng: “Thơm đấy.” Nói xong, cô nàng muộn màng nhận ra điều gì đó. Cô quay đầu nhìn Nhạc Nịnh: “… Cậu thành thật khai báo đi.”
Nhạc Nịnh không thể không khâm phục trực giác của người này, cô nhếch môi, cố tình hỏi: “Khai báo cái gì cơ?”
Nguyễn Thu trợn mắt lườm.
Nhạc Nịnh cười: “Ồ, tớ với Chu Nhiên quen nhau rồi.” Nguyễn Thu: “…”
Cô nàng biết ngay mà. Nhưng nói thật, chẳng có gì bất ngờ cả. Từ lúc họ gặp lại Chu Nhiên, Nguyễn Thu đã đoán trước được sẽ có ngày này.
Nhạc Nịnh không thoát khỏi lòng bàn tay của Chu Nhiên đâu.
Cũng không thể nói vậy, cô quá hiểu tính cách của Nhạc Nịnh, một người không quá cứng rắn, lại dễ mềm lòng. Quan trọng hơn nữa là cô còn thích Chu Nhiên. Tuy vẫn canh cánh trong lòng chuyện bị từ chối trong quá khứ, nhưng những chuyện xảy ra gần đây cũng đủ để cô ấy vứt bỏ quá khứ, một lần nữa chấp nhận Chu Nhiên.
“Sao cậu chẳng ngạc nhiên gì thế?”
Nguyễn Thu lười biếng đáp: “Ngạc nhiên cái gì? Không phải rất bình thường sao, Chu Nhiên ngoài việc từ chối cậu hồi cấp ba và trước kia quá thẳng nam ra thì có khuyết điểm nào khác đâu.” Cô nàng bình luận: “Đẹp trai, có trách nhiệm, lại tài hoa có tiền, cậu trước giờ vẫn luôn thích kiểu này, sớm muộn gì cậu cũng chấp nhận anh ấy thôi.”
Nhạc Nịnh: “…” Cô chột dạ sờ mũi, thật xấu hổ. Nói cứ như thể cô rất dễ theo đuổi vậy.
Nhưng Nhạc Nịnh không thể không thừa nhận Nguyễn Thu nói rất đúng. Cô thật sự không thể nào tỏ thái độ cứng rắn với Chu Nhiên được, có lẽ đây chính là khắc tinh. Trong thế giới tình cảm, không có công bằng hay không công bằng, tuy cô cũng cảm thấy mình quá dễ dãi, nhưng đó là vì người theo đuổi cô là Chu Nhiên, nên mới như thế. Cô chính là kẻ cố chấp như vậy đấy, bản thân cũng không cách nào thay đổi được.
Đến bệnh viện, vừa lúc Quý Sơ Sơ được nghỉ trưa. Nhìn thấy Nhạc Nịnh, Quý Sơ Sơ cười, dang tay nói: “Lại đây, ôm mỹ nữ vừa bị kinh hãi của chúng ta một cái nào.”
Nhạc Nịnh cười, ôm lại bạn một cái. “Bận không?”
“Bận.” Quý Sơ Sơ nói: “Sắp bận chết rồi đây này.”
Hai người nhướng mày. Quý Sơ Sơ xoa xoa cái cổ mỏi nhừ: “Đi đâu ăn gì đây?”
“Gần đây thôi.”
“Tớ muốn ăn bữa thịnh soạn.”
“Được thôi, tớ mời.” Nhạc Nịnh không chút do dự nói: “Đi thôi.”
Ba người tìm một nhà hàng gần đó có đánh giá cao nhất và bình luận cũng rất tốt. Khách không đông lắm, ba người thuận lợi tìm được chỗ ngồi.
“Thế nào rồi?” “Cái gì thế nào?”
Quý Sơ Sơ nhìn cô: “Cuối cùng tớ cũng có thời gian hóng chuyện rồi, cậu với đàn anh Chu Nhiên ấy, sao rồi?”
Nhạc Nịnh: “… Tớ còn tưởng cậu định hỏi chuyện Khâu Vĩ.”
Quý Sơ Sơ: “Hỏi cậu ta làm gì, cậu ta không phải trọng điểm của chúng ta.”
“Ồ.” Nhạc Nịnh mím môi dưới, cong môi cười nói: “Bọn tớ quen nhau rồi.”
“Chúc mừng.” Quý Sơ Sơ mỉm cười nhìn cô: “Cuối cùng cũng được như ý nguyện.”
Nhạc Nịnh ngạo kiều nói: “Nói cứ như tớ vẫn luôn tơ tưởng anh ấy vậy.” “Chẳng lẽ không phải?”
Nhạc Nịnh: “… Không có.”
Hai người kia chỉ cười không nói, cũng không vạch trần chút tâm tư nhỏ bé đó của cô.
Gọi món xong, Nhạc Nịnh nhìn sang Nguyễn Thu: “Đúng rồi, lát nữa tớ sẽ cùng Chu Nhiên đi thăm Kỷ Quả, cậu có muốn đi cùng không?”
Nguyễn Thu sững sờ, không chút do dự gật đầu: “Muốn.” Nhạc Nịnh biết cô nàng thích Kỷ Nhiên, đương nhiên là kiểu ngưỡng mộ, thưởng thức. Đợt trước xảy ra chuyện như vậy, buổi gặp mặt fan của Kỷ Nhiên không tổ chức được, cô nàng còn buồn bã hồi lâu.
Nhạc Nịnh gật đầu: “Tối nay đi cùng nhau.” “Được.”
Nhạc Nịnh nói: “Bọn tớ định tiện thể đến thăm bố mẹ cô Kỷ Quả luôn.” Vụ án đã phá, dù sao cũng phải cho người ta một lời giải thích, mặc dù Kỷ Quả là tự sát, nhưng đó cũng là trong tình huống bất đắc dĩ. Tính cách cô ấy quá quật cường, cũng quá sợ làm mất mặt gia đình, mới chọn cách ra đi như vậy.
Nghĩ đến đây, Nhạc Nịnh lại cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Rất nhiều chuyện, mạng sống mới là quan trọng nhất, còn những thứ phù phiếm kia, thật ra có thể bỏ qua. Nhưng mỗi người để tâm những điều khác nhau, cô cũng không thể bình luận gì.
Ăn cơm xong, Quý Sơ Sơ ngồi chơi với hai người một lúc rồi lại vội vã quay về làm việc. Dùng lời của Quý Sơ Sơ mà nói chính là – học gì cũng được, tuyệt đối đừng khuyên người khác học y, quả thực là muốn mạng mà.
Nhạc Nịnh và Nguyễn Thu đi dạo bên ngoài một lúc, coi như giải tỏa bớt phần nào phiền muộn trong lòng.
Điện thoại của Chu Nhiên gọi tới lúc hai người còn đang ở trung tâm thương mại.
“Có muốn anh đến đón em không?”
Nhạc Nịnh liếc nhìn Nguyễn Thu: “Không cần đâu.” “Hửm?”
Nhạc Nịnh nghiêm túc nói: “Đội trưởng Chu, em có nhiều người đưa đón lắm.”
Chu Nhiên: “…” Anh cong môi: “Anh biết.”
Nhạc Nịnh nhướng mày.
Chu Nhiên nói: “Vậy có tiện qua đón anh không?” Nhạc Nịnh: “…”
“Có tài xế riêng thì càng tốt, tiện lắm.”
------oOo------