Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 26

Trước Tiếp

Hai người đứng ở công viên giải trí tấp nập người qua lại, một bên là cổng vào ồn ào, dòng người nhộn nhịp.

 

Một bên là một con đường nhỏ dẫn đến các khu vui chơi khác.

 

Nhạc Nịnh và Chu Nhiên cứ đứng như vậy ở vị trí trung tâm, người đàn ông trước mặt hôm nay mặc một chiếc áo khoác gió dài kẻ ô màu đậm của Burberry, bên trong là một bộ đồ thường đơn giản, tổng thể trông vừa cao ráo vừa đẹp trai.

 

Xung quanh không ít người đi đường ngang qua cũng liên tục nhìn về phía họ.

 

Nhạc Nịnh bị Chu Nhiên nhìn đến có chút thất thần.

 

Hai câu nói vừa nãy bên tai cùng với giấc mơ tối qua đột nhiên liên kết lại với nhau.

 

Cô thích chàng thiếu niên có chút dịu dàng lại có chút ngông nghênh hồi cấp ba, điều đó không thể nghi ngờ.

 

Chỉ là thích lúc đó thật sự thuần khiết, không có bất kỳ yếu tố nào khác.

 

Đôi mắt cô lấp lánh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Nhiên rồi khẽ cụp mắt, dời tầm mắt đi hỏi: “Đội trưởng Chu, nếu tôi nói không muốn thì sao?”

 

Chu Nhiên mỉm cười, nhìn vào đáy mắt tinh nghịch của cô: “Vậy thì anh sẽ chờ.”

 

Nhạc Nịnh cười rồi không biết nghĩ gì mà khóe môi khẽ cong lên: “Được thôi.”

 

Chu Nhiên bật cười, vỗ vỗ đầu cô: “Đi thôi.”

 

Nhạc Nịnh cố ý tránh xa anh, hừ một tiếng trêu nói: “Còn chưa đồng ý cho anh theo đuổi tôi đâu, đã động tay động chân thế này là không đạt tiêu chuẩn rồi.”

 

Chu Nhiên: “……”

 

Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang vui vẻ, đau đầu nhéo nhéo mi cốt. Thẩm Nam có một câu nói rất đúng – phụ nữ rất thù dai.

Chu Nhiên nghĩ rồi cười. Là thù dai.

Bất quá… anh thích cô nhớ loại thù này.

 

Nhạc Nịnh tránh ánh mắt như cười như không của anh, kiễng chân nhìn xung quanh: “Vậy muốn chơi gì?”

 

Chu Nhiên nhướng mày: “Tùy em.” Anh nói: “Anh đi cùng em.”

Nhạc Nịnh khẽ hắng giọng rồi cầm lấy một bản đồ công viên giải trí ở bên cạnh.

 

Nguyễn Thu và Tạ Vi hai cái bóng đèn không thấy đâu, nhưng lúc này hai người thật sự có chút mộng mị.

 

Nhìn một vòng, Nhạc Nịnh nhìn về phía Chu Nhiên: “Đi chơi tàu lượn siêu tốc thế nào?”

 

“Được.”

 

Hai người đi về phía tàu lượn siêu tốc, công viên giải trí có hơi nhiều người. Vì là cuối tuần nên không ít cặp đôi trẻ, bạn bè rủ nhau đến.

 

Còn nhìn thấy không ít bố mẹ trẻ dẫn con đến.

 

Nhạc Nịnh rất thích kiểu cuộc sống này. Trên mặt cô nở nụ cười, trang điểm tinh xảo lại xinh đẹp.

 

Bên tàu lượn siêu tốc người xếp hàng rất đông, Nhạc Nịnh và Chu Nhiên cùng nhau qua đó chờ.

 

Hàng quá dài, hôm nay thành phố S còn có nắng, khi Nhạc Nịnh và Chu Nhiên đến thì cô bé phía trước đang dùng tay che nắng, nhỏ giọng than vãn.

 

“Hôm nay nắng to quá, quên cả mang ô rồi.” “Tớ đến kem chống nắng cũng chưa bôi.” “Sống quá sơ sài.”

……

 

“Đến bao giờ mới được vào đây nhỉ?” “Người đông quá, chắc phải nửa tiếng nữa.”

Nhạc Nịnh nghe vậy thì cúi đầu chọc chọc điện thoại gửi tin nhắn cho Nguyễn Thu.

 

Nhạc Nịnh: 【Hai cậu đang chơi gì đó.】

Nguyễn Thu lúc này cũng đang xếp hàng cùng Tạ Vi. Cô ấy phát hiện Chu Nhiên rất đáng ghét nhưng cấp dưới của anh lại rất đáng yêu, chàng

 

trai trẻ tuổi, đặc biệt dễ thương.

 

Nguyễn Thu: 【Đang xếp hàng đây, chơi thuyền hải tặc, còn hai người?】

Nhạc Nịnh: 【……Tàu lượn siêu tốc.】 Nguyễn Thu: 【……】

Nhạc Nịnh: 【?】

 

Nguyễn Thu: 【Cùng đàn anh Chu Nhiên ở bên nhau mà cậu lại đi chơi tàu lượn siêu tốc á?】

Nhạc Nịnh: 【Không được sao?】

 

Nguyễn Thu: 【Cậu có biết tàu lượn siêu tốc là hạng mục mà rất nhiều cô gái không chơi cùng bạn trai không?】

Nhạc Nịnh: 【Vì sao?】

Nguyễn Thu: 【Đương nhiên là bởi vì…… tàu lượn siêu tốc gió thổi xuống lớp trang điểm có khả năng bị nhòe, bao nhiêu công sức tạo hình cũng tan biến hết! Muốn giữ hình tượng hoàn hảo trước mặt bạn trai

mà.】

Nhạc Nịnh nhìn tin nhắn Nguyễn Thu gửi đến, vô cùng cạn lời.

 

Có gì mà phải giữ gìn chứ, dù sao sớm muộn gì cũng phải thấy thôi.

 

Bất quá cũng có thể hiểu được. Không đúng.

Nhạc Nịnh khựng lại, sao cô lại phải suy nghĩ vấn đề này… cô và Chu Nhiên đâu phải bạn trai bạn gái.

 

Nhạc Nịnh: 【Sợ gì chứ, tớ với Chu Nhiên đâu phải bạn trai bạn gái, hơn nữa tớ thế nào cũng đẹp.】

Nguyễn Thu: 【……Chanh đẹp nhất!】 Nhạc Nịnh khẽ cười.

Cô đang chơi điện thoại rất vui thì đột nhiên cười, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt Chu Nhiên.

 

Cô ngẩn người, nhìn vệt bóng râm đang phủ xuống trước mặt.

 

Chu Nhiên đưa tay che trên đỉnh đầu cô, nghiêng sang một bên, vừa hay chắn được ánh mặt trời chiếu tới.

 

Đôi mắt cô lấp lánh, ngửa đầu nhìn anh: “……Anh làm gì vậy?” Chu Nhiên nhướng mày, hình như không phản ứng lại: “Hả?”

Nhạc Nịnh nhìn tay anh rồi buồn cười: “Đội trưởng Chu, cái này anh học ở đâu vậy?”

 

“Không sợ cháy nắng à?”

 

Nhạc Nịnh đắc ý nói: “Tôi bôi kem chống nắng rồi, tôi còn trang điểm nữa, anh không thấy sao?”

 

Chu Nhiên nhìn đôi môi đỏ của cô rồi lại nhìn hàng mi cong vút. Hôm nay Nhạc Nịnh trang điểm không đậm, thậm chí còn rất nhạt nhưng cô cố ý vẽ mắt, kiểu mắt nhũ lấp lánh siêu xinh đẹp, dưới ánh mặt trời trông đặc biệt rực rỡ.

 

Một đôi mắt, dường như có cả vì sao rơi vào.

 

Anh dừng lại một chút rồi khẽ giọng nói: “Thấy rồi.”

 

Nhạc Nịnh im lặng bị anh nhìn rồi “À” một tiếng, chớp chớp mắt: “Cảm ơn.”

 

Chu Nhiên cười rồi hất cằm: “Đi thôi.” Hai người đi về phía trước.

Dưới ánh mặt trời xếp hàng hai mươi phút, tay Chu Nhiên vẫn luôn không rời đi.

 

Hai người hoàn toàn không biết, họ cứ đứng như vậy mà không ít người bị thu hút ánh mắt về phía họ.

 

Nhạc Nịnh không để ý đến ánh mắt của người khác, cô bị đánh giá quen rồi nên lúc này thật sự không có cảm giác gì.

 

Đến khi còn hai người nữa là đến lượt thì cô quay đầu nhìn Chu Nhiên: “Anh có sợ độ cao không?”

 

Chu Nhiên liếc nhìn cô: “Bây giờ mới hỏi, có phải là muộn rồi không?”

 

Nhạc Nịnh cong khóe môi cười: “Vậy đội trưởng Chu bây giờ có thể xuống nha.”

 

Chu Nhiên khẽ cười: “Không được.” “Đi cùng em.”

Nhạc Nịnh kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên của mình, quay đầu nhìn sang chỗ khác: “À.”

 

Nghĩ nghĩ cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn chưa đồng ý cho anh theo đuổi mà đã tốt như vậy, có phải là định đến khi theo đuổi được rồi thì……”

 

“Thì sao?”

 

Chu Nhiên im lặng nhìn cô.

 

Nhạc Nịnh mím môi dưới: “Thì trả thù lại.”

 

Chu Nhiên khẽ đáp, ý vị thâm trường nói: “Có thể thử xem.” Nhạc Nịnh: “……”

Trong lúc bất tri bất giác, Nhạc Nịnh phát hiện mình lại rơi vào một cái hố lớn.

 

Cô nghẹn lại rồi bĩu môi: “Tôi mới không mắc lừa đâu.”

 

Chu Nhiên cười một tiếng rồi không ép buộc cô nữa.

 

Công viên giải trí thật là một nơi lúc nào cũng có thể khiến người ta tràn ngập niềm vui.

 

Sau khi chơi tàu lượn siêu tốc xong, Nhạc Nịnh và Chu Nhiên đều không gặp vấn đề gì.

 

Cả hai đều không sợ độ cao, là một cảnh sát sao có thể sợ độ cao được chứ.

 

Nhạc Nịnh hỏi câu đó cũng chỉ là cố ý làm khó dễ Chu Nhiên một chút. Xuống dưới, Nhạc Nịnh lại tìm vài trò khác để chơi.

Cuối tuần đến công viên giải trí khuyết điểm duy nhất chính là… người đông, thời gian xếp hàng dài.

 

Chơi mấy trò xong, Nhạc Nịnh cũng mệt. “Đi nghỉ một lát.”

“Được.”

 

Hai người tìm một cửa hàng ngồi, tiện thể đợi Nguyễn Thu và Tạ Vi đến.

 

Trong cửa hàng người vẫn còn rất đông, Nhạc Nịnh ngồi xuống xong là không muốn động nữa.

 

Thể lực cô thật ra cũng được nhưng vì vấn đề thể chất không tốt nên thỉnh thoảng cô sẽ chạy bộ gì đó.

 

Bất quá lúc này mệt, cũng có chút không tỉnh táo. “Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

 

Nhạc Nịnh liếc nhìn rồi mắt sáng rực lên: “Muốn uống trà sữa.” Chu Nhiên gật đầu: “Nóng?”

Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ: “Lạnh.” “Không được.”

Hai người nhìn nhau, Chu Nhiên nhìn đôi mắt to quyến rũ của cô rồi khẽ hắng giọng giải thích: “Lạnh không tốt cho sức khỏe.”

 

“Nhưng bây giờ nóng mà, ai mà muốn uống trà sữa nóng chứ?”

 

Nếu đổi lại là lúc bình thường, Nhạc Nịnh chắc chắn cảm thấy không vấn đề gì nhưng lúc này cô thật sự muốn uống lạnh. Chỉ cảm thấy lạnh một chút để k*ch th*ch thần kinh mình, chắc chắn rất thoải mái.

 

Hai người đang giằng co thì Nguyễn Thu và Tạ Vi đến. “Gọi món ngon chưa?”

Nguyễn Thu đến ngồi cạnh Nhạc Nịnh, vô cùng phấn khích: “Hai người chơi gì rồi?”

 

Nhạc Nịnh quay đầu nhìn cô ấy rồi bật cười: “Cậu đi chơi trò cảm giác mạnh trên nước à?”

 

“Đúng vậy.”

 

Nguyễn Thu nhỏ giọng than vãn: “Cậu biết không, nước cứ tạt hết cả vào người tớ, nếu không mặc áo mưa thì giờ cậu đã thấy một Nguyễn Thu ướt sũng rồi.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh nhướng mày: “Vậy cũng tốt mà, Nguyễn Thu ướt sũng.”

 

Nguyễn Thu liếc nhìn cô: “Ăn gì?” “Tớ xem đã.”

“Cậu gọi đi?”

 

Nhạc Nịnh “Ừ” một tiếng rồi ngẩng đầu liếc nhìn Chu Nhiên. Chu Nhiên bất đắc dĩ cười rồi cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn. Một lát sau, điện thoại Nhạc Nịnh kêu leng keng một tiếng.

Cô mím môi rồi chậm rãi cầm lên xem.

 

Chu Nhiên: 【Nghe lời, vừa mới khỏi cảm.】 Nhạc Nịnh: 【.】

 

Chu Nhiên: 【Thật sự muốn uống vậy à?】

Nhạc Nịnh: 【Không phải……Sao anh lại nhắn tin cho tôi?】 Bên cạnh là Nguyễn Thu, đối diện là Tạ Vi, hai người nhắn tin trò

chuyện riêng như vậy sao lại có cảm giác lén lút hẹn hò k*ch th*ch nhỉ.

 

Nhạc Nịnh cũng không biết vì sao, đột nhiên lại nghĩ đến hình dung này……

 

Nghĩ rồi cô tim đập thình thịch liếc nhìn người đàn ông đối diện.

 

Chu Nhiên cúi đầu xem điện thoại, ngón tay anh đẹp, khớp xương rõ ràng. Ngón tay khẽ chạm vào màn hình, bên Nhạc Nịnh lại nhận được một tin nhắn.

 

Chu Nhiên: 【Em muốn anh trước mặt họ không cho em uống trà sữa lạnh à?】

 

Nhạc Nịnh:……

 

Đương nhiên là không muốn.

 

Chỉ là cô không ngờ Chu Nhiên lại chu đáo đến vậy, đến cả chuyện nhỏ này cũng nghĩ ra.

 

Cô sĩ diện, dù là chuyện nhỏ như vậy cũng không vui vẻ gì khi bị ngăn cản.

 

Nếu Chu Nhiên thật sự trước mặt Nguyễn Thu và Tạ Vi ép cô uống trà sữa nóng thì cô sẽ không giận nhưng cũng sẽ không uống.

 

Nhưng… đổi thành cách khuyên bảo này, có chút dỗ dành, cô chấp nhận.

 

Đến khi ăn xong rồi lại đi dạo trong công viên giải trí, Nhạc Nịnh mới bàng hoàng nhận ra – Chu Nhiên đã hiểu rõ tính cách này của cô từ khi nào vậy?

 

Trên đường về, bốn người vẫn im lặng.

 

Nhạc Nịnh vừa lên xe đã mệt rã rời, dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi, Nguyễn Thu phía trước cũng vậy.

 

Cô khép mắt, không biết ngủ từ lúc nào.

 

Khi tỉnh lại, trong xe chỉ còn lại một mình cô.

 

Nhạc Nịnh hơi giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Chu Nhiên đang dựa vào xe xem điện thoại, ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống, phác họa khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông.

 

Cô nhìn một hồi lâu rồi mới mở cửa xe bước xuống. “Tỉnh rồi à?”

Chu Nhiên cất điện thoại nhìn cô.

 

Nhạc Nịnh gật gật đầu, có chút ngại ngùng: “Bọn họ đâu?” Chu Nhiên chỉ chỉ: “Về nghỉ rồi.”

“Sao Nguyễn Thu không gọi tôi?”

 

Chu Nhiên thản nhiên cười: “Gọi rồi.” “Hả?”

Nhạc Nịnh ngạc nhiên nhìn anh. Chu Nhiên nói: “Em không tỉnh.” Nhạc Nịnh: “……”

Cô im lặng nhìn Chu Nhiên, cố gắng tìm ra dấu vết nói dối trên mặt anh. Nghĩ nghĩ Nhạc Nịnh chớp chớp mắt: “Anh không lừa tôi chứ?”

“Ừm.”

 

Chu Nhiên nói: “Anh cũng gọi.” “Sau đó thì sao?”

Không hiểu sao Nhạc Nịnh lại hỏi tiếp câu này.

 

Chu Nhiên dừng lại một chút rồi ủy khuất nói: “Em bảo ồn ào nữa là em tuyệt giao.”

 

Nhạc Nịnh: “???”

------oOo------

Trước Tiếp